Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính

Chương 7




7 giờ tối, sau khi học bài xong,Chu Lâm Phong quyết định lên giường nằm một chút.

Phải, cô không đến Thủy cung cùng Hứa Hàn Kinh. Thật ra lúc Hứa Hàn Kinh hỏi câu ấy, lòng cô cũng có chút lung lay, bởi từ trước đến nay hầu như không ai rủ cô đi chơi. Lâu nay cô luôn giữ một tâm thế khó gần, phòng bị và lạnh nhạt với người khác cho nên cũng chẳng ai muốn nổ lực vì cô cả. Nay lại được cái tên Hứa Hàn Kinh này rủ đi chơi, cô suýt nữa quên đi sự phòng bị của bạn thân mà đồng ý, nhưng nếu suy xét kỹ hơn thì mối quan hệ của hai người như vậy hình như có chút không đúng, dù gì cậu ta cũng đang theo đuổi Hà Thanh Thanh. Nếu cô và cậu xuất hiện cùng nhau nhiều như vậy, chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm.

Chu Lâm Phong thả lỏng người trên giường, đắm mình vào suy nghĩ.

Hứa Hàn Kinh chẳng phải ghét nguyên thân lắm sao? Cô thấy cậu ta không phải như vậy, thời gian cậu chọc tức cô còn nhiều hơn thời gian cùng Hà Thanh Thanh trò chuyện. Hay là trong truyện còn chi tiết nào cô chưa đọc tới?

"Bạn gái cũ..."

Tiếng gọi đưa cô về thực tại, ai lại gọi cô vào giờ này, nhưng nghe cái danh xưng đó, khỏi hỏi cô cũng biết là ai. Chu Lâm Phong xuống giường đi đến bên cửa sổ. Quả nhiên là Hứa Hàn Kinh, tối rồi cậu ta đến đây làm gì?

Chu Lâm Phong khoác chiếc áo ấm rồi bước ra ngoài.

"Cậu đến đây làm gì?"

Hứa Hàn Kinh cười phì: "Dẫn cậu đi Thủy cung!"

Chu Lâm Phong ngẩn người: "Hả?"

Thấy Chu Lâm Phong có chút chần chờ, Hứa Hàn Kinh dứt khoát cầm cánh tay của cô kéo đi.

"Trời trở lạnh rồi, sao lòng của cậu cũng lạnh theo thế?"

Hứa Hàn Kinh nhìn cô và buông lời trêu đùa.

Chu Lâm Phong: "Tôi mặc đồ thế này làm sao mà đi?"

Hứa Hàn Kinh nhìn cô: "Làm sao? Rất được mà!!"

Chu Lâm Phong mặc một cái quần suông màu nâu nhạt và một chiếc áo khoác không dày không mỏng. Nhìn đơn giản mà không phùng phình.

Vừa đi, Chu Lâm Phong đã nghĩ ngợi rất nhiều, đi được một lúc thì cô khựng lại. Người bên cạnh đột nhiên bất động, Hứa Hàn Kinh hỏi.

"Sao thế?"

Chu Lâm Phong: "Tôi thấy tôi và cậu cứ đi cùng nhau như thế này không tốt chút nào đâu!"

Hứa Hàn Kinh bật cười: "Sao lại không tốt?"

Chu Lâm Phong nhíu mày: "Chẳng phải cậu đang theo đuổi Hà Thanh Thanh à?"

Cậu biết ngay mà, vì lý do này nên cô mới từ chối đi chơi với cậu.

Hứa Hàn Kinh nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của cô, xem xét kỹ lưỡng từng biểu cảm trên gương mặt vừa cứng rắn vừa mềm mại ấy. Hình như cô chẳng có chút khó chịu hay ganh tị gì với Hà Thanh Thanh cả, đơn thuần chỉ là sợ người khác hiểu nhầm mà thôi.

Đột nhiên Hứa Hàn Kinh lại cảm thấy có chút mất mát.

Cậu nhìn cô với ánh nhìn đầy nghiêm túc.

"Vậy nếu, tôi nói không phải tôi thích Hà Thanh Thanh thì sao?"

Chu Lâm Phong nghệt người ra: "Cậu trap người ta sao?"

Hứa Hàn Kinh bật cười: "Trap?!"

Ngôn ngữ này xuất hiện vào thời hiện đại, cô đang ở 2016 nên việc dùng từ này có chút xa lạ.

