Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính

Chương 31: Chương 31




Trong thời gian này, vợ chồng bọn họ thay phiên nghỉ ngơi, nhưng con trai duy nhất nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vẫn luôn không tỉnh lại, bọn họ cũng không dám ngủ sâu.

Chẳng qua chỉ nhắm mắt lại, miễn cưỡng để cho vợ/ chồng mình yên tâm mà thôi.

Trên khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi.

Cũng may vào sáng sớm hôm nay, bác sĩ nói với bọn họ, tình huống của Phương Bằng đã ổn định lại, hoàn toàn không còn nguy hiểm nữa, có thể chuyển đến phòng bệnh thường.

Lúc này vợ chồng bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm cũng đã được thả lỏng một chút.

Sau khi vội vàng nhanh chóng nói cho cha mẹ hai bên, Lý Ngọc Phân chỉ cảm thấy mi mắt nặng ngàn cân.

Phương Đại Hào chú ý đến tình huống của vợ, dịu dàng an ủi, con trai để mình trông coi, bảo vợ ngủ một lát,Vì vậy Lý Ngọc Phân không nhịn được, khép mắt lại, ngủ thật sâu.

Nhưng cũng không ngủ quá lâu, không đến hai tiếng đồng hồ đã tỉnh lại.

Phương Đại Hào ở bên cạnh giường bệnh trông nom, trên bàn đầu giường, bày mấy lon nước tăng lực.

Lý Ngọc Phân ngồi dậy, hoạt động tứ chi hơi mỏi một chút, đang chuẩn bị gọi chồng để anh ấy nghỉ ngơi một lát, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Phương Bằng nằm trên giường, lông mi run rẩy, hình như dáng vẻ muốn tỉnh lại.

"Bằng Bằng!"? Lý Ngọc Phân lo lắng, tiến lên, cẩn thận kêu một tiếng.

Phương Đại Hào cũng chú ý đến, vẻ mặt cũng căng thẳng như thế.

Rất nhanh dưới sự nhìn chằm chằm của hai người, Phương Bằng đã tỉnh lại.

Cậu bé mở mắt ra, sau đó lại nhanh chóng nhắm lại, bởi vì ánh sáng của buổi trưa có chút k1ch thích đến mắt của cậu, qua mấy giây, chờ sau khi thích ứng xong, mới mở mắt ra.

Sau khi thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, trên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của Phương Bằng lộ ra vẻ mê mang.

"! Con! " Giọng của cậu bé khàn khàn, nói chuyện cũng khó khăn.

Hốc mắt Lý Ngọc Phân lập tức ửng đỏ, động tác trên tay cũng không chậm trễ, lấy ly nước ấm đặt trên đầu giường, Phương Đại Hào ở bên cạnh thì nâng cao giường bệnh, vợ chồng phối hợp, đút nước cho con trai.

Cổ họng được dễ chịu, tình huống của Phương Bằng cũng đã tốt hơn một chút, rất nhanh đã có thể nói chuyện.

"Mẹ, ba! " Cậu bé gọi vợ chồng bọn họ, "Con sao vậy?"Từ nhỏ thân thể cậu đã không tốt, đi đến bệnh viện như cơm bữa, đối với hoàn cảnh mùi hương của bệnh viện vô cùng quen thuộc, vì vậy lập tức nhận ra, nhưng cậu nhất thời không nghĩ ra, tại sao mình lại ở bệnh viện.

Một giây sau, nghe được mẹ nghẹn ngào nói: "Con hù chết mẹ rồi có biết không hả! Chơi bịt mắt bắt dê thì cứ chơi, tại sao lại trốn trong tủ lạnh, nếu không phải! "Câu kết tiếp Phương Bằng không nghe vào, trong đầu cậu bé chỉ có ba chữ --- chơi bịt mắt bắt dê.

Đúng rồi, chơi bịt mắt bắt dê.

Cậu bé nhớ ra rồi, trước đó cậu bé cùng với đám bạn nhỏ của mình chơi bịt mắt bắt dê, mới vừa bắt đầu, bỗng nhiên có một cô bé mặc váy hoa màu hồng gần tuổi muốn chơi với bọn bé! Trí nhớ dần dần khôi phục, vốn dĩ sắc mặt của Phương Bằng đã tái nhợt, sự mê mang trên mặt dần biến thành sợ hãi.

Vợ chồng Lý Ngọc Phân thấy vậy, nhận ra được tình huống của con trai không đúng, nhất thời lo lắng.

"Bằng Bằng!""Bằng Bằng con sao vậy, khó chịu chỗ nào?"Sự sợ hãi tột đỉnh kích phát cơ chế bảo vệ thân thể con người, Phương Bằng mới vừa tỉnh lại, lại lần nữa chìm vào hôn mê.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.