Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 29: 29: Canh 3




“Cắt.”

Nhân viên đóng bảng cắt.

Vương Hải Sinh gật gật đầu, rất tốt.

Tạ Lục Dữ thì khỏi phải bàn, hắn vẫn luôn đúng ở đỉnh cao, ngạo nghễ thống trị ngành giải trí, trong lĩnh vực này hắn chính là chúa tể.

Cố Thanh Trì mới là người khiến Vương Hải Sinh phải trầm trồ ngạc nhiên.

Tuy rằng tiếp xúc chưa được bao lâu, nhưng tính cách Cố Thanh Trì so với nhân vật kia không khác biệt lắm.

Thích yên tĩnh, thích một mình, cảm xúc gần như không có sự dao động lớn nhưng lại cực kì nhạy cảm và cảnh giác.

Vương Hải Sinh cảm thấy cậu giống như một con mèo hoang lưu lạc ven đường, khi bạn chĩa máy ảnh về phía cậu ấy, ngay lập tức cậu ấy sẽ quay đầu cảnh giác nhìn bạn cho đến khi bạn rời đi.

Loại tính cách này kỳ thật thì không thích hợp để làm diễn viên, diễn viên cần phải cởi mở, có nhiều trải nghiệm để biểu đạt những dao động cảm xúc mãnh liệt.

Nhưng Cố Thanh Trì một chút cũng không sợ hãi khi đối mặt với ống kính, giống như năm sáu cái máy quay kia cùng tất cả mọi người ở đây không tồn tại, động tác cũng rất tự nhiên, một chút cũng không giống người mới.

Ngoại trừ lúc đầu có thể không tiến vào trạng thái, không đem cái sự ngây thơ của Kha Mộc thể hiện ra bên ngoài, còn cảm xúc ngoài mặt lúc nào cũng phải lãnh đạm, tất cả đều ở trình độ trên mức trung bình.

Nhưng sau khi Vương Hải Sinh chỉ ra điểm này, cậu dường như được trời phú ban cho một linh hồn, không khác gì một Kha Mộc sống động bước ra từ kịch bản.

Khoảnh khắc Vương Hải Sinh nhìn thấy cậu, cũng dần dần kinh ngạc phát hiện ra, vốn dĩ Kha Mộc chính là như thế này.

Đối với Kha Mộc mà nói, y cả đời này đều sống vì Kha Thanh Thất, không bằng nói y dựa vào hắn mà tồn tại, với y, Kha Thành Thất hơn bất cứ ai.

Kha Mộc quá ngây thơ, quá thuần khiết, y không biết làm thế nào để có thể tồn tại, trước khi mất, mẫu thân cầu cho y một con đường, đó là Kha Thành Thất.

Vì thế y vẫn nhất nhất theo con đường đó mà đi mặc kệ là bằng phẳng hay gồ ghề.

Nếu sau này Kha Thanh Thất đem y giao cho công chúa, vì y mà đưa ra một con đường mới, y cũng sẽ không chút lưu luyến mà bước lên con đường mới kia.

Trời cao sao lại từ bi như thế, đem một Kha Mộc thuần khiết giao cho nhân gian, nhưng đối với y lại quá tàn nhẫn.

Kha Mộc thuần khiết như vậy, dù bất luận là ai cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Vì thế sau này Kha Thanh Thất không muốn buông tay một cách dễ dàng, có lẽ là mơ hồ nhận ra, một khi buông tay sẽ mất đi Kha Mộc, mất đi trân bảo chỉ duy nhất hắn có, vì thế hắn nhất định phải liều mạng giữ lấy.

Cuộn phim dừng lại cảnh Kha Thanh Thất cẩn thận tỉ mỉ xem xét miệng vết thương cho Kha Mộc.

“Không tồi, chưa sao.”

Theo bản năng, Vương Hải Sinh đi kiểm tra máy móc đánh giá hiệu quả, sau đó mới ý thức được rằng hơn phân nửa máy móc chưa hoạt động, anh ta thoáng nhìn Cố Thanh trì.

Cậu còn chưa kịp dậy, nửa quỳ, tà áo cuộn lên, lộ ra phần lưng, lộ ra một nửa phần vết thương được chuyên viên trang điểm hóa trang.

