Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 22: 22: Ánh Dương




Sự lạnh nhạt của Diệp Lí hoàn toàn không ảnh hưởng đến người mang mũ bóng chày kia.

Người này mở rộng hai chân, hai tay chống vào đầu gối, tạo vẻ dân anh chị.

“Mấy người tới đây chụp hình Taobao hay tạp chí?”

Diệp Lí nhìn đồng hồ, nói cho có lệ.

“Đều không phải.”

Người mang mũ bóng chày tự động thêu dệt tình tiết.

“Vậy là studio đến thuê địa điểm để chụp hình sao? Thực ra những cái studio đó không được chuyên nghiệp, một đám tay mơ mà cũng dám cầm máy lên chụp, đến lúc đưa hình cho anh sửa thì chẳng nhận ra đấy là ai, bỏ cả đống tiền vào đấy mà không có bức ảnh nào ra hồn.”

Người kia tưởng như đã thân thiết với đám Diệp Lí nên lập tức nói thao thao bất tuyệt, lúc đầu thấy Diệp Lí mặc vest đi giày da nên có hơi bị dọa sợ.

Diệp Lí muốn ngắt lời anh ta nhưng không tìm được cơ hội chen vào.

Người đội mũ bóng chày như chiếm trọn sân khấu để mà kể chuyện.

“Nhưng nếu cần chụp ảnh thì studio cũng đã đầy rồi.

Những người bình thường như chúng ta mà chụp ảnh thì thực ra cũng không cần thuê nơi này, quá là đắt đỏ lại còn không chuyên nghiệp.

Thợ ảnh bình thường cũng có được bảng sáng với mấy cái đèn rồi.”

“Đối với chúng ta mà nói thì cái giá này tương đối cao, nhưng những thứ này đều có thể sử dụng.”

Bây giờ cái phòng này chưa có chuẩn bị tốt, nghệ sĩ nhà mình thì vì đợi quá lâu mà lủi thủi trong góc, Diệp Lí thì rất nhàn dỗi nên vẫn có thể tiếp tục chờ.

Nhưng Diệp Lí không muốn mất thời gian nghe người khác khoác lác.

Diệp Lí vừa mới bắt đầu nghĩ rằng tên mũ bóng chày kia có thể là một tay săn ảnh, hoặc một người qua đường vì buồn chán nên đi bắt chuyện với người qua đường.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương lại ở đây khoe khoang để tìm cảm giác hơn người.

Tuy nhiên anh ta không biết tại sao loại chuyện này mà có thể tự cao được, nghề nghiêp bất đồng, thôi miễn đi.

“Chúng tôi như này cũng ổn rồi, chúng tôi đến chụp cũng là để tập luyện, nhưng thành phẩm phải giao cho tạp chí, về cơ bản có thể hòa vốn, chỉ thỉnh thoảng mới có lời thôi.”

Người đội mũ chỉ vào đám thanh niên đang chụp hình.

“Gặp tôi sớm một chút là tốt rồi, chúng tôi là một đội chuyên nghiệp, tuy nhiên chúng tôi lại không nhận đơn đặt cá nhân mà chỉ nhận những người mẫu chuyên nghiệp, thẳng ra là toàn chụp người mẫu.”

Người kia đặt tay lên lưng ghế sô pha.

“Người bình thường chụp ảnh rất khó và mất nhiều thời gian, còn người mẫu chuyên nghiệp chỉ lên sàn tạo dáng thì cả khi dùng điện thoại vẫn sang- xịn- mịn, không có biểu cảm đơ cứng.”

Mũ bóng chày chỉ vào người mẫu nữ mà họ đang chụp ở đằng xa.

“Cô người mẫu đó là thực tập sinh Công ty giải trí Tinh Diệu, bạn cùng lớp của tôi.”

Diệp Lí nghe thấy Tinh Diệu liền nhướng mày nhìn sang.

Giá ba chân, máy ảnh, bảng hắt sáng, xem ra khá giống đúng như lời người kia.

Bên đó có vài người gồm cả đội của mũ bóng chày, trông họ rất trẻ.

Lúc sau bạn mẫu nữ đó đi sang bên cạnh cầm bảng hắt sáng cho một chàng trai khác đi lên.

Mí mắt Diệp Lí giật giật.

