Yên - An Đại Nhân

Chương 12: Anh




Tôi không biết làm quen với ai, mà thật ra là không dám mở lời làm quen nên tôi đành đến một chỗ khá vắng người để đứng.

Thật ra thì tôi đến đây không phải với tư cách là bạn của Phương. Tuy lúc trước tôi là một bác sĩ khoa Nhi nhưng tôi cũng có tìm hiểu về tài chính. Cách đây hơn một năm, nhà cái Phương mở dự án khu đô thị xanh, cũng là dự án hôm nay khánh thành thì lúc đó Phương có mời tôi tham gia đầu tư. Thời điểm đó tôi có một số tiền tiết kiệm kha khá trong ngân hàng nên tôi quyết định góp vào dự án hai tỷ. Hai tỷ mà tôi đổ vào chỉ là "muỗi" so với những nhà kinh doanh lớn ở đây nên tôi chỉ được tính là một nhà tư nhỏ thôi. Chính vì thế mà ban đầu Phương gửi tôi thiệp mời tôi đã định không đi vì ngại nhưng rồi nó năn nỉ mãi nên giờ tôi mới đứng ở đây.

Tôi nhìn cái Phương đang cười nói với một vị khách nước ngoài. Nó có một phong thái không lẫn đi đâu được, đó là một sự tự tin được rèn giũa từ bé, từ một danh gia lâu đời. Sự tự tin cộng thêm nét đẹp của người con gái phương Đông hòa vào với phong cách quyến rũ của những cô gái phương Tây làm nó có nét gì đó vừa cổ điển vừa hiện đại. Đến bây giờ thì tôi vẫn chưa thấy ai có vẻ đẹp độc đáo như nó cả.

Vị khách đó rời đi, cùng lúc đó một người đàn ông ngoài cửa tiến vào, Phương đi nhanh đến chỗ người đàn ông đó. Tôi nheo mắt nhìn kỹ người đàn ông đó.

Là bố của bé Nam - Huân!

Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ?

Anh ta cũng là một nhà đầu tư nhỏ giống tôi sao? Trông không có vẻ là vậy. Hay anh ta là một vị sếp nào đó trong Tập đoàn K 'Lien nhà cái Phương?

Tôi đang miên man suy nghĩ thì Phương và anh ta tiến đến gần chỗ tôi. Tôi nhìn chằm chằm nó và nghĩ chuyện gì đang xảy ra.

- Mai, giới thiệu với mày, đây là Huân Trần, hay còn gọi là Louis Huân, CEO K' Lein Architecture thuộc tập đoàn nhà tao. Anh Huân, đây là Chi Mai, bạn thân của tôi, cô gái gần đây thường xuất hiện trên Facebook của tôi, bà chủ của Yên đang nổi những ngày gần đây đấy!

- Chào cô, rất vui được gặp lại cô tại đây! - Anh ta đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay, tôi gượng gạo đáp lại.

Hơi ấm từ đôi bàn tay to với những ngón tay chai sần làm tim tôi loạn nhịp một chút. Tôi nhìn người đàn ông trong bộ suit lịch thiệp trước mắt. Hóa ra anh ta là Louis Huân - kiến trúc sư từng làm mưa làm gió trên các tạp chí kiến trúc nổi tiếng. Sở dĩ tôi không nhận ra anh ta tù lần đầu gặp mặt vì trên các tạp chí không bao giờ có hình anh ta mà chỉ có những bài viết và công trình do anh ta thiết kế ra mà thôi.

- Hai người.. quen nhau trước rồi à? - Phương lên tiếng kéo tôi về thực tại. Tôi xong rồi! Con tim của bà cô già gần ba mươi tuổi lại thổn thức vì hơi ấm của bàn tay đàn ông rồi!

- Ừm..

Tôi ngập ngừng, trong đầu tôi đang sắp xếp ý để giải thích với Phương. Nên nói với nó thế nào nhỉ?

- Cô Mai đây chính là người đã cứu con trai tôi khỏi chiếc xe tải. - Anh ta lên tiếng làm tôi bất ngờ.

- Hả? Có phải là lần nằm viện liên tiếp của mày không Phương? Tao nhớ mày kể là mày đẩy một đứa trẻ ra rồi bị xe tải đâm trúng.

Tôi nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cái Phương rồi gật đầu. Trái Đất quả thật rất tròn! Không ngờ bố của bé Nam lại là giám đốc của công ty thuộc nhà cái Phương!

