Xuyên Về Làm Sủng Phi

Chương 30: Một tiếng gọi con cô là nghiệt chủng !




. Lục Ý vội vã vào phòng chốt cửa cẩn thận rồi đi lại phía chủ tử - Tô Hiểu Nguyệt

- Chủ tử! Nô tì đã làm theo người căn dặn, bên kia vương gia có lẽ đang thẩm vấn nàng ta

- Hảo! Chúng ta qua đó xem kịch hay

. Tô Hiểu Nguyệt ngồi trước gương vẫn đang mân mê lọn tóc trước ngực, khoé môi cong lên nở một nụ cười làm Lục Ý thoáng rùng mình

----------

. Cô thấy hắn liên tục nghi ngờ liền không khỏi thương tâm

- Cái khăn tay đó quả thật là của ta!

- Nếu là của ngươi thì mau giải thích cho bổn vương, tại sao nó lại nằm ở chỗ Thất vương phi gặp nạn?

- Là ta làm rơi!

- Trùng hợp đến vậy? Ngươi vẫn luôn miệng nói rằng sau khi Thất vương phi rời đi ngươi cũng không đặt chân ra khỏi phòng nửa bước, cớ sao khăn tay lại bay đến đó?

. Cô nhíu mày lại nhìn hắn, là đang muốn ép cô?

- Phong! Trong phủ có chuyện gì vậy? Sao chàng lại lớn tiếng với tỷ tỷ?

. Tô Hiểu Nguyệt vừa khéo lại vào đúng lúc dầu sôi lửa bỏng, uyển chuyển đi đến ngồi vào lòng hắn không nể mặt ai

- Đã kinh động đến muội rồi!

. Hạo nhìn nàng ta liền nhếch môi lên

- Vương phi! Còn không mau trả lời ta?

- Nam Phong! Cái đầu của ngươi thật sự là chứa những thứ gì? Sao ngươi không nghĩ là có ai đó hại ta? Biết đâu thủ phạm lấy trộm khăn tay của ta rồi vu oan giá hoạ!

- Hại ngươi?! Được! Ta truyền người nhặt chiếc khăn cho ngươi đối chất!

. Lưu ma ma liền xám mặt xin lui ra ngoài gọi Cẩm Yên đến. Cẩm Yên chẳng biết tại sao lại bị triệu kiến lòng nơm nớp lo sợ

- Nô tì bái kiến vương gia!

- Ngươi là người nhặt chiếc khăn tay?

- Là nô tì thưa vương phi!

. Cô chiếm lời hắn, muốn tự mình trả lại sự trong sạch cho bản thân

- Ngươi có thật nhìn thấy nó gần hiện trường?

- Cái này.. nô tì...

. Cẩm Yên sợ trách phạt vì lười biếng thoạt đầu cũng không dám nhận, sau khi đắn đo qua lại liền ngước lên nhìn sắc mặt hắn, tối tăm lạnh lẽo như vậy, nói dối lỡ có chuyện gì xảy ra thì, nàng còn có người mẹ già ở quê nhà!

- Là Lục Ý tìm giúp nô tì! Nô tì căn bản không tận mắt thấy!

. Hắn khó hiểu nhìn nữ nhân trong lòng

- Hiểu Nguyệt! Lục Ý chẳng phải là nha hoàn của nàng?

. Lục Ý đứng đó liền kinh sợ chạy đến trước mặt hắn quỳ xuống

- Nô tì quả thật có tìm giúp Cẩm Yên tỷ! Nô tì chính mắt thấy chính tay nhặt không dám nói dối nửa điểm

. Cô nghe vậy liền liếc nhìn Hiểu Nguyệt, là đang cố tình chơi cô sao?!

- Hay lắm! Khăn tay của ta ngươi cũng dám trộm! Ngươi răm rắp theo lời chủ tử đi hại chính phi, ngươi có biết tội nặng lắm không?!

. Hiểu Nguyệt liền quỳ xuống, hai mắt đẹp rưng rưng khiến người khác phải động lòng

- Phong! Vật chứng này thật sự là do Lục Ý tìm thấy, chàng không thể dựa vào đó mà nói thiếp làm vậy đổ oan cho tỷ ấy!

. Hắn thấy mỹ nhân quỳ trên sàn lạnh liền đỡ dậy

- Nàng lương thiện trong sáng, ta sao có thể nghi ngờ nàng!

