Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Ngọt Văn

Chương 27: Không phát uy lại tưởng dễ bắt nạt




Tác giả: Lam Vũ Nguyệt

Kiều Vũ gọi xong điện thoại thì trời cũng bắt đầu tối.

Nhanh chóng trả lại điện thoại cho Lãnh Tinh Duệ, cô chạy một mạch về ký túc của mình.

Bàn tay đưa đèn pin của Lãnh Tinh Duệ vẫn giữ nguyên tư thế giơ đồ.

- Này, đừng nhìn theo nữa, có đèn sáng là cậu ấy không sao đâu.

Trong trường có tòa núi nhỏ, vậy nên bình thường cũng không thiếu việc bắt gặp rắn ở giữa đường.

Chỉ là bây giờ bọn họ phải có chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể trì hoãn được.

- Ừ

....

"Cạch"

Kiều Vũ mở cửa phòng ký túc xá.

Nghênh đón cô ngay lúc này là giọng nói đầy hung hăng và khinh thường:

- Mày đi đâu mà giờ mới vác mặt về? À, chắc là đi tìm hiểu các công tử trong trường rồi thông đồng đây mà, là gà rừng mà muốn lên làm phượng hoàng? Mơ tưởng!

Kiều Vũ nhíu mày, cô không mấy để ý đến những lời lẽ vũ nhục này, chỉ là... hình như thái độ của bọn họ đối với cô ngày càng kém đi rồi.

Có lẽ là do chỗ Thư Kỳ đây!

- Ây da, nhìn cái thân hình đồ sộ kia kìa, béo như lợn như thế, nếu ở trên giường nhỡ đâu đè chết các cậu ấy thì sao? Chậc chậc, nhìn ghê quá đi mất!

Bạn cùng phòng khác cũng đi ra, tay che miệng mà cười nói.

Kiều Vũ nhếch môi, đôi mắt lạnh như băng mà nhìn về phía bọn họ.

- Đây là những lời lẽ của con nhà gia giáo nói ra sao? Nếu vậy thì đúng là đáng tiếc, việc buông lời nhục nhã người khác một cách vô căn cứ như thế, ngay cả những người nghèo như chúng tôi cũng chưa bao giờ làm đâu!

Sắc mặt hai cô nàng đổi màu liên tục, có lẽ vì chưa bao giờ đụng phải người như Kiều Vũ, vậy nên không biết phải "đáp lại" bằng cách nào.

Chỉ cần không phải đứa thiểu năng thì sẽ hiểu, Kiều Vũ đang ghét bỏ và khinh bỉ mình.

- Mày, mày...

"Ầm.... ầm... ầm"

Tiếng sấm rung trời vang lên.

Kiều Vũ đi nhanh đến gần chỗ cửa sổ ở phòng khách, mặt đầy khiêu khích mà nhìn lên bầu trời.

Cô giơ ngón giữa lên, cao ngạo mà nói:

- Tao chưa tính sổ với con gái của mày là may lắm rồi, muốn dọa tao á? Đừng có mơ!

"Rầm"

Một đạo sấm sét đánh thẳng vào cây cao ở phía xa.

Trong phút chốc, nơi đó liền rực lên một đám cháy, thân cây bị phách cho đen xì.

Kiều Vũ rùng mình, thế nhưng cô vẫn ngưỡng cằm lên, hừ một cái.

Nữ chủ không muốn tha cho cô, vậy cô cần gì phải đi lấy lòng?

Cho dù có bị đánh chết, cô cũng không sợ nhá!

Không biết Kiều Vũ điên khùng cái gì, Ngọc Tuyết Oánh gầm lên:

- Đừng có vênh váo! Ngay bây giờ, cút đi giặt những đồ này cho bọn tao! Mau!

Kiều Vũ thở dài, nhẹ giọng nói:

- Bỏ vào máy giặt, giặt tay làm gì?

Cô ta khoanh tay trước ngực, khó chịu hầm hừ:

- Bỏ vào máy quần áo sẽ nhăn nhúm, giặt tay cho tao, không giặt sạch thì cứ chờ đấy!

Nói xong liền xoay người đi mất.

Ha hả, đột nhiên Kiều Vũ cảm thấy hai người này như có chút sợ mình.

Chắc là ảo giác thôi nhỉ?

Cô dù sao cũng chỉ nói lại một chút thôi mà, không đến nỗi dọa được người khác chứ?

Hay thật ra hai người này chỉ là miệng cọp gan thỏ?

Kiều Vũ nghĩ nghĩ một chút, sau đó vẫn thuận theo ý hai nàng ta, bê một chậu quần áo to đến phòng tắm công cộng ở cuối tầng ba phía bên kia.

Chậm rãi giặt xong quần áo của mình, Kiều Vũ đổ một chậu nước to, cho bột giặt, vứt đồ của hai cô ta vào, vén quần cao lên.

"Một... hai... ba"

Kiều Vũ vui vẻ dẫm tới dẫm đi, trong miệng vang lên những câu hát đứt quãng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.