Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 46: 46: Tin Nóng




Charlie nhỏ giọng nói chuyện với Cố Thanh Trì.

Sắc mặt của anh ta có chút tái nhợt, so với người vợ cường thế của anh ta hoàn toàn ngược lại, tính cách của anh ta khá yếu đuối, đối với cạnh tranh ngoài xã hội rất sợ hãi và nhu nhược, đứng ở trong hoàn cảnh hiện tại khiến anh ta căng thẳng không thở nổi.

"A, trời ạ, mười người bên kia, trong mười người đó có tận sáu người tôi từng thấy ở trên tạp chí, bọn họ đều là những người nổi tiếng ——"

Cố Thanh Trì hướng mắt theo hướng mà tay Charlie lặng lẽ chỉ, không e dè nhìn qua.

Đám kia người cũng đang như có như không đánh giá Cố Thanh Trì, thấy Cố Thanh Trì nhìn về phía mình, bọn họ sôi nổi dời tầm mắt đi, nhìn về hướng khác.

Cố Thanh Trì giống như một người quan quân tuổi trẻ chân chính trong quân đội đối mặt cấp trên, mu bàn tay bắt chéo sau người, cậu hơi cúi người, nghe Charlie nói chuyện.

Lúc này cậu thu hồi tầm mắt, cúi đầu nói.

"Tôi cũng là người nổi tiếng, anh có thể nhìn tôi.

"

"Hả?"

Charlie theo bản năng nhìn về phía Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì vẫn là bộ dáng lãnh đạm lạnh lùng kia.

Cậu nói.

"Anh làm cách nào mà tìm thấy tôi?"

Cố Thanh Trì ngữ khí trầm ổn không cho phép cự tuyệt, nhưng cũng không có tính công kích người khác, Charlie không tự giác mà đi theo tiết tấu của Cố Thanh Trì.

"Trên mạng, một tấm ảnh chụp, tôi vừa nhìn thấy liền nghĩ, a, thượng đế, đây có lẽ là con cưng của ngài chăng.

"

"Sau đó thì sao?"

Cố Thanh Trì ngữ khí rõ ràng bình tĩnh dò hỏi, giọng nói trước sau như một không có gì thay đổi, vẫn lãnh đạm như cũ, lại giống như mệnh lệnh, dường như có chút mạnh mẽ không cho phép cự tuyệt.

Charlie không tự giác liền trả lời câu hỏi của cậu, dần dần bình tĩnh lại.

"Sau đó, sau đó tôi tìm mọi cách để mời cậu làm người mẫu cho bản thiết kế của tôi, nói thật, ban đầu tôi cho rằng tôi sẽ không thành công, nhưng bây giờ xem ra kết quả cũng không tệ lắm.

"

Cố Thanh Trì hơi gật đầu.

"Vậy xin anh cứ nhìn tôi đi, tôi cũng là người có chút danh tiếng.

"

"A, đương nhiên, đương nhiên, tôi đương nhiên sẽ nhìn cậu, cậu mặc đồ tôi thiết kế thực sự rất hoàn mỹ.

"

Charlie hiện tại đã tốt rất nhiều, anh ta bắt đầu đặt lực chú ý về lại trang phục trên người Cố Thanh Trì.

Tuy rằng anh ta thoạt nhìn vẫn là có chút lo âu.

"Kỳ thật lần này chúng tôi thất bại cũng không có gì, dù sao chúng tôi còn có một nhà hàng, bây giờ đang mướn người quản lý hộ, kiếm được rất nhiều tiền.

"

Charlie vừa nói vừa nhìn Cố Thanh Trì tử trên xuống dưới xem có chỗ nào không ổn không.

"A, chỗ cổ áo có chỉ thừa, để tôi sửa lại.

"

***

Cố Thanh Trì và Charlie đến sớm nửa tiếng.

Bên ngoài sàn diễn vẫn phát đi phát lại một bài nhạc, ở đằng sau hậu trường cũng có thể nghe được.

Nhạc không lời, tiết tấu không nhanh không chậm, nhưng lại có cảm giác rất mạnh mẽ, Cố Thanh Trì nghe mấy lần liền ghi nhớ xong nhịp điệu.