Tiểu Khả đi lên kéo vạt áo xuống.

Vương Hải Sinh hạ giọng nói với trợ lý.

“Khụ, cái đó, bên kia có mấy máy bật thế?”

Trợ lý cẩn trọng lắc đầu.

Vương Hải Sinh nhíu mày, chậc một tiếng.

“Không để ý gi cả.”

Nói xong lấy cái loa bên cạnh, bắt đầu nói hươu nói vượn.

“Vừa nãy ánh sáng không được tốt lắm, chúng ta thử lại một lần nữa.”

Chờ quay xong đoạn này thì cũng chiều rồi.

Vương Hải Sinh thu dọn một chút, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, sau đó đi tới bên cạnh Tạ Lục Dữ, trong lòng có chút tự đắc.

Đừng chối, tôi thấy lúc đóng phim cậu dẫn cậu ta nhập diễn, đây là hạt giống tốt.

Sao, so với cậu năm đó thì thế nào?”

Tạ Lục Dữ đang vén vạt áo lên, nhét vào trong thắt lưng, tổ đạo cụ quần áo đã dặn dò qua đây là vàng quý, phải nâng niu em nó thiệt kỹ.

Buổi chiều hắn còn có cảnh, không thể cởi ra, cởi một lần liền phải mặc nửa tiếng, hắn định nghỉ trưa ăn chút cơm hộp, ăn xong liền tiếp tục quay.

Tạ Lục Dữ nghe vậy cười cười.

“Lời này cũng đúng, có thiên phú, nếu ăn được chén cơm này cậu phải tăng thêm tiền cho người ta đó.”

Vương Hải Sinh liếc hắn một cái, kinh ngạc nói.

“Có chỗ không thoải mái sao? Sao đột nhiên nghiêm túc dữ vậy, nói chuyện giống người thế...”

Tạ Lục Dữ nâng mí mắt, hiếm khi không cãi lại.

Hắn thực sự không ngờ Cố Thanh Trì lại có tài năng trong lĩnh vực này, cho dù hắn và cậu chưa từng biết nhau bao giờ, nhưng hắn không thể không đưa ra một số chỉ dẫn khi gặp một mầm giống tốt như vậy.

Phân cảnh hôm nay của Cố Thanh Trì coi như xong, cậu đã thay trang phục và mặc quần áo riêng, quần jeans cộng với áo thun trắng, phía trước áo thun có một họa tiết hình tròn đơn giản, đeo một sợi dây chuyền da giống như hoa văn áo thun.

Lúc này cậu đang ngồi ở trên ghế trong góc nghỉ ngơi, quần tây hơi bó vào, lại hơi ngắn, chân cậu thon dài, lộ ra một phần mắt cá chân.

Những chiếc ghế khác bên cạnh bị nhóm đạo cụ chất thành đống lộn xộn, chẳng khác gì bãi rác, cậu ngồi trên chiếc ghế xa nhất bên cạnh đống đồ vật lộn xộn đó.

Cậu không ở cùng đoàn phim mà đi về nhà ngủ và tình cờ là ngôi nhà đó được công ty xếp cho ở gần đó.

Tiểu Khả đã liên lạc với tài xế, tài xế rời công ty và đón Cố Thanh Trì từ đoàn làm phim khoảng 20 phút sau đó.

Cậu lúc này quả thực có chút mệt mỏi, ngẩng đầu, nhắm mắt lại thở nhẹ, cổ căng ra độ cong đẹp mắt, sợi dây chun buộc tóc buông lỏng, mái tóc giống như rong biển, một vài sợi xoăn rơi ra.

Bối cảnh bên cạnh là đạo cụ lộn xộn đan xen.

Trong đoàn có nhân viên làm phim đặc biệt, chủ yếu quay những cảnh hậu trường, sau đó sẽ cắt ra một ít cảnh đặc sắc để làm cảnh BTS chiếu cho khán giả xem vào cuối phim.

Các diễn viên đã được đặc biệt thông báo về chuyện này, ngoại trừ phòng nghỉ sẽ không được phép quay tùy tiện, ngoài ra thì các nhân viên có thể quay ở bất cứ đâu trong đoàn.