Chu Lâm Phong chậc một cái: "Cậu trêu đùa tình cảm con người ta sao?"

Hứa Hàn Kinh: "Là cậu ấy theo đuổi tôi!"

Chu Lâm Phong nhìn Hứa Hàn Kinh, cái tên này, như thế không phải trêu đùa người khác thì là gì? Hà Thanh Thanh đối với cậu ta như thế..

Hứa Hàn Kinh không muốn đứng lâu thêm, liền kéo cô đi.

Gió lành lạnh khẽ thổi qua, hai người đứng trước bảng thông báo đóng cửa. Hứa Hàn Kinh khẽ nghiến răng, thật là biết chọn ngày để nghỉ quá đi.

Hứa Hàn Kinh gãi đầu: "Ngại quá, tôi không biết hôm nay đóng cửa!"

Chu Lâm Phong bật cười, cô chẳng những không thấy giận hay phiền phức mà còn thấy buồn cười.

Hứa Hàn Kinh ngỡ là cô cười mình vì mình tính sai nên có chút nhột. Liền dùng tay kéo cô lại.

"Buồn cười lắm sao?"

Chu Lâm Phong vẫn chưa nhịn hẳn xuống: "Không phải!"

Khoé môi vẫn chưa hạ, đuôi mắt Chu Lâm Phong cong lên, Hứa Hàn Kinh nhìn thấy được liền cảm giác như có cơn gió nhẹ thổi qua lồng ngực. Hình như cảm giác này không tồi, cũng chẳng "quê" mấy.

Hứa Hàn Kinh đánh liều dùng tay xoa mạnh đầu cô một rồi vờ như chẳng có gì xảy ra cả.

"Còn cười nữa là tôi không tha đâu đấy!"

Hai người đi về trên con đường dài, dưới những ánh đèn màu vàng cam, thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe chạy qua. Thật ra lúc trước Chu Lâm Phong không ra ngoài vào buổi tối, nhưng hôm nay cô sẽ coi nó là 1 ngoại lệ vậy.

Khi về gần đến nhà của Chu Lâm Phong, trời đột nhiên có tuyết rơi, chỉ lác đác vài hạt tuyết đầu mùa.

Hứa Hàn Kinh dừng bước, hỏi Chu Lâm Phong: "Cậu biết ý nghĩa của tuyết đầu mùa không?"

Chu Lâm Phong không đáp, chỉ im lặng ngắm nhìn cảnh sắc trước mắt. Dĩ nhiên là cô biết, tuyết đầu mùa rơi là lúc chúng ta nhớ về mối tình đầu của mình.

Ánh mắt của Chu Lâm Phong rơi trên những bông tuyết lấp lánh qua ánh đèn đường, còn ánh mắt của Hứa Hàn Kinh lại đáp trên người trước mặt.

Trước đây Hứa Hàn Kinh từng thích thú với cảm giác trêu chọc cô và nhìn cô nổi giận với mình, nhưng hình như càng ngày, cảm giác của cậu càng khác so với ban đầu. Cậu hiểu rõ, người trước mặt chẳng phải mối tình đầu, cô ấy chỉ là một cô gái luôn tạo vẻ ngoài xa cách để che đi một tâm hồn đơn thuần đơn giản là vì cô chẳng muốn bị ai bắt thóp cả.

Càng ngày cậu lại càng muốn cô bộc lộ biểu cảm chân thật của cô với mình hơn. Cậu muốn trở thành một người mà khi cô tiếp xúc sẽ thoải mái hơn với người khác. Vì thế cậu quyết định sẽ trêu ghẹo cô nhiều hơn.

Sáng hôm sau, Hứa Hàn Kinh vẫn đứng đợi Chu Lâm Phong ở ngã tư, vẫn là cái dáng vẻ lười biếng ấy.

"Chào buổi sáng, bạn gái cũ! Tối ngủ ngon không?"

Chu Lâm Phong thở dài, cậu ta lại dở chứng gì nữa đây?

"Trưa nay thi xong vẫn chờ tôi cùng về nhé!"

Chu Lâm Phong: "Tùy tâm trạng!"

Hứa Hàn Kinh bật cười. Được thôi, dù gì cậu cũng biết cách làm tâm trạng của cô tốt lên chỉ trong một nốt nhạc.

Chu Lâm Phong thấy Hứa Hàn Kinh có vẻ vui.

"Cậu đã ôn bài kỹ chưa?"