- Anh Huân, thì ra cái hôm anh đi công tác về sớm hai ngày là vì bé Nam.

- Đúng vậy, lúc tôi về thì bé Nam đã về nhà, tôi cũng không gặp được cô Mai đây để cảm ơn. Cách đây ba tháng bé Nam dùng Facebook của tôi thì vô tình thấy Yên qua Facebook của cô nên mới một hai đòi quản gia dẫn đến. Sau đó quản gia gọi cho tôi, lúc đó tôi từ công ty đến thì gặp được cô Mai đây. Không ngờ lại có thể gặp lại cô Mai tại bữa tiệc này.

Giọng nói trầm ấm của anh ta như thôi miên tôi. Thú thật là ba tháng vừa rồi tôi nhớ cái giọng này đến phát điên.

- À! Ra thế..

Phương định gì thêm thì người dẫn chương trình đã lên tiếng tập hợp mọi người để bắt đầu bữa tiệc. Ba chúng tôi nhanh chóng tiến về giữa sảnh. Tùy theo danh phận mà mỗi vị khách được sắp xếp chỗ ngồi riêng. Tôi ngồi ở hàng thứ ba còn Phương và anh ta thì ngồi hàng đầu.

Chương trình bắt đầu với bài phát biểu của Chủ tịch Tập đoàn K 'Lien - ông Nguyễn Hoàng Minh, bố của cái Phương. Sau bài phát biểu của bác ấy là bài phát biểu của Louis Huân. Người dẫn chương trình mời anh ta lên sân khấu, lúc này tôi mới biết anh ta là kiến trúc sư chính của dự án này. Tôi thầm sỉ vả bản thân, đến việc ai là kiến trúc sư của dự án mà mãi đến khi khánh thành tôi mới biết thì quả thật là đáng đánh mà!

- Chào các vị quan khách có mặt trong bữa tiệc khánh thành của dự án khu đô thị xanh E K' Lien ngày hôm nay. Tôi rất vinh dự được là kiến trúc sư chính của dự án này. Lời đầu tiên cho phép tôi gửi lời cảm ơn đến ngài Chủ tịch K 'Lien đã tin tưởng một kiến trúc sư trẻ như tôi từ những ngày đầu của dự án đến ngày hôm nay..

Tôi lại một lần nữa rơi vào ma trận của đôi mắt sâu như hồ Baikal kia. Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp, giọng nói trầm ấm, từ tốn đầy chuẩn mực của một doanh nhân có tiếng trong giới làm con tim tôi gào thét muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trái tim thì lớn tiếng như thế còn từ sâu trong lý trí lại vọng ra những lời chất vấn đầy gắt gỏng.

Mày là một người bình thường đến tầm thường. Mày là một người phụ nữ li dị chồng. Mày có gì để xứng với anh?

Những câu hỏi đó quanh quẩn trong tâm trí tôi từ lúc bữa tiệc bắt đầu đến phần khiêu vũ. Tôi ngồi nhìn những cặp đôi ôm nhau tình tứ dưới ánh đèn vàng ấm áp. Điệu Valse nhẹ nhàng mang theo hơi thở lãng mạn làm tôi cảm thấy muốn được trở lại những ngày còn trẻ - những ngày mà tôi cùng chồng cũ rong ruổi trên những con đường nhỏ chứa đầy hồi ức ở Berlin, rồi chúng tôi nắm tay nhau khiêu vũ ở những buổi dạ hội cuối học kỳ. Ngay bây giờ, tôi muốn được sống như những ngày thanh xuân tươi mơn mởn. Nhưng không phải với gã chồng cũ. Người mà tôi khao khát được khiêu vũ cùng dưới bầu không khí lãng mạn này là Louis Huân! Quỷ tha ma bắt tôi đi!

Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình anh. Từ lúc nhạc vang lên thì tôi đã mất dấu anh.

- Quý cô xinh đẹp này, tôi có thể mời cô một điệu không?

Tôi đang loay hoay thì một giọng nói vang lên ngay bên cạnh làm tôi giật mình. Tôi xoay người lại. Là anh! Tim tôi đập loạn lên, tôi cảm giác được hơi nóng đang dần tỏa ra trên khuôn mặt mình. Tôi nhìn anh rồi e dè gật đầu. Anh mỉm cười nhìn tôi rồi đưa tay ra, tôi đặt tay mình lên tay anh. Lần thứ hai trong buổi tối ngày hôm nay tôi được nắm lấy bàn tay đầy ấm áp này.

