150
“Bệ hạ…” Ta áp vào trán ngài ấy, nhẹ giọng gọi ngài ấy: “Ta và chàng, cùng đi…”
Vẻ mặt bệ hạ đau khổ nhưng vẫn thần chí không rõ, “Triệu Linh Việt… Triệu Linh Việt… trẫm không phải… không phải thua ngươi…”
Trong lòng ta hốt hoảng, cẩn thận nghe lại thì bệ hạ đã nhắm chặt hai mắt, không lên tiếng nữa.
Thua bởi Triệu Linh Việt… Cái gì gọi là không phải thua bởi Triệu Linh Việt… Ta nhớ tới vẻ sung sướng khác thường của hắn hôm ấy khi nhắc tới bệ hạ.
Nụ cười khinh thường kiêu căng kia cực kỳ giống khinh thường và thương hại của người thắng dành cho bại tướng dưới tay.
Cả người ta run rẩy… không thể tin được tưởng tượng của mình.
Kim công công thở dài trao cho ta những gì bệ hạ lệnh hắn ta giao lại cho ta sau khi ngài ấy qua đời.
Ta từ từ mở ra, lại khiếp sợ.
151
Hôm sau, thái hậu và Tống tiệp dư đồng loạt chết bất đắc kỳ tử.
Thái hậu thì cũng thôi đi, vốn là một thế thân vô dụng, nhưng cái chết của Tống tiệp dư lại rất kỳ lạ.
Na Sách nói nàng ấy nhìn thấy Tống tiệp dư được người ta vớt lên từ dưới hồ, đôi mắt trợn trừng, không giống chết chìm.
Ta không có tâm trạng đi tìm tòi nghiên cứu những thứ đó.
Mặc dù ta thân ở lãnh cung nhưng vẫn là chủ nhân lục cung, có quyền lực quản lý hậu cung.
Tang sự của thái hậu trì hoãn thời gian tiến cung của Liễu Phất Như, lòng ta biết việc này đã được bệ hạ sắp xếp trước.
Liễu gia nhìn chằm chằm, nhưng vướng phải đại tang nên bọn họ cũng không dám làm bừa để tránh bị chỉ trích.
Bệ hạ quả thật đã nói là làm.
Đến tối lúc túc trực bên linh cữu, ta lệnh cho tất cả cung nữ thái giám ra ngoài, không được phép ở lại hậu cung.
Ta quỳ trên bồ đoàn, rất muốn khóc to một trận nhưng cuối cùng không rơi nổi nước mắt, chỉ có thể nhạt nhẽo quỳ.
Bệ hạ đang hấp hối, ta rất muốn trở về ở bên ngài ấy, ngắm nhìn ngài ấy một chút. Có lẽ bọn ta gặp một lần thì bớt đi một lần, thời gian bọn ta có thể gặp nhau đã bắt đầu đếm ngược.
Nhưng ta không thể trở về, ta phải đánh cược, đánh cược toàn bộ, đổi được một chút hy vọng sống.
152
Từng trận gió lạnh thổi qua, lúc nửa đêm ta về tới lãnh cung.
Ta ngồi trong viện uống rượu ngắm trăng, mỹ nhân dưới ánh trăng quả nhiên tới đúng hạn, theo gió mà đến.
Hắn lẳng lặng nhìn ta, đôi mắt đen không đau buồn cũng không vui mừng: “Nàng khóc.”
Không phải câu nghi vấn mà là khẳng định.
Ta cũng không định giấu giếm hắn, nói ngay vào điểm chính: “Hôm đó ngươi hỏi ta có bằng lòng làm Đoan vương phi hay không ư?”
Đồng tử của Triệu Linh Việt chợt co lại, sau đó nhanh chóng khôi phục lạnh nhạt.
Lòng cảnh giác của hắn thật sự rất nặng.
Ta cười tủm tỉm nhìn hắn: “Ta, Ô Mộc Lãng Ý, không làm phi.” Ta đứng dậy bước về phía hắn, tầm mắt của hắn luôn dõi theo ta. Ta vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên vành tai của hắn, nhìn nó nhuộm đỏ từng chút một. Môi ta xích lại gần, trầm thấp than thở, “Ta chỉ làm hoàng hậu.”
153
Triệu Linh Việt ôm eo ta, đặt ta ngồi lên đùi hắn.
Ta ngửa đầu nhìn hắn, gương mặt tuấn tú của hắn cách ta gần như thế, gần đến mức ta có thể nhìn thấy cái bóng mờ mờ của mình trong đôi mắt đen trong vắt như dòng suối của hắn.
Khóe mắt Triệu Linh Việt ửng đỏ, cả người tươi đẹp lại ngây ngô, khí chất mâu thuẫn đan xen với dung nhan tuyệt mỹ tóe ra ánh sáng kỳ dị. Hắn nhẹ nhàng ôm ta, cuối cùng giọng nói cũng không nhẹ nhàng bình thản nữa mà là run rẩy dữ dội.
Hắn nói: “Lãng Ý, ta yêu nàng.”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve ánh mắt long lanh như nước của hắn, cái mũi thanh tú nhô lên, cùng với cánh môi đỏ như son, và cả miệng vết thương đã đóng vảy kia, quả nhiên là mỹ nhân lăng ngược không hoàn mỹ, có vết thương lại càng đẹp hơn.
“Ta muốn ngươi tha cho ngài ấy.” Ta nhắm mắt lại, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống nên trước mắt ta vẫn sáng ngời.
Vòng tay ấm áp hơi cứng đờ, hắn trầm mặc một lát rồi nói khẽ: “Vậy tỷ tỷ phải gả cho ta.”
Ta suýt chút nữa thổ huyết, tức giận mở mắt ra, gắt giọng: “Ai là tỷ tỷ của ngươi!”
Triệu Linh Việt nở nụ cười, ánh mắt của hắn còn sáng hơn ánh trăng. Hắn cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, hắn cắn lọn tóc đen bên tai ta rồi gạt sang một bên…
Cảnh tượng này còn mờ ám kích thích hơn hôn môi, ta không nhịn được quay đầu sang chỗ khác không nhìn, lại bỏ lỡ thứ gì đó chợt lóe lên trong mắt hắn…
“Ta rất muốn rất muốn hôn nàng…” Triệu Linh Việt nhìn ta, khát vọng trong mắt quả thực là thẳng thắn tới không chút giấu giếm.
Ta ghé lại gần, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Triệu Linh Việt lại hơi nghiêng đầu, nụ hôn của ta liền rơi vào vết thương của hắn.
Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại cực kỳ vui mừng, đầu mày đuôi mắt đều là tình cảm ấm áp, “Ta đã nói rồi, ta muốn mình và nàng trong sạch, cho đến ngày nàng gả cho ta…”
Không nhìn ra tên tiểu biến thái này còn là một thiếu niên ngây thơ đấy.
Hắn nắm tay ta, nghiêm túc lại hơi e lệ rụt rè: “Ta sẽ không có bất kỳ thê thiếp nào khác ngoài nàng, nàng là duy nhất, người yêu duy nhất.”
Ta trầm mặc cong cong khóe môi.