. “Lương thiện” “Trong sáng” cô liền bĩu môi

- Hàn Tuệ! Ngươi cho là nàng ấy làm? Ta nói cho ngươi biết, nàng ấy lúc nào cũng ngoan ngoãn an phận trong viện, vẫn chưa gặp qua Thất vương phi sao có thể sinh lòng đố kỵ hận thù?! Còn ngươi, thân là tỷ tỷ mà lại bao lần gây chuyện với Thất vương phi, là ghen ghét nên cố tình làm vậy?

- Ngươi!

- Mọi thứ đều rõ rành rành! Ngươi tốt hơn vẫn nên thừa nhận!

. Tô Hiểu Nguyệt mỉm cười xảo trá không để người khác nhìn thấy, hai mắt nhìn xoáy vào mắt Cẩm Yên phía trước, Cẩm Yên chẳng hiểu sao bỗng nhiên đơ người cứng như đá rồi lập tức rùng mình mấy cái sau đó lại trở về như bình thường nhưng đôi mắt màu nâu kia chẳng mấy chốc chuyển thành một màu xám tối, lời vừa thốt ra của Cẩm Yên phải khiến cô kinh sợ

- Vương gia, là nô tì sai, nô tì sai rồi, là vương phi lấy người mẹ già của nô tì ra hăm doạ, buộc nô tì phải làm theo ý của người, hãm hại Thất vương phi rồi đổ tội cho Lục Ý để Vương gia trách tội Trắc phi. Nô tì thật sự sai rồi, mong vương gia độ lượng ta cho cái mạng nhỏ của nô tì...

. Cẩm Yên mếu máo thuật lại những gì mình thấy trong mắt sau khi rùng mình mấy cái lúc nãy, cô nghe xong thật sự đứng không vững!

- Ngươi nói dối! Ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết sao có thể khiến ngươi làm chuyện xằng bậy này được, ngươi vu khống ta!

- Im đi! Tiện nhân! Hiểu Nguyệt vào cửa chưa được mấy ngày ngươi lại tính kế nàng ấy lại còn kéo cả Thất vương phi vào chuyện này, hại mất đứa con của Thất huynh! Ngươi đúng là nữ nhân rắn rết! Người đâu lôi tiện nhân này vào nhà lao cho bổn vương!

. Hai tên thị vệ đi vào nắm hai cánh tay bất lực của cô lùi về sau, còn chút sức cuối cùng, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt khôi ngô băng lãnh kia mà nói

- Nam Phong! Ngươi đã biết trong người ta đang mang cốt nhục của ngươi, ngươi lại một mực vì Hiểu Nguyệt mà tống ta vào tù, ngươi, khốn nạn!

- Còn lảm nhảm! Nghiệt chủng trong bụng ngươi không phải của ta, ta chưa hề đụng vào ngươi! Là ngươi ăn nằm với nam nhân khác còn về đây nói với ta nghiệt chủng này là của ta?! Mau lôi nàng xuống!

- Con của ta cấm ngươi gọi là nghiệt chủng, ngươi thậm chí không có tư cách!

. Vừa nói xong cô quay người đi không để hai thị về phải lôi kéo, nhìn theo bóng cô, hắn tức giận đập bàn một cái mạnh là Tô Hiểu Nguyệt có chút giật mình. Cái gì mà nói hắn không có tư cách?!

. Thất vương gia nhìn thấy tình cảnh của cô không khỏi đau lòng, vậy cũng tốt! Hắn đã không biết trân trọng, bổn vương ta đây sẽ mang nàng đi!

. Cẩm Yên chợt rùng mình mấy cái nữa, màu mắt u tối kia dần trả lại màu nâu trong veo, liền dáo dác nhìn xung quanh định nói ra gì đó thì Tô Hiểu Nguyệt nhanh chóng làm một động tác nhẹ, đó là ngửa lòng bàn tay rồi nâng lên. Cẩm Yên đột nhiên ngã sóng soài ra sàn, máu từ miệng chảy ra. Phải! Cẩm Yên do cắn lưỡi mà chết. Hành động của Cẩm Yên từ nãy giờ đều rất khác thường, sau khi Cẩm Yên bất ngờ tự sát, Hạo và hắn liền có mối nghi ngờ trong lòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.