Anh dắt tay tôi ra giữa sảnh, ánh đèn tập trung vào tôi và anh, xung quanh tối lại, những cặp đôi khác di chuyển ra sa một chút, chúng tôi trở thành tâm điểm của sảnh khiêu vũ.

Một điệu Valse khác từ từ vang lên. Anh ôm lấy eo tôi, khoảnh khắc bàn tay to ấm áp đấy chạm vào người tôi, tim tôi đập nhanh hơn, người tôi cứng đờ ra như pho tượng. Anh nhướng mày nhìn tôi, tôi gượng gạo đưa tay lên ôm anh, tim tôi càng đập dữ hơn khi hai bàn tay của chúng tôi đan vào nhau. Tôi hít một hơi thật sâu trấn tĩnh bản thân rồi bước theo điệu nhạc.

Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. Trong lúc tôi tìm cách né tránh ánh mắt đó thì anh lên tiếng:

- Sau khi bữa tiệc kết thúc tôi có thể mời cô một bữa cà phê được không?

Tôi bất ngờ trước lời mời của anh. Có việc gì mà phải nói riêng nhỉ? Nếu là để cảm ơn thì lần trước ở Yên anh cũng đã nói rồi. Tuy rất thắc mắc nhưng tôi vẫn gật đầu nhẹ tỏ ý đồng ý với lời mời này.

***​

10 giờ 45 phút tối.

Ein bisschen Frieden ein bisschen Sonne

Für diese Erde auf der wir wohnen

Ein bisschen Frieden ein bisschen Freude

Ein bisschen Wärme das wünsch ich mir

Ein bisschen Frieden ein bisschen Träumen

Und dass die Menchen nicht so oft weinen

Ein bisschen Frieden ein bisschen Liebe

Dass ich die Hoffnung nie mehr verlier

Sing mit mir ein kleines Lied. Xi𝘯 hãy đọc 𝙩г𝘂yệ𝘯 𝙩ại ( T𝖱𝘂MT𝖱 𝑈𝒴E𝐍.𝙑𝘯 )

Dass die Welt im Frieden lebt..

Bữa tiệc kết thúc với giọng hát đầy cảm hứng của bà Thụy Nhã - phu nhân Chủ tịch K' Lien, mẹ của cái Phương. Không hổ là phu nhân danh gia, mẹ của cái Phương lúc trước là một giáo viên tiểu học, sau này gặp được bác Hoàng Minh thì theo nghiệp kinh doanh cùng chồng. Bác Thụy Nhã cũng là thiên kim của một gia đình giàu truyền thống nên được giáo dục kỹ lưỡng. Tôi nhớ có lần ở nhà cái Phương chơi mấy hôm thì vô tình nghe được bác ấy trao đổi qua điện thoại bằng tiếng Trung, hôm đó tôi hỏi Phương thì biết được bác ấy thạo đến năm ngôn ngữ nước ngoài gồm Anh, Pháp, Đức, Trung, Na Uy. Vì thế mà hôm nay bác ấy hát một bài hát tiếng Đức cũng không làm tôi bất ngờ, bài hát này là Ein Bisschen Frieden - Một chút bình yên của ca sĩ Nicole người Đức, bài này tôi đã nghe rất nhiều hồi còn sống bên Đức.

- Nghe bảo bạn tui tối nay có hẹn với trai đẹp mới quen?

Phương đến bên cạnh lên tiếng làm tôi giật mình. Tôi chỉnh lại mái tóc đã bung ra rồi quay lại nhìn nó. Chúng tôi từ từ đi đến cửa.

- Ừ, anh ấy hẹn tao. Tối nay mày về trước đi, lát nói chuyện xong tao tự gọi taxi về.

- Hừ! Đi với trai mà gọi taxi về! Mày li hôn xong rồi lú hả? - Phương huých vai tôi, cau mày nói.

- Ờm.. tao chả biết nữa..

- Thôi thôi mày đừng nói nữa, tao sợ mày rồi. Thích người ta thì biểu hiện ra, mày còn trẻ, mày vẫn còn trẻ, tao ủng hộ mày đi thêm bước nữa. Anh Huân tuy có con rồi nhưng đó là con của vợ trước, chị ấy qua đời rồi, theo một số nguồn tin thì đó chỉ là một cuộc hôn nhân mang lợi ích gia tộc thôi, mày để ý trên ngón áp út của anh Huân đi, không có nhẫn, thậm chí là vết hằn của cuộc hôn nhân với vợ cũ cũng không có chứng tỏ không có tình yêu trong cuộc hôn nhân đó đâu. Còn cô ả Khánh Vy hay đeo bám anh ta thì chỉ là một thiên kim nhà giàu mới nổi không có cửa với mày đâu. Tự tin lên Mai, gái hai tám trai ba lăm, vẫn còn xuân lắm!