Cố Thanh Trì catwalk thử, thân thể tự nhiên bước đi theo tiết tấu của nhạc, tư thế đi đứng đều rất tiêu chuẩn, đứng im tại chỗ cũng rất đẹp.

Hơn nữa cậu không phải là người mẫu được huấn luyện nghiêm khắc, trong chốc lát không thể đi sao cho đúng được, chỉ có thể đi lối tắt.

Hơn nữa, cậu là nam, người mẫu nam đi catwalk không cần nghiêm khắc như người mẫu nữ.

Người mẫu nam không cần phải đánh hông khi bước đi, khi đi lại vai chỉ cần chuyển động nhẹ, biên độ nhỏ, đủ loại vấn đề đều được che đậy.

Người mẫu nữ catwalk cần phải thẳng lưng đánh hông sao cho đẹp, yêu cầu thần thái và tư thế cơ thể tương đối cao, khiến khuyết điểm lộ ra rất dễ dàng.

Vậy nên, việc đi theo tiết tấu nhạc là một mục trọng điểm cần huấn luyện.

Mấy ngày nay, Cố Thanh Trì đi theo huấn luyện viên mà tập luyện catwalk theo nhạc và cách tìm nhịp nhạc.

Người phụ trách gọi số của từng người, số lượng người mẫu bắt đầu giảm dần, có người bắt đầu bất an.

Cố Thanh Trì vẫn giống như trước, eo lưng đứng thẳng, hơi cúi đầu, sợi tóc rơi xuống bên tai.

"Số 31.

"

Cố Thanh Trì ngẩng đầu, sơ tuyển tương đối đơn giản, bảng số của người mẫu đều dán trên người, bảng số bên hông cậu là số 31.

Nhân viên công tác gọi số của cậu dẫn cậu đến lối ra phía trước.

Thời điểm Cố Thanh Trì lên sàn là lúc một vị người mẫu đang quay về, vừa lúc đến giữa sàn.

Đó là một người mẫu nữ, thần thái rất tốt, thắt lưng đong đưa, mặc một cái váy ngắn, nhưng tà váy đằng sau khá dài, giày cao gót cũng cao hơn bình thường một chút.

Cố Thanh Trì đi bên phải, người mẫu nữ đi bên trái, thời điểm hai người đi thoáng qua nhau, dây của giày cao gót của người mẫu nữ bị quấn vào nhau.

Bởi vì giày rất cao, nên trọng tâm rất khó nắm vững, cô lảo đảo một chút, nghiêng ngả về phía Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì theo bản năng vươn tay trái đưa qua, cậu xoay người một vòng.

Kéo người mẫu nữ lên, tà váy hơi phất lên, hai người trao đổi hướng sàn, người mẫu nữ phản ứng cũng rất nhanh, theo đó xoay người phất tà váy lên, cô và Cố Thanh Trì nhìn nhau liếc mắt một cái, tiếp tục đi trên sàn diễn.

Biểu cảm Cố Thanh Trì không thay đổi, cậu vẫn đang nhớ nhịp của bài nhạc.

Catwalk xong, thời điểm đi đến trước mặt giám khảo, dùng cái tay đeo bao tay, hơi nâng mũ một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh.

Khác với cảm giác mà Cố Thanh Trì mang cho người khác trước đây.

Giờ này phút này, ánh mắt cậu rất nguy hiểm, làm cho người ta cảm giác giống như một con thú dữ mỹ lệ, tính xâm lược mười phần, da lông bóng loáng, hàm răng sắc bén.

Thân thể đường cong hoàn mỹ, mạnh mẽ lại hữu lực, giống như cánh cung đang căng chặt, vận sức chờ bắn ra.

Màn ảnh cũng quay lại tư thái này của cậu.

Sơ tuyển còn chưa kết thúc, nó có hai phân đoạn, đây mới chỉ là nửa phân đoạn trước, tự mình trưng bày tác phẩm, làm những người đi ngang qua phải dừng bước.

Chờ đến khi kết thúc, kết quả lập tức đưa ra, không thể nghi ngờ, Charlie thông qua một nửa vòng sơ tuyển.

Anh ta và hơn mười nhà thiết kế sẽ cùng nhau vào phòng tiếp theo.