Tiểu Khả đứng đằng sau Diệp Lí cười muốn sái quai hàm mà không tạo ra tiếng, khổ nỗi không kìm lại được.

Lời nói của cô ấy có chút châm biếm.

“Người mẫu mà phải phụ trách cầm hắt sáng sao?”

Mũ bóng chày rất bình tĩnh, giống như không hiểu.

“Lộ trình của chúng tôi rất gấp, thi thoảng không đủ người thì mọi người đều đến giúp một tay.

Hơn nữa chúng tôi hầu như đều là những người chuyên nghiệp, tạm thời như vậy là đủ rồi.”

Cố mẫu nữ bên kia thấy mọi chuyện khá ổn nên cũng đi tới bên cạnh lấy chai nước.

Cô ta liếc nhìn Diệp Lí.

Diệp Lí tuy rằng là người đại diện, nhưng trông anh ta khá ổn, cũng cao ráo ngang ngang Cố Thanh Trì, vả lại quần áo trên người cũng đều là hàng chất lượng.

Lúc trước anh mới vào nghề, khi bước ra ngoài, mọi người luôn nhầm anh là nghệ sĩ.

Đeo kính gọng vàng, mặc vest, từ trên xuống dưới trông rất thời thượng, góc này vô cùng cuốn hút.

Nữ người mẫu này kéo ông đội mũ đang nói kia ra, nói nhỏ.

“Quen à?”

“ Vừa mới quen.”

Mũ bóng chày nói xong, lại quay sang nói chuyện với Tiểu Khả.

“Cô này là thực tập sinh của Tinh Diệu, công ty có Tạ Lục Dữ, cô ấy rất hay gặp anh ta trong công ty nữa.”

Mẫu nữ đánh nhẹ vào người đội mũ giống như không được vui, có vẻ là giận.

Làm Tiểu Khả càng buồn cười.

“Tôi vừa nãy nghe nói hai người là bạn học, hai người hiện giờ vẫn là sinh viên sao? Lợi hại nha.”

“Chúng tôi đều là sinh viên, năm nay là năm 4, chuyên môn đăng kí học qua lớp, đều có thiên phú, cô ấy rất giỏi, phát triển nhanh nhất.

Sau khi vào Tinh Diệu, nói không chừng hơn 2 năm là có thể lên TV rồi.”

Tiểu Khả thở dài, bản thân cô năm nay cũng năm 4.

“Vậy các bạn là sinh viên chuyên ngành điện ảnh sao?”

“Không phải, ban đầu chúng tôi là những người chỉ đơn giản là có chung sở thích, không nghĩ tới sẽ gia nhập ngành này.

Bây giờ chúng tôi đang kiếm tiền từ chính sở thích này.

Thật sự thì không dễ để trở nên tự tin rạng rỡ trước ống kính, ví dụ như cô ấy thường đi chụp mẫu Taobao, một bức một ngày.”

“Nhưng mà tôi có nghe nói rằng thực tập sinh kí hợp đồng với Tinh Diệp phải không quá mười lăm tuổi, hơn nữa bắt buộc họ phải học theo chuyên ngành đó, cậu nói cô ấy là thực tập sinh, phải ưu tú đến mức nào mà Tinh Diệu lại phá lệ thế?”

Tinh Diệu đầu tư rất nhiều vào các thực tập sinh, yêu cầu tương đối cao, nói chung là họ ký hợp đồng từ lứa tuổi thiếu niên, và cũng có những người nhỏ hơn.

Lúc này phải gọi là thực tập sinh chưa chính thức, huấn luyện hằng ngày không nhiều, chủ yếu là để bọn họ chuyên tâm học hành, việc thực tập chỉ tương đương với một lớp học tài năng miễn phí.

Đồng thời, bất cứ điều gì xảy ra ra trong quá trình dậy thì và trưởng thành của trẻ đều có thể bộc lộ ra.

Tinh Diệu có yêu cầu cao về chiều cao, hình thể, và sẽ bị loại nếu vượt quá phạm vi quy định.

Ban đầu số lượng đào tạo rất ít, khi họ lớn hơn công ty sẽ gia tăng thời gian huấn luyện đồng thời đào thải bớt, cuối cùng những người còn ở lại đều là những người đã qua trường lớp bài bản.

