Yểm Ngã Lai Thời Lộ

Chương 13




91

“…” Lục Trọng bất lực nói: “Đây là cách mà người nói sao?”

Ta gật đầu thật mạnh, rồi đẩy y ra: “Đi thôi, ngươi làm được mà.”

“Hắt xì!” Lục Trọng cố ý lớn tiếng hắt hơi một cái, xong lại tự mình nói: “Đám lính canh đêm đều đi đâu hết rồi, còn dám lười biếng! Ta đây sẽ đi gọi quản gia đến.”

Giống như những con chim sẻ bị kinh động, những bóng đen vụt qua nhanh chóng và quay trở lại núp trong màn đêm.

Ta nhìn Lục Trọng, ăn mặc như một hộ viện, lao như bay về phía chủ viện giống một con cua, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.

Kỹ năng diễn xuất y cũng được đấy chứ, dáng vẻ khi chạy của y trông giống như một người luyện võ, chắc chắn sẽ thu hút những bóng đen đuổi theo.

Quả nhiên là đúng như vậy, những bóng đen kia đang nháo nhào náo động.

Lợi dụng lúc tình hình hỗn loạn, ta bằng một tư thế vô cùng chật vật và hèn mọn, lăn vào cửa động mà vừa nãy các bóng đen kia đứng canh gác.

92

Ta che lại bàn tay bị đá cào xước, rồi nhanh chóng trốn vào một góc.

Đây là một cửa động cực kỳ khuất vào trong, phía sau hòn non bộ, nước chảy bên ngoài là nước sinh hoạt, âm thanh nước chảy rất lớn, còn có tiếng ếch nhái kêu ồm ộp, dây leo xanh thì mọc lan tràn, ẩn giấu cửa động chỉ một người có thể xuyên qua một cách hoàn mỹ.

Đá vụn khắp nơi trên đất, ta dựa vào bức tường đá di chuyển một cách chậm rãi.

Đột nhiên một đôi bàn tay to lớn, che lấy khuôn mặt ta.

Ta giật nảy mình, nhớ ra rằng mình đến đây để theo dõi, nên cố nuốt tiếng hét đang sắp rít lên vào lại cổ họng.

Cũng may là người đến là Lục Trọng, ta trừng mắt liếc nhìn y một cái.

Y còn tỏ ra vô tội thốt ra một tiếng: “Xuỵt…”

Ta cố gắng thở một cách nhẹ nhàng, nhưng tim ta vẫn ‘bịch bịch bịch’ mà đập mạnh không ngừng.

Những cơn gió lạnh quỷ dị thổi xuyên qua hành lang u ám, da gà ta dậy đứng cả lên, ta kinh hãi phát hiện, nơi này lại là một tòa thủy lao.

*Thủy lao: nhà tù được xây dưới nước.

Mật thất của hoàng gia, đúng thật là một động máu.

93

“Đã lâu không gặp.” Giọng nói Triệu Linh Việt nghe không buồn cũng không vui, rất bình thản: “Người vẫn sống tốt chứ? Phụ hoàng bệ hạ… của ta?

94

Ta mở to hai mắt nhìn, nằm xuống trên một khe hở duy nhất, nhìn vào trong một cách khó khăn.

Trong phòng giam đầy chuột và kiến, người đàn ông trung niên với gương mặt hốc hác kia luôn bị dựng thẳng xương sống, dửng dưng nhìn người trước mặt.

Triệu Linh Việt chậm rãi cởi bỏ áo choàng xuống, để lộ một khuôn mặt làm rung động lòng người, hắn thậm chí còn đang mỉm cười một cách hài lòng trước người tù nhân là phụ thân của mình.

95

Một nam nhân trung niên với vẻ mặt hốc hác, khẽ nheo đôi mắt đại bàng lại, toát lên vẻ nguy hiểm và đầy sát ý.

“Ngươi…” Tiên hoàng lạnh lùng khinh thường nhìn qua Triệu Linh Việt, rồi khinh miệt nói: “Tên nghiệt tử nhà ngươi, đáng lẽ trẫm sớm phải bóp chết ngươi vào cái ngày ngươi được sinh ra, diệt trừ bao nhiêu là đại họa.”

Triệu Linh Việt khẽ thở dài một hơi: “Thật đáng tiếc, người hối hận cũng đã muộn rồi…”

Đột nhiên, hắn ngẩng mặt lên và bật cười lớn.

Tiếng cười kia, không bị trói buộc nhưng lại bi thương vạn phần.

Khi hắn dừng lại, trong mắt thậm chí có sót lại mấy giọt nước mắt do cười mà lóe lên, hắn cất giọng nói dịu dàng trầm ấm: “Người cho rằng người vẫn là tên cẩu hoàng đế cao cao tại thượng sao?”

Triệu Linh Việt dung mạo thanh tú, vốn đã cực kỳ xinh đẹp, lúc này lại rất tùy ý còn phách lối.

Dung mạo thanh đãm tú lệ vốn có trước nay lại lộ ra mấy phần lộng lẫy xa lạ, thật khó làm người khác có thể rời mắt.

