Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Ngọt Văn

Chương 46: Điên loạn




Tác giả: Lam Vũ Nguyệt

"Choang... choang... choang"

Tất cả các đồ vật trên bàn bị hất mạnh xuống đất.

Mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi, căn phòng trở nên hỗn độn như gặp cướp.

- Aaaaaaa, Kiều Vũ! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!!!

Thư Kỳ hét lớn.

Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây đã vặn vẹo, đôi mắt cô ta trợn ngược, hằn lên tia máu.

Trông Thư Kỳ lúc này dữ tợn hơn bao giờ hết. Cô ta như điên như dại mà đập phá mọi thứ, tóc tai bù xù, váy nhăn nheo.

Rõ ràng mọi thứ không phải như thế này. Trong đầu cô ta luôn có giọng nói nói rằng: Cô ta mới là người Lãnh Tinh Duệ thích, là nữ chủ của thế giới này.

Mà Kiều Vũ, con oắt đó sẽ phải chết dưới tay cô ta.

Ôm đầu ngồi lên giường, mắt Thư Kỳ đảo loạn đi.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Điều gì đã làm cho những việc gần đây không thuận lợi?

Là ai, cô ta phải làm gì bây giờ?

Nhất định sẽ có cách, cô ta không thể yếu kém hơn người khác được, phải giết chết Kiều Vũ đi, cướp lại trái tim của Tinh Duệ.

- Con gái, con sao vậy?

Mẹ Thư hoảng sợ ôm lấy Thư Kỳ.

Nghe thấy tiếng động nên chạy vào, không ngờ lại nhìn thấy con gái mình đang mệt mỏi và bất lực ngồi ở trên giường.

Thư Kỳ luôn là niềm kiêu hãnh của gia đình bà, con bé giúp ba Thư lấy được rất nhiều mối làm ăn lớn từ các tập đoàn, lại còn khiến con trai bảo bối của Lãnh gia - Lãnh Tinh Duệ chết mê chết mệt vì mình.

Kể đến các quý nữ, ai lại không khen Thư Kỳ là cô gái tài sắc đức hạnh. Cái gì cũng tốt, cái gì cũng giỏi.

Những công tử trong vòng Thượng Lưu đều một lòng si mê con gái bà ta.

Vậy nên, dù thế nào cũng không thể để Tiểu Kỳ xuất hiện cảm xúc tiêu cực như thế này.

- Mẹ, huhu, mẹ ơi...

Thư Kỳ ôm chặt lấy bà, nước mắt tuôn như mưa.

Móng tay sắc nhọn cắm sâu vào da mẹ Thư, bà đau đến nỗi chảy cả mồ hôi.

- Sao vậy, con làm sao thế? Nói cho mẹ.

Bà nhanh chóng cầm lấy cánh tay cô ta, đẩy cô ta xa một chút.

Mắt cô ta đỏ bừng, giọng nói rít lên:

- Mẹ, có người muốn cướp Tinh Duệ của con, con nhóc đó muốn cướp mọi thứ của con! Mẹ, mẹ mau bảo ba trừng trị nó đi, không thể để nó tiếp tục học ở I - Land nữa!

Tay đập bồm bộp lên giường, mắt Thư Kỳ tràn ngập hận ý.

Mẹ Thư sững người, bà vội vàng hỏi:

- Ai? Đấy là đứa nào?

Không thể để Lãnh Tinh Duệ bị con hồ ly tinh nào cướp đi được, mất thằng nhóc đấy, công ty của bọn họ chắc chắn sẽ sụp đổ.

Bề ngoài trông gọn gàng tốt đẹp, nhưng thực chất Thư thị chưa bao giờ làm nên được trò trống gì cả, mọi thứ đều do bám víu mới có được ngày hôm nay.

- Là Kiều Vũ, mẹ, con nhỏ nghèo hèn đó muốn giành giật mọi thứ với con, phải làm gì đó, nhất định phải...

Thấy bộ dáng điên loạn, lời nói khàn đặc không nên câu của cô ta, mẹ Thư cũng hốt hoảng.

Chưa bao giờ gặp Thư Kỳ không ổn định về cảm xúc như này, trước đây cho dù có con nhóc nào làm con bé ngứa mắt, nó cũng bình tĩnh mà làm đối phương biến mất khỏi tầm mắt.

Lần này, có lẽ là một đối thủ đáng gườm đây.

- Tiểu Kỳ, con bình tĩnh lại đã. Đừng lo lắng, ba mẹ chắc chắn sẽ giúp con hành hạ chết con nhỏ đấy, làm nó biết được cái giá phải trả khi dám đối đầu với con.

Mẹ Thư cầm lấy tay Thư Kỳ, giọng nói nghiêm túc.

Thư Kỳ lau nước mắt đi, cô ta cười nhẹ. Nụ cười vui vẻ mang theo sự đắc ý và sung sướng.

- Đúng vậy, mọi thứ thuộc về Thư Kỳ con, bất cứ ai cũng không có tư cách cướp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.