Tôi quay phắt lại nhìn Phương:

- Mày.. biết rồi?

Nó lườm tôi.

- Tuy tao vẫn còn độc thân nhưng mắt nhìn của tao có thể thấu được những trái tim đầy xuân tình đấy nhé! Đừng đùa! Nói chứ tao biết mày dính tên của gã Cupid tóc vàng từ lúc mày với anh Huân khiêu vũ rồi, tự tin lên Mai, mày có quyền được hạnh phúc. Người ta đến rồi kìa, đi đi.

Phương vỗ vai rồi hất cằm chỉ chiếc Cayenne Turbo S đen tuyền vừa đỗ cạnh vỉa hè. Anh bước xuống từ ghế lái. Tôi nhìn cái Phương gật đầu rồi bước xuống những bậc thang tiến đến chỗ anh. Anh mở cửa bên ghế phụ cho tôi, chờ tôi yên vị rồi mới đóng cửa lại vòng qua ghế lái.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi ánh đèn xa hoa của trung tâm hội nghị, hòa vào bóng đêm của đường phố ngoại ô hướng về nội thành. Tôi lấy điện thoại từ trong túi xách ra bấm để che đi tâm trạng hồi hộp của bản thân. Được một lúc thì bầu không khí im ắng trong xe làm tôi thấy bồn chồn hơn. Tôi đè xuống ham muốn quay sang nhìn anh bằng cách nhìn ra ngoài cửa xe. Gần đến nội thành rồi, những hàng cây chò lướt qua nhanh trước mắt tôi, phía xa là vành trăng khuyết đang từ từ nép vào những áng mây đêm mỏng manh. Mưa bắt đầu rơi. Tháng Bảy, mưa rơi không nặng hạt. Những cành cây bắt đầu đung đưa, một làn gió thổi qua cuốn theo những chiếc lá khô chạy trên đường như những bánh xe nhỏ. Mưa ngâu.

- Cô về nước được bao lâu rồi?

Anh đột nhiên lên tiếng làm tôi giật mình, nhưng rất nhanh tôi liền bình tĩnh lại trả lời anh:

- Ừm.. Hơn ba tháng rồi.

- Tình hình kinh doanh của Yên vẫn tốt chứ?

- Vẫn tốt, nhờ Phương quảng cáo mà gần đây lượng khách đến khá đông, các đơn online cũng tăng mạnh.

Tôi nói rồi quay sang nhìn anh. Góc nghiêng hoàn hảo. Tôi dời ánh mắt đến phía trước, tay áo sơ mi đã được anh xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc màu đồng, nổi lên trên đó là những đường gân khỏe khoắn kéo dài đến tận mu bàn tay. Tôi có thể nhìn ra được anh rất quan tâm đến việc tập thể hình, còn làn da màu đồng này.. có lẽ anh phải ở công trường giám sát nhiều nên làn da tiếp xúc với ánh nắng lâu ngày thành vậy. Phải không nhỉ?

- Lần trước được ăn bữa cơm của Yên vào cuối tuần.. cô nấu rất ngon.

- Anh quá khen rồi, tôi không dám nhận. - Tôi cười cười trả lời anh, trong lòng lại nhộn nhạo. Anh khen tôi đấy!

- Trong cuộc sống có những chuyện không nên quá khiêm tốn, nhất là chuyện nấu ăn, đó là kỹ năng cơ bản nhưng không phải ai cũng thành thạo. Đến nơi rồi, ngoài trời có mưa, cô cứ ngồi trong xe chờ tôi lấy dù.

Chiếc xe dừng lại, anh mở cửa xe đi nhanh ra ngoài, tôi thấy anh ra sau xe lấy một cái dù lớn rồi vòng lại mở cửa cho tôi. Tôi vịn tay anh cẩn thận bước xuống xe trên đôi giày cao gót, hình như chân tôi sưng rồi.

Vào đến bên trong tiệm cà phê, anh đóng dù, treo vào cái móc cạnh cửa. Lúc này tôi mới nhận ra khi nãy anh hoàn toàn che cho tôi chứ không che cho anh. Trên nền áo sơ mi trắng đã lấm tấm nước mưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.