Ngày 5 tháng 9 năm 2017, Mạt Sinh biết được một tin kinh thiên động địa.
“Cô Lệ, cô bị ung thư dạ dày thời kì cuối, không kịp chữa trị nữa rồi, có lẽ chỉ sống được khoảng mười tháng, xin cô hãy chuẩn bị tâm lí.”
Mạt Sinh không thể tin được chỉ một lần kiểm tra sức khỏe lại đẩy mình đến bên cạnh thần chết thế này.
Cuộc sống này của cô chỉ còn lại mười tháng.
Mạt Sinh cố hít một hơi thật sâu rồi rút điện thoại, nhấn phím tắt.
“Ngự Nam, anh đang ở đâu? Tối anh có về nhà ăn cơm không? Nếu có thì bây giờ em sẽ đi chợ, em tìm cô để học nấu món anh thích nhất.”
Một lúc lâu mà đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời.
Mạt Sinh cắn chặt đôi môi khô khốc của mình, những giọt nước mắt bất giác rơi xuống tay cô.
Bên kia cuối cùng cũng có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không cần, tối tôi đi tiếp khách, vả lại cô cũng đâu biết nấu nướng.”
Rồi điện thoại chợt kêu tút tút, đầu dây bên kia đã cúp.
Mạt Sinh rút lại vẻ bần thần, hít một hơi thật sâu rồi trấn tĩnh bước ra khỏi bệnh viện.
Cũng chẳng thế mong Lệ Ngự Nam đáp lại cô được, kết hôn đã năm năm rồi, Mạt Sinh luôn an phận thủ thường làm một người vợ tốt của Lệ Ngự Nam, nhưng tâm tư của anh lại không hề dành cho cô.
Năm năm nay, cô cảm thấy mãn nguyện rồi, bởi cho dù Lệ Ngự Nam không yêu cô, nhưng có thể cùng cô đi đến cuối đoạn đường thì đã không còn nuối tiếc nữa, vì cô chẳng làm được gì cả mà lại bắt Lệ Ngự Nam phải chăm sóc cô năm năm.
Về đến nhà, bầu không khí lạnh lùng khiến Mạt Sinh run rẩy, cô lại giống như trước nay, ăn cơm một mình, xem ti vi một mình, ngủ một mình, căn biệt thự này là nhà của cô và Lệ Ngự Nam, nhưng phần lớn thời gian chỉ có một mình cô, đã quen rồi, cảm giác cô đơn này dần dần cũng trở nên không hề đáng sợ nữa.
Nhưng lúc này đây, Mạt Sinh lại rất sợ, cô sợ sau mười tháng nữa sẽ chẳng còn ai chăm sóc cho Lệ Ngự Nam, sợ mình chết rồi thì anh sẽ lấy người khác, rồi sẽ có người thay thế vị trí bà Lệ của cô.
Cô chợt cảm thấy có một cơ thể lạnh lùng ôm chặt lấy mình, Mạt Sinh biết ngay người đó chính là Lệ Ngự Nam, liền lập tức thu mình vào lòng anh, Lệ Ngự Nam ôm cô từ phía sau, xâm nhập vào trong người cô mà không có chút dạo đầu.
Mạt Sinh lập tức tỉnh táo, cô không nhìn thấy mặt của Lệ Ngự Nam, nhưng lại cảm nhận rất rõ sự nóng ấm của anh trong người mình, khoảnh khắc hai người họ hòa hợp nhất chính là lúc ở trên giường, khi cả hai đều mang lại khoái cảm mãnh liệt cho nhau.
“Ngự Nam, em muốn có một đứa con.”
Khi nói lời này, Mạt Sinh chợt cảm thấy nhẹ nhõm, bởi nếu khi cô không còn nữa thì sẽ có một đứa con thay cô ở bên cạnh Lệ Ngự Nam.
“Không phải từng nói không muốn có con sao? Sao đột nhiên lại muốn?” Lệ Ngự Nam lạnh lùng hỏi.
Mạt Sinh quay đầu lại, ập vào mắt cô là một gương mặt vô cùng đẹp trai góc cạnh, ánh mắt sâu sắc của anh đang nhìn thẳng vào cô dưới ngọn đèn mờ ảo.
“Em thích trẻ con, cho em đi.”
Lệ Ngự Nam lập tức mất đi hứng thú, rút ra khỏi người cô, lấy khăn lau sạch sẽ rồi nói lời lạnh lùng với Mạt Sinh: “Lúc đầu tôi lấy cô là ý của bố cô, nhưng tôi chưa bao giờ muốn để lại giọt máu của tôi trong người cô, việc này đừng bao giờ nhắc lại nữa, cứ yên phận mà làm bà Lệ đi, đừng để tôi mất hứng thú với cô.”
Mạt Sinh cúi mặt, cảm thấy như tim vừa bị khoét một lỗ, Lệ Ngự Nam không yêu cô, điều này trong lòng cô hiểu rõ, nhưng cô đã yêu anh suốt mười ba năm, tình cảm này sao có thể thu lại được?
“Là vì cô ta sao?”
Lệ Ngự Nam chợt khựng lại, ánh mắt lạnh như băng.
“Kỉ Hướng Vãn.”