Phần sau của sơ tuyển chia làm vài nhóm để tiến hành, một số nhà thiết kế tại phòng làm việc, sử dụng nguyên vật liệu có tại đây để làm ra một bộ đồ, thời gian quy định là ba tiếng, không chỉ có giới hạn trong hình thức thu đông.

Bên trong phòng làm việc có để hai cái bàn, giám khảo sẽ đưa ra lời khuyên trong quá trình mọi người làm và thiết kế.

Nhóm người mẫu đều mặc nội y trên người, để tiện cho nhà thiết kế cố định vải bằng ghim trên cơ thể, bước đầu để làm ra một bộ quần áo.

Vì để không ảnh hưởng đến phát huy của nhà thiết kế, vải trên quần áo của họ rất ít.

Các người mẫu trong phòng làm việc đều đã quen với loại hình thức này rồi.

Cố Thanh Trì trước đó cũng đã được Charlie báo cho, vậy nên lúc này cũng giống như những người khác, cởi quần áo bên ngoài ra.

Cậu mặc giống các nam người mẫu khác.

Vô luận ăn cái gì, dáng người của Cố Thanh Trì vẫn luôn không có gì thay đổi, cao gầy vừa đủ, không phải gầy đến trơ xương, nhưng cũng không cường tráng đến toàn thân cơ bắp.

Vừa đúng sáu múi cơ bụng, cơ bụng không cứng rắn nhưng cũng không mờ nhạt, đường cong rất xinh đẹp, là loại phù hợp thẩm mỹ người nhìn, tuyến nhân ngư kéo dài xuống, biến mất bên trong quần lót.

Tỉ lệ cơ thể cũng đẹp đến ngỡ ngàng, chân dài vừa đúng chín đầu, đứng ở ngoài sáng liền thấy được.

Vốn dĩ Cố Thanh Trì với nhà thiết kế của mình đứng ở trong góc.

Nhưng giờ phút này ở nơi cậu đứng giống như được ánh đèn tụ lại, làm tầm mắt của người khác không tự chủ được mà nhìn qua.

Quang minh chính đại nhìn qua liền khiến tim người đập loạn cả lên, rõ ràng trên cơ bản thì các người mẫu ở đây đều ăn mặc như nhau, nhưng cậu phá lệ lại làm người ta kinh diễm mười phần.

Charlie giờ phút này thế mà lại chuyên chú làm việc một cách lạ thường, có đôi khi dễ bị căng thẳng cũng không phải là chuyện gì xấu.

Cố Thanh Trì mở hai tay ra, để Charlie dùng thước dây đo trên người.

Bên ngoài.

Một nữ nhân mặc âu phục, mang kính râm, khoác áo vest, mang theo một người trợ lý cùng tới.

Cô thoạt nhìn có vẻ là một người phụ nữ giỏi giang, cách làm việc cũng như sấm rền gió cuốn.

"Thế nào, nhóm bọn họ thi thố thế nào rồi, có đặc biệt xuất sắc hay không?"

"Vừa mới phân đoạn thứ hai thôi, Vano nữ sĩ.

"

"A, tới vừa đúng lúc.

"

Vano, 35 tuổi, chủ biên tập của một tạp chí thời trang nổi tiếng, từ năm 27 tuổi cô trở thành người đứng đầu trong làng thời trang, bắt đầu tám năm thống trị giới thời thượng.

Cô là lãnh tụ tiên phong trong ngành công nghiệp thời trang, cũng là bạo quân trong làng thời trang.

Cô đối với người khác rất hà khắc, đối với chính mình lại càng hà khắc hơn, mười năm như một, mỗi ngày đều yêu cầu rất nghiêm khắc với chính mình, cho dù là dáng người hay bất cứ thứ gì.

Dường như bất kỳ show thời trang nào được cô khẳng định mới coi như là có tư cách, cô là khách quen của các tuần lễ thời trang hàng đầu thế giới, là đối tượng để các nhãn hàng lớn lấy lòng, là xu hướng của thời trang.

Một vị nữ vương như vậy giá lâm, người phụ trách quản lý tuyển chọn lập tức đi ra nghênh đón.

"Xin chào, thưa quý cô, tôi có thể giúp gì cho cô?"