Hứa Hàn Kinh cứng họng, hôm qua cậu ta hí hửng về nhà, ôm cái tâm trạng vui vẻ đó mà đánh một giấc đến sáng, chẳng nghĩ đến việc hôm nay kiểm tra sẽ thế nào.

"Đọc sơ qua rồi!!"

Hai người họ cùng nhau đến trường, gặp tụi Tống Bằng vừa đi đến cửa.

Bách Hải cong môi huýt sáo: "Anh Hứa, sao lại đi cùng Chu Lâm Phong thế?"

Hứa Hàn Kinh cười khẩy: "Mày muốn quản?"

Bách Hải nhìn khí thế nửa trêu đùa nửa muốn đánh người, liền đẩy sang Tống Bằng.

"Lão Tống kêu tao hỏi!"

Tống Bằng nghe xong liền méo mặt, đánh lên đầu Bách Hải một cái: "Mày làm thế nào lại đổ lên đầu tao thế hả?"

Hai người họ lại chí choé với nhau một hồi. Chu Lâm Phong bật cười, đúng là trẻ con.

"Thi tốt nhé!"

Hứa Hàn Kinh đột nhiên lên tiếng.

Chu Lâm Phong ngạc nhiên, đã là lần thứ hai cậu chúc cô thi tốt, trước đây số người từng chúc cô may mắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Cậu cũng thi tốt!"

Hứa Hàn Kinh giương cao khoé miệng.

Hôm nay sẽ thi môn Khoa học tự nhiên, sau đó sẽ tan học sớm.

___

Chu Lâm Phong đứng trước cổng chờ Hứa Hàn Kinh, Hà Thanh Thanh đi đến chỗ cô đang đứng.

"Chu Lâm Phong!"

Chu Lâm Phong đưa mắt nhìn đối phương, chờ Hà Thanh Thanh mở miệng.

"Tôi thấy cậu và Hàn Kinh rất thân thiết, tại sao vậy?"

Chu Lâm Phong cảm thấy ngữ điệu của Hà Thanh Thanh không giống lần đầu hai người nói chuyện với nhau, giống như kiểu soi mói và chỉ trích. Cách nói này làm Chu Lâm Phong có chút khó chịu.

"Thì sao?"

Hà Thanh Thanh thấy thái độ dửng dưng của Chu Lâm Phong liền nhíu mày.

"Tôi vẫn phải nói cho cậu biết người cậu ấy theo đuổi là tôi!"

Chu Lâm Phong nghe giọng điệu tự tin của Hà Thanh Thanh liền cảm thấy thương tiếc cho cô ấy, cô ấy tự tin thái quá rồi.

Chu Lâm Phong không đáp gì cả, liền khiến cho Hà Thanh Thanh cảm thấy như bị làm lơ, cô ấy liền nổi cáu.

"Cậu và Hàn Kinh dù gì cũng là tình cũ rồi, cậu cũng đừng có làm phiền cậu ấy nữa.."

Lời chưa dứt, Hứa Hàn Kinh đã lướt qua Hà Thanh Thanh.

"Về thôi!"

Hứa Hàn Kinh nắm balo của Chu Lâm Phong kéo đi.

"Hàn Kinh à! Cậu như vậy là sao?"

Hà Thanh Thanh hỏi.

Hứa Hàn Kinh dừng lại, nhìn Hà Thanh Thanh: "Cậu dừng lại được rồi!"

Hà Thanh Thanh bất động.

Hứa Hàn Kinh lại nắm balo Chu Lâm Phong kéo đi.

Đi được một đoạn xa, Chu Lâm Phong khựng lại.

"Sao cậu lại không nói rõ ràng với cậu ấy?"

Hứa Hàn Kinh không trả lời, nhớ lại lúc nãy Hà Thanh Thanh bảo Chu Lâm Phong phiền phức thì Hứa Hàn Kinh không cách nào vui nổi.

"Sao người khác nói cậu như vậy, cậu lại chẳng phản ứng gì thế?" Hứa Hàn Kinh đột nhiên nói, lời nói mang chút khó chịu.

Chu Lâm Phong ngẩn ra, sao đột nhiên cậu ta lại như vậy.

"Có phải nếu tôi không có ở đó thì cậu sẽ im lặng cho qua không?"

Chu Lâm Phong: "Sao đột nhiên cậu lại như vậy?"

Hứa Hàn Kinh buộc miệng: "Tôi không muốn cậu phải nghe những lời đó!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.