Cô gái này trước hết là không đủ tiêu chuẩn về chiều cao và dáng vóc, tuy có thể gọi là một cô gái ưa nhìn nhưng ở mặt này thì vẫn chưa đủ.

Các thực tập sinh mặc sức thể hiện thứ gì đó đều có khả năng được chọn.

Tiểu Khả nhìn lướt qua liền biết không thể, chênh lệch quá nhiều, khả năng lớn nhất chính là người này ban đầu là thực tập sinh, nhưng đã bị loại.

Cô cũng là một sinh viên năm 4, biết được tâm lý của các bạn cùng lứa tuổi của mình, nói chung là kiêu ngạo và chưa bao giờ thất bại, thật ra, ham hư vinh cũng không phải điều gì to tát.

Cô ấy có thể hiểu.

Khi mới nhận công việc này, là một sinh viên chưa tốt nghiệp, cô ấy đã nhận được mức lương gần 10.000 tệ, gặp đủ loại ngôi sao, lúc ấy như đang trên 9 tầng mây.

Tuy rằng chưa ở trên đó được bao lâu đã bi Diệp Lí kéo xuống mặt đất, nhưng vì thế cũng trở thành người tốt hơn.

Nhưng thế này là đang thổi phồng quá mức rồi, lại còn chém gió linh tinh không đâu vào đâu.

Cô không định đáp lại nhưng Diệp Lí bên cạnh đã mất dần kiên nhẫn, nếu không ngăn Đại ma vương này lại thì anh sẽ phun nọc độc khắp nơi mất.

Tiểu Khả mà nói lời phân bua thì mọi người sẽ cảm thấy chột dạ mà dừng chủ đề này lại, nhưng mọi thứ không như cô nghĩ.

Mẫu nữ kia có chút tức giận ném chai nước nước xuống đất, giọng điệu không tốt lắm.

“Nghe nói vớ vẩn ở đâu thì không cần lên tiếng làm gì.”

Cô ta khoanh tay, bắt chéo hai chân ở đó, trợn mắt.

“Người ngoài ngành chỉ biết chỉ chỉ trỏ trỏ đúng phiền mà, không biết mà còn tỏ ra ta đây chuyên nghiệp.”

Lúc này, mấy người chụp ảnh cũng nghỉ làm đi qua đây.

Thấy mẫu nữ có chút tức giận, bọn họ đều an ủi.

“Đều là bệnh chung của nhiều người, để ý làm gì chỉ thêm rước mệt vào thân.”

Mẫu nữ này thấy có đồng minh thì càng được đà lấn tới làm sự việc thêm tệ.

“Năm nay người đã kí hợp đồng vào tháng trước ấy, có muốn tôi lấy ảnh chụp hợp đồng đưa cho cô coi hay không? Mặt thật dày, tùy tiện nghe nọ nghe kia, nội bộ Tinh Diệu mà có thể tùy tiện để cô nghe được sao.”

Tiểu - nhân viên nội bộ của Tinh Diệu trong tương lai sẽ chuyển sang làm người đại diện chuyên nghiệp – Khả nghe vậy có chút ngượng, cô thở dài.

Không biết từ lúc nào mà cặp mắt nhắm nghiền định thần của Diệp lí mở to, liếc nhìn sang chỗ chụp.

Nơi này hơi đặc biệt, lều chiếm toàn bộ phòng, sau đó mấy điểm khác đều tách ra cho thuê, mấy người quay phim chụp ảnh thì làm việc trong cái lớn nhất.

Nơi bọn họ muốn rất lớn, có khi phải tận dụng hết cả cái lều, mất một lúc lâu mấy nhóm khác mới làm xong và dời đi.

Những người trẻ tuổi đó là nhóm cuối cùng còn lại, họ vẫn lề mề tới tận giờ, phải có người đến nhắc họ bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Diệp Lí vốn dĩ muốn đợi bọn họ thu dọn xong rồi mới bắt đầu làm việc, nhưng hiện tại trong lòng có chút nóng nảy.

“Tiểu Khả, thông báo bọn họ bắt đầu.”

Tiểu Khả đáp lại, đi đến giữa và chọn một cái loa.

“Mọi người, tiến hành thôi, phiền mọi người rồi.”

