Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 7: 7: Ghi Hình




Studio này có đặt một cái gương, còn có vài món đồ linh tinh, có vẻ được sử dụng như một phòng tạp vụ.

Ở giữa phòng có một chiếc sofa, Cố Thanh Trì duỗi chân, đi đến ngồi lên sofa, tay cậu lắc lư chai Vodka.

Trước đây cậu chưa từng làm người mẫu nên trong lòng có chút do dự, người khác chỉ bảo điều gì cậu đều ghi nhớ, không thêm mắm bớt muối cứ vậy mà làm theo.

Chị Hồng nói đúng, cảm xúc thực sự quan trọng đối với trạng thái con người.

Nhưng không ai có thể vừa khóc vừa cười, nói chung người mẫu sẽ sử dụng ngôn ngữ cơ thể và điều tiết biểu cảm, đặt lí trí lên trên.

So với diễn viên, người mẫu có yêu cầu thấp hơn về mặt cảm xúc.

Và dù là diễn viên, họ cũng không để mình quá chìm đắm trong những cung bậc cảm xúc nhất định.

Quá đắm chìm không phải là điều tốt.

Ví dụ điển hình nhất là luôn có những diễn viên mắc bệnh tâm thần như trầm cảm do tham gia một vở kịch.

Loại này thường xảy ra nhất với những diễn viên có kinh nghiệm.

Nhưng Cố Thanh Trì không hiểu điều này, chị Hồng cũng khá mập mờ về chuyện đó.

Để cậu giữ những cảm xúc tiêu cực, yêu cầu cậu thể hiện một tư thái buông thả, cậu cố gắng khiến bản thân như một người trầm cảm.

Thử dùng phương pháp khác, chẳng hạn như rượu.

Đối với Cố Thanh Trì, rượu có khi sẽ xúc tác đến tâm trạng này.

Tửu lượng Cố Thanh Trì khá tốt, chủ yếu vì cô đơn muốn tìm chút trò tiêu khiển, cho nên rượu là một lựa chọn tốt.

Cậu đặc biệt thích cảm giác nóng rát của rượu mạnh đi qua cổ họng và cuối cùng là dạ dày của mình.

Định là để gϊếŧ thời gian, nhưng dần dần càng hứng thú, bình thường cũng thích uống một chút.

Nhưng khi cậu bắt đầu uống rượu, đồng nghĩa với việc cậu đã buông thả bản thân.

Vodka đã vơi đi hơn một nửa.

Có vẻ không tốt lắm.

Cậu như đang rơi xuống vực sâu, Cố Thanh Trì cảm thấy vậy, nhưng không làm bất kỳ động thái nào để tự cứu mình.

Cậu chưa ăn gì trước khi uống, mà lại uống vodka khiến bụng dạ bắt đầu âm ỉ đau.

Cố Thanh Trì không quan tâm.

Trên thực tế, cơn đau bụng mang lại cho cậu cảm giác thích thú không thể giải thích được.

Đội xanh tổng cộng có bốn người, đội trưởng là lưu lượng*, các thành viên về cơ bản là tân binh.

Dưới sự lãnh đạo của đội trưởng cùng nhau tiến về phía trước.

Chơi trò này cũng cần nghĩ thoáng chút mà họ thường lướt qua vài điểm quan trọng.Vậy nên việc tìm manh mối còn phụ thuộc vào số phận nữa.

*Lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu, gây hiệu ứng lớn và độ phổ biến tới mức dù không phải fan nhưng nhắc tới người ta cũng biết.

Có một lần bi thảm đến mức chẳng tìm thấy manh mối nào, và điều hài hước nhất là lại vô tình tìm thấy kho báu cuối cùng.

Lần này họ vẫn đi chệch con đường đúng đắn.

Ngược lại, đội trưởng còn dõng dạc khẳng định.

“Nghe tôi nói, bản năng mách bảo nơi này nhất định là trọng điểm, mọi người xem, ở đây còn không có lấy một ngọn đèn.”

Các thành viên do dự.

