Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính

Chương 5




Còn chưa đầy một tuần nữa là trường Trung học Trụ sở 1 sẽ bắt đầu thi giữa kỳ, sau đó là cuối kỳ, nghỉ Nô en và lễ Tết. Thời gian này các học sinh khác hầu như đều vùi đầu vào đống đề tham khảo do nhà trường soạn, đến mức keo kiệt với giờ đi vệ sinh.

Ngược lại với bọn họ, Chu Lâm Phong có vẻ nhàn nhã, kiến thức này trước đây đã được tiếp thu rất kỹ lưỡng, bây giờ cô chỉ ôn lại và chăm chỉ luyện đề.

"Bạn cùng bàn, câu này tính như thế này sao lại không ra đáp án thế?"

Khương Hạo Nhân đang khá băn khoăn với câu vận dụng cao môn Toán.

Chu Lâm Phong nhìn vào đề bài, vẽ vời gì đó ra giấy sau đó nói với Khương Hạo Nhân.

"Ứng với mỗi giá trị t thuộc (0;1) thì phương trình có 4 nghiệm 0<x5<x6<π.

Hiển nhiên cả 6 nghiệm trong 2 trường hợp trên đều khác nhau.

Vậy phương trình đã cho có 6 nghiệm thuộc đoạn [-π;2π]."

Khương Hạo Nhân như được khai sáng, bạn cùng bàn này của cậu quả thật là một nữ học bá, thế thì những lời đồn đại kia chỉ là lá cải mà thôi.

Khương Hạo Nhân xưa nay đều học rất tốt, lúc trước cậu cũng đã từng lọt vào top 5 của trường. Nay lại ngồi cùng bàn với nữ học bá, cậu cảm thấy thật phấn khích.

"Siêu thế, cảm ơn nhé!" Khương Hạo Nhân cảm thán.

Chu Lâm Phong gật đầu.

Hứa Hàn Kinh nhìn hai người một nam một nữ rù rì với nhau, chợt cảm thấy bứt rứt, muốn tìm thứ gì đó để xoã, liền cuộn quyển sách lại rồi đánh một cái bốp lên sau gáy Tống Bằng trút giận.

Tống Bằng và Bách Hải đang ăn vụng trong giờ, khi người ta làm gì đó lén lút thì rất dễ giật mình, cậu ta cũng chẳng ngoại lệ, phát ra một tiếng "áh". Thanh âm vừa vặn chui tọt vào tai thầy chủ nhiệm.

"Hai em giỏi lắm, dám ăn vụng trong giờ của tôi? Ra ngoài hành lang đứng tấn cho tôi!" Thầy Tô nghiêm nghị.

Tống Bằng rên rỉ kêu la, lườm Hứa Hàn Kinh muốn rớt con mắt. Thân hình mập mạp của cậu đứng tấn cả 20 phút chắc cậu ta không còn là con người nữa.

Bách Hải cũng chẳng thoát, lại huých vào hông Tống Bằng: "Mịa, tại mày không đó!"

"Tại nó!" Tống Bằng chỉ Hứa Hàn Kinh.

Chỉ thấy Hứa Hàn Kinh cười khẩy, nếu không có thầy ở đây, hai cậu ta sẽ "đập chết" cái người cậu ta gọi là "anh".

Vẫn chưa nguôi ngoai được sự bứt rứt trong lòng, đột nhiên Hứa Hàn Kinh lại nghĩ đến một kế sách vô cùng hay.

Hôm nay không có tiết tự học buổi tối, tan trường lúc 5 giờ rưỡi chiều, Chu Lâm Phong định ghé thư viện trường tìm một số sách rồi mới về.

"Này bạn gái cũ!"

Chu Lâm Phong theo hướng tiếng gọi mà quay đầu lại nhìn, Hứa Hàn Kinh sải bước chạy đến chỗ cô.

Chính bản thân cô cảm thấy mình chẳng còn khó chịu khi Hứa Hàn Kinh gọi như thế nữa, đơn giản là vì cô đã "chai lì" với cái cách gọi này rồi.

"Chuyện gì?"

Hứa Hàn Kinh: "Đến thư viện sao?"

Chu Lâm Phong gật đầu sau đó đi tiếp, Hứa Hàn Kinh sánh ngang với cô bước đến thư viện.

"Hay là cậu chọn cho tôi vài cuốn sách đi!"

Chu Lâm Phong ngạc nhiên nhìn sang.

"Chọn cho cậu?"

Hứa Hàn Kinh gật đầu, ánh mắt của cậu không rõ ràng, Chu Lâm Phong chẳng thể nhìn thấu.

"Đột nhiên thấy cậu tiến bộ như thế, tôi cũng muốn học tập!"

Vẻ bất ngờ in đậm trên gương mặt của Chu Lâm Phong, cô chẳng nói mấy lời nghi vấn, chỉ gật đầu và thu nét mặt của cậu vào mắt. Không ngờ cậu ta cũng có ngày muốn học tập. Trước nay Chu Lâm Phong luôn không keo kiệt với những người thật tâm muốn học.