Phong thái của Cố Thanh Trì tình cờ được camera ghi lại.

Các nhân viên vô tình chụp được cảnh này, ngoài sự kinh ngạc, họ còn nín thở và cẩn thận phóng to máy ảnh.

Dù trời đã xế chiều nhưng ánh sáng rất tốt.

Trong máy ảnh có thể nhìn thấy rõ từng sợi tóc của Cố Thanh trì.

Tóc cậu rất đen, chưa từng nhuộm bao giờ, dưới ánh nắng chiếu ra một màu rất ưa nhìn, cậu ngẩng đầu lên, cổ thon dài, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt.

Dưới góc quay của nhân viên, đi qua sườn góc mặt của cậu, và hình trong máy ảnh giống như một bức ảnh tĩnh, nhưng mái tóc của Thanh Trì xõa ra sau đầu và rơi xuống môi cậu, điều này khiến mọi người biết rằng đây không phải là một bức ảnh đã được chỉnh sửa cẩn thận, mà là một bức ảnh động.

Trong ống kính, Cố Thanh Trì dường như nhận thấy điều gì, cậu nhắm hờ mắt và quay lại nhìn máy ảnh, chậm rãi chớp mắt, thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi dày của cậu được chớp nhẹ như thế nào.

Lúc này, cậu quay đầu đối mặt với máy quay, ánh mắt có chút hỗn loạn, sau vài giây, cậu mới nhận thức được có người đang quay phim, cậu nở một nụ cười.

Anh nhân viên cầm máy suýt làm rơi camera xuống đất vì không có điểm trụ, may mắn thay, giây cuối cùng đã móc được dây đeo.

Mặc dù đang thực hiện công việc hàng ngày nhưng các nhân viên vẫn vội vã bỏ đi trong tâm trạng hoảng loạn.

Sau đó, anh nhân viên kiểm tra đoạn video và mơ hồ cảm thấy rằng nếu anh ấy giao đoạn video, đây có thể là quả trứng màu lớn nhất trong phim.

*trứng màu 彩蛋: để chỉ những chi tiết thú vị nếu không chú ý sẽ bị bỏ qua.

Paparazzi lôi tất cả thông tin về Cố Thanh Trì ra, cau mày.

Thông tin linh tinh mà anh ấy có thể tìm thấy chỉ có vài trang, và phần lớn trong số đó là thông tin mà Cố Thanh Trì đã đăng trên Internet từ khi mới hoạt động.

Không bình thường chút nào, quá ít dấu vết, hiện tại anh ấy hoài nghi cậu thật sự đã kết hôn.

Đồng nghiệp đến giúp đỡ có chút nóng nảy.

"Chúng ta vẫn đang kiểm tra sao? Không phải là tin tức sai, đúng không? Cho dù có thì cũng chỉ là một người mới chưa ra mắt.

Không có nhiều thông tin, kiểm tra thì cũng vô ích."

Người phóng viên kia chỉ vào bức ảnh của Cố Thanh Trì trên máy tính, đó là ảnh chụp màn hình gameshow có cậu tham gia.

Có những người khác bên trong, nhưng chính sự có mặt của những người khác đã khiến Cố Thanh Trì nổi bật hơn.

Thực tế, cậu không phải là người đứng giữa, thậm chí chỉ đứng bên cạnh nhưng cậu mới là người thu hút nhiều sự chú ý nhất.

"Người như vậy chỉ cần ở trong giới này, sớm muộn gì cũng có thể ghi dấu ấn."

Phóng viên rất nhạy cảm với khía cạnh này.

"Tôi không nghĩ người đó không có nói dối, không cần thiết lắm, tiếp tục điều tra, sớm muộn gì chúng ta cũng có thể nhận được tin tức lớn này từ chỗ anh ta-"

Anh ấy chỉ chỉ Cố Thanh Trì.

“Sẽ thu được một món hời đó.”

“Cứ thử nghĩ mà xem, anh ta càng nổi tiếng thì càng tốt.

Đến lúc đó, chúng ta sẽ kiếm được lợi nhuận.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.