Một bên nói một bên làm theo.

Sau đó, hàng chục người mặc đồng phục từ khắp nơi bước ra.

Họ đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này họ đẩy xe, cẩn thận đẩy các thiết bị quay phim đắt tiền vào.

Các đạo cụ khác nằm rải rác trong địa điểm cũng đã được dọn dẹp.

Nhiếp ảnh gia để tóc xoăn, râu ngắn và mặc áo vest đen.

Ở giữa sân chụp lớn tiếng nói.

“Dọn, dọn hết đi, đừng hỏi tôi cái gì dùng hay không dùng được, mấy cái thứ này đều không dùng được.

Chả có cái gì hữu dụng ở nơi tồi tệ này cả.”

Các nhiếp ảnh gia đến và không hài lòng với đủ thứ ở đây.

Một số sinh viên ngừng đóng gói và nhìn xung quanh với thái độ sững sờ và ngạc nhiên.

Họ kỳ thực đã để lại một cái giá ba chân và một số quần áo.

Mắt Diệp Lí nhìn thẳng.

“Đừng lười biếng, bắt tay vào công việc đi.”

Cố Thanh Trì bên cạnh đang vùi mình trong chiếc áo quân đội kia nhúc nhích.

Cậu đang ngồi ở kia, mặc một chiếc áo có phần cổ hơi sờn chỉ, dáng người khom lưng, khuất trong góc.

Bây giờ, mọi ánh nhìn đổ dồn vào góc đó.

Cậu chậm rãi đứng dậy, cởi bỏ áo khoác, giống như một con bướm lột kén, lộ ra thân hình cao lớn đẹp trai bị lớp áo che khuất.

Thanh Trì làm ngơ trước những ánh mắt kinh ngạc đang đổ dồn về phía mình, cậu không bao giờ để mắt đến những người không cần thiết.

Cậu ở trong góc đã lâu, chân tay có chút cứng ngắc duỗi ra, một lúc sau mới đi về phía Tiểu Khả.

Tỷ lệ cơ thể của Cố Thanh Trì thực sự rất tốt, hơn nữa cậu cũng có khí chất khó tả, dù không nhìn mặt nhưng chỉ cần nhìn tư thế hành động của cậu cũng khiến người ta không thể rời mắt.

Đúng là người đẹp đến cái gáy cũng đẹp.

Diệp Lí chậm rãi nói.

“Các nhiếp ảnh của chúng tôi không được chuyên nghiệp cho lắm, làm mọi người chê cười rồi, Tiểu Khả quả thực có một chút nghiệp dư, cô ấy vẫn đang là thực tập sinh của Tinh Diệu, còn non trẻ, năm sau tốt nghiệp mới có thể trở thành người quản lý chính thức.”

Sau đó anh ngừng một chút, lại nói.

“Người mẫu của chúng tôi cũng không được chuyên nghiệp, không biết cầm tấm hắt sáng, rắc rối quá, ra ngoài cần có tài xế và trợ lí.”

Nói xong Diệp Lí cũng đứng lên.

“Cô đây vừa nói rằng mình đã ký hợp đồng với Tinh Diệu vào tháng trước.

Tôi đề nghị cô xem kỹ lại xem đó có phải là kẻ nói dối hay không.

12 năm Tinh Diệu đào tạo thực tập sinh chỉ có một lần phá vỡ quy tắc.”

Anh ra hiệu về phía hướng của Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì thay một bộ quần áo, đứng ở trên bục, phong cách Punk, trông còn ngầu hơn là bộ khoe eo khoe lưng trong chương trình.

Một đống kim tuyến nhỏ sáng bóng trên đó, không phải kiểu thông thường.

Dù vậy, vẻ đẹp của cậu vẫn không hề bị dập tắt chút nào mà thậm chí còn có phần sắc sảo hơn.

Cậu hơi nâng cằm lên, đưa một chân lên qua đầu xe moto phân phối lớn, vẻ mặt kiêu ngạo.

Như thể đó là một người khác, hào quang trở nên mạnh mẽ hơn, cậu hoàn toàn thể hiện mình, bắt đầu tỏa sang lấp lánh.

“Tinh Diệp chỉ vì ánh dương này mới phá lệ.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.