"Không có đèn, nhưng cũng không có đạo cụ.

Chúng ta vẫn chưa đi quá giới hạn sao?"

Hai người còn lại lập tức lên tiếng phủ nhận.

"Chúng ta đã đi bao xa vậy, nhóm chương trình của chúng ta kinh phí phong phú lắm.

Lần trước chúng ta đã lái một chiếc xe ô tô trong 20 phút mà vẫn không lái xe vượt quá giới hạn.

Theo các quy tắc trước đây, những nơi dễ thấy nhất thường là manh mối ẩn hoặc đạo cụ."

Cuối cùng, đội trưởng đã tự tin đưa ra kết luận.

"Tôi nghĩ chúng ta chắc chắn có thể kích hoạt cốt truyện này."

Hai ba máy quay đang ghi hình xung quanh họ, diễn biến hành trình sẽ được phát trực tiếp trên toàn bộ mạng xã hội.

Bức ảnh này cùng với sự suy diễn vô tâm và lạnh nhạt của nhân viên như nói lên rằng họ hạnh phúc đến không ngờ.

Dưới phần bình luận liên tiếp nhảy ra.

[Công khai vả mặt luôn à omg, trưởng nhóm nhà tôi tràn đầy tự tin: ekip chương trình cực kì giàu.

Nhân viên: Như mọi người đã biết, ekip chúng tôi có kinh phí khá hạn hẹp.]

[Cho bọn họ nghỉ chơi đi, này toàn sáng kiến đi vào lòng đất]

[Mỗi khi đội trưởng bắt đầu phát ngôn , tôi liền cảm thấy bọn họ toang rồi.]

[hahahahaha cậu không cần cảm thấy đâu, tôi biết chắc chắn họ toang luôn rồi ấy chứ.]

[hahaha không có đèn là do bên ekip không thuê nổi đó]

Tuy nhiên , đội xanh không thể nhìn thấy đoạn bình luận này, họ còn đang thận trọng đi sai đường.

Đội trưởng đội xanh đứng trước trường quay, hít một hơi sâu, nặng nề nói.

“Lỡ như trong đó không có manh mối nào.”

Các thành viên lo lắng nhìn anh ta.

Sau đó liền nghe anh ta rầu rĩ nói.

“Nếu trong đó là kho báu cuối cùng chúng ta phải làm sao, thế thì trò chơi kết thúc rồi.

Đây không phải đánh vào mặt ekip sao? Các nhà tài trợ sẽ tức giận.”

Anh ta quay lại nói, mỉm cười và bắt đầu quảng cáo.

“xxx Dairy, nguồn sữa tốt cho phép bạn yên tâm nuôi con.”

Phía bình luận nhộn nhịp trở lại.

[Đội trưởng: mỗi ngày đều lo lắng cho tổ chương trình]

[bộ dạng bối rối của anh cực kì giống tôi khi sắp nhận được giải thưởng 1 triệu]

Nói xong , anh ta yên tâm vặn nắm cửa.

Trong studio chỉ có một ngọn đèn không sáng lắm, dưới ánh đèn là một chiếc bàn tròn nhỏ, và chiếc ghế sofa nằm ngay bên trái ánh đèn.

Những nơi khác tối om trông hơi u ám, bốn người túm tụm lại, không ai nghĩ đến việc bật đèn, đội trưởng buộc phải chen lên phía trước để tìm đường.

Ba người còn lại đi về phía trước, đội trưởng rất cố gắng ngả người về phía sau, nhìn thấy Cố Thanh Trì trên ghế sô pha với ánh mắt sắc bén.

“Này, khoan đã, hình như có người ở phía trước.”

Nghe thấy tiếng động, Cố Thanh Trì nghĩ là có người ở đây gọi cậu đến chụp, nên cậu đứng dậy, tay cầm chai Vodka, đầu tóc rối bù, do đeo quá nhiều phụ kiện nên mỗi bước đi của cậu đều có tiếng kim loại va chạm nhau.

Cậu đứng ở nơi ánh sáng không chiếu tới, nên chỉ thấy bóng.