Đến thư viện, cô lấy vài cuốn "Đề tham khảo Toán năm ba" và giúp Hứa Hàn Kinh chọn lấy một quyển "Bài tập cơ bản năm ba". Hứa Hàn Kinh vui vẻ nhận lấy, lúc về còn mua cho Chu Lâm Phong một ly trà sữa.

"Này bạn gái cũ!" Hứa Hàn Kinh chợt nói: "Nếu tôi thật sự muốn học tập thì cậu có đồng ý giúp tôi một chuyện không?"

Chu Lâm Phong nhíu mày: "Học tập là tốt cho bản thân mình!"

Hứa Hàn Kinh cười cười: "Bây giờ tôi lấy cậu làm động lực thì biết làm sao bây giờ?"

Chu Lâm Phong thở dài: "Cậu nói đi!"

Hứa Hàn Kinh: "Cậu chuyển chỗ sang ngồi cạnh tôi đi!"

Lời nói ra thản nhiên hết sức, Chu Lâm Phong đáp: "Nếu cậu muốn hỏi bài thì có thể sang chỗ tôi hỏi!"

Hứa Hàn Kinh nói lại: "Thế thì phiền phức lắm!"

Chu Lâm Phong: "Nhưng tôi dọn đống sách đó sang bàn khác cũng rất phiền phức!"

Hứa Hàn Kinh: "Để đó tôi!"

Chu Lâm Phong nhìn Hứa Hàn Kinh, cậu ta hôm nay hăng hái thế?

"Để tôi suy nghĩ thêm!"

"Được!"

Sáng 7 giờ, Chu Lâm Phong đến trường. Khi vào lớp, Chu Lâm Phong ngẩn người, sách trên giá đâu hết rồi? Trong hộc bàn cũng chẳng còn quyển nào..

Chu Lâm Phong bất giác nhìn sang Hứa Hàn Kinh, cậu ta đang đi về phía cô.

"Đi thôi, tôi sắp xếp xong cả rồi!" Cậu thản nhiên nói.

Chu Lâm Phong nhíu mày: "Tôi còn chưa đồng ý.."

Chưa nói dứt câu, cậu đã nắm lấy balo của cô về chỗ ngồi. Chu Lâm Phong thấy được sự kinh ngạc pha lẫn sợ hãi trong ánh mắt của Tống Bằng và Bách Hải.

Chu Lâm Phong bất lực ngồi xuống, Tống Bằng toát mồ hôi hột, từ khi va chạm với ánh mắt cảnh cáo của Chu Lâm Phong, đột nhiên cậu lại khá "rén" với cô.

Hứa Hàn Kinh tựa lưng vào ghế một cách đầy mãn nguyện.

Khương Hạo Nhân từ ngoài đi vào, thấy bạn cùng bàn không ngồi ở đây, liền quay sang bàn của Hứa Hàn Kinh. Quả nhiên cậu ấy ở đó, Khương Hạo Nhân bỏ balo xuống rồi đi sang đó.

"Sao đột nhiên lại đổi chỗ?"

Chu Lâm Phong chưa kịp nói, đã bị Hứa Hàn Kinh cướp lời.

"Liên quan gì đến cậu? Thầy Tô đã chuyển cậu ấy ngồi cùng tôi!"

Khương Hạo Nhân nhìn Chu Lâm Phong: "Thật à?"

Chu Lâm Phong chỉ đành gật đầu cho qua, Khương Hạo Nhân nghe vậy thì không nói gì, đi về chỗ của mình.

Chu Lâm Phong hỏi: "Thầy Tô đồng ý khi nào?"

Hứa Hàn Kinh đáp rất thản nhiên: "Sáng nay tôi đi xin rồi! Sao nào, không nỡ xa cậu ta sao?"

Chu Lâm Phong không hứng thú với vốn ngôn từ của cậu, chẳng thèm trả lời,chỉ lấy quyển Năm ba làm một đề toán.

Không có được câu trả lời, vậy thì đành cho là không thôi. Hứa Hàn Kinh thấy Tống Bằng và Bách Hải xù xì gì đó với nhau, liền dùng chân đạp lên ghế Bách Hải một cái.

Bách Hải trợn mắt, suýt nữa cắn trúng lưỡi, trừng mắt nhìn Hứa Hàn Kinh.

"Anh Hứa, mày thay đổi rồi, chẳng phải trước giờ mày luôn đạp Tống Bằng sao?"

Tống Bằng nghe xong thì cú vào đầu Bách Hải một cái.

"Anh Nghiêm không còn ngồi một mình nữa, mày xem phía dưới tao là ai?"

Bách Hải chợt nhận ra, thế chẳng phải sau này cậu bị hành sao?

Tống Bằng nhịn không được, quay xuống hỏi Chu Lâm Phong.

"Này Chu Lâm Phong, khi không sao lại chuyển qua đây?"

Tống Bằng cảm thấy có thể là mưu mô của Chu Lâm Phong vì đây là vị trí mà cậu ta "mon men" trước giờ.

Chu Lâm Phong không buồn ngẩng đầu: "Hỏi anh Hứa của các cậu!"