"Đừng căng thẳng, tôi chỉ tới xem một chút, mấy tác phẩm của mấy người không có danh tiếng tuy rằng rất thô ráp, tràn đầy những yếu tố kinh khủng khiếp, nhưng đôi khi cũng sẽ có những ý tưởng rất thú vị.

"

***

Trong nước, 5 giờ rưỡi sáng.

Tạ Lục Dữ đeo lên cổ Tiểu Li Hoa một sợi dây, đội mũ đeo khẩu trang xong, dẫn Tiểu Li Hoa ra cửa, giống như dắt chó đi dạo.

Tiểu Li Hoa gần như là nhảy đi, chỉ thiếu mỗi lắc lắc cái đuôi.

Dưới mắt Tạ Lục Dữ lộ ra quầng thâm.

Vừa đi vừa giáo dục con mèo.

"Mỗi ngày chỉ biết làm khổ tao, cái giường lớn kia của tao chưa đủ cho mày nằm sao? Tao đã nhường chỗ cho mày rồi, hai chúng ta không thể bình yên ở bên nhau, thân thiết như cha con không được sao?"

Phía trước xa xa, mơ hồ có thể thấy được một người đang dắt chó lại đây, Tạ Lục Dữ liền một tay cầm dây, một tay bế Tiểu Li Hoa lên, ôm vào trong lòng ngực.

Tạ Lục Dữ mặc cái áo khoác to rộng, Tiểu Li Hoa bị hắn ôm vào trong ngực chỉ lộ ra được cái đầu nhỏ.

Tiểu Li Hoa thế mà cũng mặc kệ hắn ôm, ngoan ngoãn co lại thành một cục.

"Mang mày ra ngoài mày liền ngoan, mày nói mày là mèo sao? Mèo nhà ai mà so với Husky còn quậy hơn.

"

Tạ Lục Dữ nói một hồi cũng tự mình buồn cười.

"Hừ, còn mệt mà mày vẫn quậy tao, đi quậy người ba đã bỏ mày đi suốt ba ngày đi.

"

Tạ Lục Dữ ngáp một cái.

"Đi thôi, hai chúng ta đều dậy sớm như vậy, đi nhìn xem nên mua cái gì tốt cho ba mày đi.

"

Mới vừa đi không được hai bước, liền có người ngăn cản lại, đối phương đi lên muốn bắt tay với Tạ Lục Dữ.

"Xin chào ngài, Tạ tiên sinh.

"

Tạ Lục Dữ cảnh giác lui về sau hai bước.

"Này này, làm gì vậy, đừng động thủ động cước, làm thế nào mà anh vào được đây? Đi mau, không thì tôi gọi bảo an đấy.

"

Số lần Tạ Lục Dữ gặp được fan cuồng với paparazzi nhiều không đếm xuể, cách xử lý loại chuyện này đã thành thói quen.

Nam nhân bị cảnh cáo một trận liền có chút sợ hãi, gương mặt tươi cười xin lỗi.

"Tôi không phải tôi không phải, tôi không có ác ý.

"

Anh ta vừa nói vừa tiến về phía trước, bị Tạ Lục Dữ bảo ngừng.

"Này, đứng lại, sán lại gần như vậy là muốn làm gì? Cho rằng bản thân là xã hội đen sao? Sao không đi chỗ khác săn tin đi, muốn phỏng vấn thì liên hệ người đại diện của tôi rồi ký hợp đồng.

Hiện tại không thể chụp ảnh, sau này có duyên gặp lại.

"

Người nọ thế mà thật sự làm theo, không hề tiến về phía trước nữa.

"Đừng đừng, tôi chỉ được người ta nhờ, mang cho anh một tin tức.

"

"Tôi không hứng thú với tin tức nào hết, gần đây tôi rất tốt, tôi còn phải dắt mèo đi dạo, đừng làm phí phạm thời gian của tôi?"

Tạ Lục Dữ nói xong liền muốn đi, hắn rất cao, với chiều cao 1m9 rất có lực uy hiếp lực.

Người nọ nóng nảy.

"Đúng là không liên quan đến anh, đại ca anh đây tai to mặt lớn, là liên quan đến tiền đồ của người yêu anh, thật sự không cần sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.