Phía bình luận rôm rả.

[f**k, kịch bản hay ghê nha!]

[chỉ có điều tôi cảm thấy cậu nhân viên này hơi bị đẹp trai đúng không? Nhìn thấy bóng thôi cũng đủ biết đẹp trai thế nào rồi.]

[vận khí nghịch thiên gì đây…]

[không phải nói không có tiền thuê sao? Mấy người như thế này đều mặc định làm NPC?]

*NPC là các nhân vật xuất hiện trong trò chơi mà người chơi không thể điều khiển.

Lời giải thích của nhân viên cũng rất khó hiểu, sau khi hỏi han bên phong truyền hình mới nói rõ.

“Đây quả thực không phải là studio chúng tôi thuê, và chúng tôi cũng không bố trí nhân viên ở đây.”

Ở bên kia.

Đội xanh và Cố Thanh Trì hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Máy quay thông minh tự động tìm góc ghi hình phù hợp nhất.

Cố Thanh Trì chậm rãi bước tới chỗ có ánh sáng, dừng lại, đặt vodka lên bàn tròn và ngẩng lên nhìn họ.

“Bây giờ chụp sao?”

Cậu đã uống hết rượu, giọng nói hơi khàn khàn như bị nhiễm điện, lúc nghe thấy âm thanh đó như có dòng điện ấy len lỏi khắp sống lưng làm con người ta tê dại.

Phía bình luận trực tiếp đều đã im lặng từ lâu.

Một lát sau, bình luận điên cuồn bùng nổ.

[tôi có thể!!!]

[F**k, f**k, khuôn mặt này dáng người này, ahhh tôi chết rồi.]

[Trong vòng một phút, tôi muốn có tất cả thông tin của anh ấy, tôi hèn mọn cầu xin online nè huhu.]

[Hãy để anh ấy ra mắt ngay lập tức ]

[tôi luôn cho rằng mấy người đeo quá nhiều nhẫn và vòng cổ trông rất smart.

Tôi đã nhầm, thứ này chính là để làm đẹp, càng nhiều càng tốt (cũng không phải)]

*smart ở đây là từ mượn âm, để chỉ người có style đầu xù quần áo hầm hố, liên tưởng HKT là mọi người sẽ hiểu.

[Ghi màn hình! Chị em nhanh tay lên]

[Chụp cho tôi tất cả, nhắm vào anh ta! Đừng dời máy quay đi chỗ khác!]

Trong trường quay 4 thành viên đội xanh bị sốc trước vẻ đẹp ấy, ai cũng ngơ người ra, phải đến khi nghe câu hỏi của Cố Thanh Trì mới hoàn hồn trở lại.

Mạch não của đội trưởng đội xanh ngay lập tức kết nối với anh ta, vai trò được giao của anh ta trong trò chơi vừa hay là nhiếp ảnh gia.

“Chụp, chụp, tôi là thợ chụp ảnh.”

Đây là lần đầu chụp hình của Cố Thanh Trì, cậu không biết quy trình ra sao nên chỉ đứng quan sát cách họ làm việc.

Đội xanh nghĩ rằng họ đã kích hoạt cốt truyện, và họ thực hiện theo kịch bản một cách tận tâm.

Đội trưởng đội xanh cũng có một chiếc máy ảnh làm đạo cụ luôn đeo trên cổ, lúc này mới gỡ xuống.

Cố Thanh Trì ngẩng lên thấy đội trưởng của đội xanh đang cầm máy ảnh nhìn mình.

Dù chưa từng tiếp xúc với ngành mẫu bao giờ, nhưng ít nhất Cố thanh Trì cũng biết rằng họ thường sử dụng giá ba chân và có rất nhiều đèn để phát sáng.

“Chỉ sử dụng cái máy này sao?”

Đội xanh có chút lúng túng, ngày thường họ dựa theo cốt truyện mà làm, nhưng bây giờ nó quá đơn giản liền cảm thấy có chút tiếc cho một người như vậy.

"Ừ, hiện tại chỉ có cái này.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.