Tống Bằng nhăn mặt, định hỏi Hứa Hàn Kinh thì đã thấy cậu ta chuẩn bị nắm đấm. Cậu chỉ có thể ngậm miệng và quay lên.

Châu Tử Du thấy Chu Lâm Phong ngồi cùng Hứa Hàn Kinh, nhăn nhó mặt mày một phen rồi liền tụ lại với tụi bạn rồi to nhỏ gì đó, ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp.

Giờ giải lao, Hứa Hàn Kinh nằm nhoài ra bàn, Chu Lâm Phong vốn không muốn quan tâm nhưng cậu ta lôi cô qua đây là vì cậu ta muốn học tập, bây giờ cậu ta lười biếng như vậy, cũng có chút ngứa mắt.

"Cậu không định ôn sơ bài học cho tiết Vật Lý sao? Tuần sau thi giữa kỳ rồi!"

Hứa Hàn Kinh cười cười, ngồi dậy định nói gì đó lại có người gọi cậu từ ngoài cửa.

Là Hà Thanh Thanh.

Hứa Hàn Kinh: "Tôi ra ngoài một lát!"

Chu Lâm Phong ngẩn người, sao lại nói với cô?

Hà Thanh Thanh thấy Hứa Hàn Kinh bước ra thì đưa cho cậu một hộp kẹo.

Hứa Hàn Kinh tiện tay cầm lấy.

"Cậu ngồi cùng Chu Lâm Phong sao?"

Hà Thanh Thanh vừa dứt câu, Hứa Hàn Kinh liền đáp: "Ừm!"

Nét mặt thản nhiên của cậu làm cho Hà Thanh Thanh có một chút âm ỉ. Cậu ấy từ khi nào mà lại thân thiết và vui vẻ với Chu Lâm Phong như vậy?

"Không còn gì nữa thì mình vào nha!"

Bước vào lớp, Hứa Hàn Kinh đưa hộp kẹo cho tụi Tống Bằng, cậu ta cười hì hì xâu xé hộp kẹo.

Hứa Hàn Kinh thuận tay cầm lấy một viên, đặt trên bàn Chu Lâm Phong, Chu Lâm Phong nhìn thấy sau đó nói lời cảm ơn.

Bách Hải quay xuống: "Anh Hứa, hộp kẹo hình trái tim như vậy, là của Hà Thanh Thanh sao?" Giọng điệu đầy sự trêu chọc.

Tống Bằng kí đầu Bách Hải: "Cả trường này người theo đuổi anh Hứa kể không hết, đâu phải cứ Hà Thanh Thanh là hình trái tim.."

Bách Hải đánh vai Tống Bằng một cái: "Sao cái gì mày cũng bắt bẻ tao được hết vậy?"

Nhìn cứ như trẻ con, Chu Lâm Phong cảm thấy buồn cười. Hoá ra đi học cũng thú vị như thế, trước đây cô được chuyển vào lớp trọng điểm, bạn học dường như chẳng nói mấy câu thân thiết nào, chỉ cắm mặt vào tờ đề.

Tống Bằng quay xuống: "Này Chu Lâm Phong dạo này cậu có thấy bạn bè trong lớp có chút xa lánh cậu không?"

Chu Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Tống Bằng: "Thì sao?"

Bách Hải cũng chen vào: "Là do Châu Tử Du đó!"

Chu Lâm Phong gật đầu: "Tôi biết!"

Tống Bằng trợn mắt: "Không định nói gì à?"

Chu Lâm Phong lắc đầu, đây cũng là điều hiển nhiên đối với cô. Cô có cảm giác mình đang trò chuyện phím với hai người họ, đây là cảm giác khá mới mẻ.

Hứa Hàn Kinh tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: "Tao thấy hai người chúng mày muốn ăn đòn rồi, có lấy người ta đang giải bài tập không hả?"

Tống Bằng cười khẩy: "Anh Hứa của tao hoá ra lại là người đặt người khác lên đầu vậy à? Dù gì đây cũng đâu phải điểm của mày..."

Hứa Hàn Kinh bẻ tay răng rắc: "Ra về đừng hòng về nhà!"

Tống Bằng sợ hãi, chắp tay lạy Hứa Hàn Kinh: "Mày tha cho tao!"

Bách Hải kế bên cười khà khà: "Mày dập đầu ba cái đi!"

Hai người bọn họ chí choé với nhau một hồi cũng ngưng. Chu Lâm Phong quay sang Hứa Hàn Kinh.

"Cậu không định học?"

Hứa Hàn Kinh nhìn ánh mắt nghiêm túc của Chu Lâm Phong: "Bây giờ tôi cảm thấy hơi mệt.."

Chu Lâm Phong: "Nếu cậu thực sự muốn học thì tôi sẽ giúp, còn không thì tôi về chỗ!"

Hứa Hàn Kinh nhìn ánh mắt nghiêm túc đó, đột nhiên cậu lại thấy khó khăn trong việc lười biếng của mình, đành giả vờ lấy quyển sách Vật Lý và vật lộn với nó.

Lý do là vì..

Tôi cũng không biết nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.