Ta rùng mình một cái, không ngừng tự hỏi, người trước mắt này thật sự là Đoan vương sao?

Một người trầm mặc ít nói như hắn ta lúc xưa, chưa từng điên cuồng thế này?

Hắn ta thực sự là Triệu Linh Việt sao?

Ta bắt đầu có một chút sợ hãi rồi.

Sự ghê tởm và căm thù trong mắt của vị Tiên hoàng kia không hề có chút che giấu nào.

Triệu Linh Việt càng không quan tâm, bây giờ hắn hiển nhiên là cao hứng quá độ, không kịp chần chờ: “Nói ta biết, người đã giết mẫu thân ta như thế nào?”

Nghe xong lời này, hoàng đế sửng sốt một chút, sau đó cũng cười lên, hời hợt nói: “Một đao kết liễu.”

“Một đao kết liễu…” Triệu Linh Việt chậm rãi gật đầu: “Bà ấy có đau đớn giãy giụa, có để lại lời gì không?”

Nụ cười Tiên hoàng không thay đổi: “Ta nói rồi, là một đao kết liễu, giãy giụa thế nào chứ? Để lại được lời gì được chứ?”

Triệu Linh Việt cười một cách quỷ dị, mang theo một ánh nhìn lạnh lẽo xẹt qua mắt ta.

Ta theo bản năng gần như hét lên.

96

Một bàn tay quen thuộc lại bịt lấy miệng và mũi ta, tay kia thì véo chặt cổ ta.

“Kịch hay vẫn chưa bắt đầu.” Cảm giác nhớp nháp và u ám này khiến ta ngay lập tức nhận ra gã ta là ai.

Lục Trọng… không đúng, chính là đôi môi lạnh như rắn của Triệu Linh Thành lướt qua má ta, gã dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Công chúa điện hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Ta hoảng sợ bị buộc phải nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt.

Triệu Linh Việt giơ kiếm lên và quàng qua cổ phụ thân mình.

“Thố tử cẩu phanh, hôm nay…” Triệu Linh Việt trên mặt mang một nụ cười ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn: “Chính là ngày chết của ngươi.”

*Thố tử cẩu phanh: ví như việc đã thành công, sẽ giết những người đã góp công, góp sức; ăn cháo đá bát.

Hắn cười làm đôi lông mày cong lên: “Nếu phụ hoàng có lời gì muốn nói, nhi thần xin được lắng tai nghe.”

“Chỉ là…” Triệu Linh Việt nghiêng đầu một cách ngây thơ và uyển chuyển: “Nhi thần cũng sẽ không để người có cơ hội vùng vẫy.”

Cánh tay của hắn run lên, dường như toàn thân cũng run lên, thiếu chút nữa không cầm nổi thanh kiếm, không phải bởi vì sợ hãi mà là vì vô cùng phấn khích.

Hắn đang vui sướng, vui sướng vì giết được phụ thân của mình!

Ta thở hổn hển vì sợ hãi.

“Chỉ vậy đã sợ rồi sao?” Triệu Linh Thành trầm giọng, nói: “Tình lang của ngươi, Đoan vương của ngươi, so với những gì ngươi nhìn thấy còn che giấu rất nhiều điều.”

“Đi thôi.” Tiên hoàng nhắm chặt mắt lại, khóe miệng vẫn treo một nụ cười: “Sinh ra ngươi, là sai lầm lớn nhất mà ta và mẫu thân ngươi đã từng làm!

97

Triệu Linh Việt cố hết sức ổn định đôi tay đang run rẩy của mình lại, đôi mắt đen láy sớm đã đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, giọng hơi run run, hỏi: “Mẫu thân ta đã nói với người như thế?”

Tiên hoàng như nắm được yết hầu của một con mèo bướng bỉnh, ngài ta cố ý chậm rãi nói: “Bà ta nói những gì? Đối với ngươi quan trọng đến vậy sao?”

Triệu Linh Việt như sắp phát điên rồi hét lớn lên: “Nói cho ta biết có phải vậy không!”

Tiên hoàng khinh thường nói: “Loại nghiệt tử nhà ngươi, nếu không có ngươi, mẫu thân ngươi cũng sẽ không phải chết. Loại người như ngươi, ngươi cũng xứng đáng có mẫu thân sao?”

Triệu Linh Việt gần như chết lặng, hắn theo bản năng phản bác lại: “Nếu không phải tại ngươi, mẫu thân của ta sao có thể chết được! Đều là ngươi đều do ngươi… ngươi nên chết đi, ngươi nên chết đi!”

Tiên hoàng nhắm mắt nghỉ ngơi, dựa vào vách tường đá, giống như không thấy mà mặc kệ Triệu Linh Việt đang thống khổ kia.

Triệu Linh Việt lâm vào việc không ngừng hoài nghi bản thân mình, thanh kiếm ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất, hắn ôm lấy đầu, giống như phải chịu đựng sự thống khổ to lớn.

Nhưng trong tích tắc, Tiên hoàng đã nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm lên rồi đâm về hướng Triệu Kinh Việt một cách tàn nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.