Giữa đường đi, cơn mưa rào ầm ầm đổ xuống, phố xá nhốn nháo cả lên, nơi nơi đều vang vọng tiếng hét.
Nói đến mùa hè thì không bao giờ thiếu những trận mưa, thế nhưng sấm sét chóe ngang bầu trời lại khiến Kiều Vũ có cảm giác là lạ.
Nếu không nhầm, hình như nó tạo thành một chữ gì đó đúng không?
Nhẹ giật góc áo của Lãnh Tinh Duệ, cô chỉ lên trời:
- Cậu có thấy chữ gì trên đó không?
Không phải nam nữ chủ, nhưng trong thâm tâm cô vẫn khẳng định rằng, thế giới này đang muốn nói một điều gì đó rất quan trọng, thứ mà cô nên và cần biết.
Lãnh Tinh Duệ lắc đầu, anh cười nhẹ:
- Cậu cũng hay để ý những hiện tượng này à? Có lần tớ còn thấy nó biến thành hình trái tim đấy.
Kiều Vũ mím môi, nghe giọng điệu trêu chọc này của anh, cô càng muốn biết nó muốn gửi thông điệp gì đến mình.
Một lời nói riêng mà nam nữ chủ cũng không biết ư? Chẳng lẽ là muốn đuổi linh hồn ngoại lai như cô đi? Hoặc cảnh cáo cô không được lại gần nam chủ nữa?
Không, tất cả đều không phải!
"Đoàng"
Tiếng sấm đinh óc vang lên.
Những đám mây đen ngày càng dày đặc, ngoại trừ ánh sáng của ánh trăng ra, mọi thứ đều biến mất.
Kiều Vũ chống cằm, mắt đăm đăm nhìn ra ngoài.
Mưa rào như làm lòng cô trĩu nặng, sự tò mò và gấp gáp như muốn phá tan lồng giam mà ra.
Mí mắt giật giật, đây là dấu hiệu của điềm báo xấu.
Lãnh Tinh Duệ dịch lại gần, giọng nói trầm ấm chứa đầy sự lo lắng:
- Tiểu Vũ, làm sao vậy? Có chuyện gì à?
Không biết có phải mắt anh đột nhiên có xảy ra vấn đề gì không, anh vừa thấy trên người Kiều Vũ có ánh sáng màu vàng đậm, sau đó nó lại hơi nhạt xuống.
Kiều Vũ với lấy tay anh, nắm chặt lấy bàn tay to lớn ấm áp.
- Không có gì, có thể là tớ hoa mắt.
Bầu không khí trong xe bỗng ngưng trọng, dường như có áp lực trọng tấn đè lên trên, vệ sĩ lái xe ở phía trước không nhịn được mà nhìn kính chiếu hậu một cái.
Không phải lần đầu có con gái xuất hiện bên cạnh thiếu gia, thế nhưng lại là người đầu tiên có thể làm Ngài ấy trở nên nghiêm túc như vậy.
Đối đãi với thái độ này, không còn nghi ngờ gì nữa, thiếu gia thật sự rơi vào bể tình rồi.
Mắt đào hoa trở nên sâu thẳm, bóng lưng của cô làm anh có cảm giác giữa bọn họ là cả một đại dương mêng mông, xa xăm đến nỗi làm anh bàng hoàng.
Kể từ khi gặp cô, anh đã mơ một giấc mơ rất nhiều lần.
Dường như có ai đó nói, Thư Kỳ là kẻ ăn cắp, thế nhưng ăn cắp cái gì, liên quan gì đến anh thì anh lại không nhớ.
Anh không muốn bản thân phải sống trong sự lo lắng bất an như thế này, chẳng cần quan tâm cái gọi là người định mệnh mà sư thầy nói với ba mẹ, từ trước đến giờ, người duy nhất anh muốn ở bên chỉ có Kiều Vũ mà thôi.
Ngoại trừ cô ấy ra, ai đều không thể, ai cũng không xứng!
- Thiếu gia, Kiều tiểu thư, chúng ta đã đến nơi rồi.
Cổng trường đứng ngay trước mặt, bóng tối bao trùm lên mọi thứ, kể cả chỗ ở của bảo vệ cũng tắt đèn rồi.
Kiều Vũ quay đầu sang:
- Tinh Duệ, sao giờ?
Trèo tường thì chắc chắn không rồi, bọn họ cũng không phải ăn trộm, cần gì phải lén lút.
Nhưng lúc này muốn vào bằng cửa chính, vậy phải đánh thức bảo vệ.
Lãnh Tinh Duệ kéo cô về phía mình, trấn an:
- Không cần lo lắng, tớ dặn dò trước rồi.
Quả đúng là như thế, tiếng bước chân dần đến gần, bảo vệ chạy nhanh đến, ông thở hồng hộc mà mở cửa trường.
- Lãnh thiếu, thật xin lỗi, tôi đến hơi muộn.
Trong lúc đợi Lãnh Tinh Duệ, ông tranh thủ đi quanh trường giám sát một lúc. Ai ngờ lại bắt được học sinh đang ẩu đả nhau, vậy nên ông mất khá lâu để dẹp xong chuyện đấy.
- Không sao, bọn cháu cũng mới đứng được vài phút thôi.
Kiều Vũ quá bội phục gia thế của Lãnh Tinh Duệ, không hổ danh là nam chủ có một không hai, làm gì cũng khí thế và nhanh chóng!
Bước một chân vào trong, lông mày của cô nhíu chặt lại, sự nôn nóng gần như bị tăng lên vô số lần, rốt cuộc là sẽ có chuyện gì vậy?
Nhất định không phải là cảnh cáo, bắt cô tránh xa nam chủ. Nhưng rõ ràng trước đó cô có bị hãm hại, thế nhưng lại không hề được báo trước như thế này.
Đây là do chuyện sắp diễn ra sẽ đáng sợ hơn vô số lần, hay là do cô trở thành một trong những người rất quan trọng của thế giới này và được ý chí thế giới bảo vệ?
Vậy ai là kẻ cố ngăn cản thế giới, không muốn nó nhắc nhở được cô?
- Tiểu Vũ, cậu sao vậy? Đừng dọa tớ. Kiều Vũ!!!
Lãnh Tinh Duệ hốt hoảng lay vai cô, giọng nói nâng cao hơn.
Nhìn mặt Kiều Vũ lúc trắng lúc hồng, cả người đờ đẫn như vô hồn, trong lòng anh loạn thành nồi cháo, nỗi sợ hãi và lo lắng dâng lên cao.
Cô như này, anh sao có thể yên tâm nổi.
Kiều Vũ lắc đầu, cô thấy ở đây chỉ còn lại hai người họ, liền nhón chân lên, để lại một nụ hôn lên má anh.
- Tinh Duệ, tớ không sao, cậu về ký túc đi, tớ cũng về đây.
Kiều Vũ cô không phải loại người chùn bước. Dù sao cô cũng tóm nam chủ về tay mình và đắc tội hoàn toàn với nữ chủ rồi, thế thì có gì cần sợ hãi nữa?
Dù tương lai có ra sao, Kiều Vũ cô cũng không bao giờ hối hận với quyết định của mình!