Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính

Chương 3




Thầy Tô thấy Hứa Hàn Kinh nộp bài tập nhất thời ngạc nhiên, thằng nhóc này cũng có ngày giúp đỡ người khác sao? Thầy Tô vô thức nhìn ra cửa sổ, hôm nay nắng rất đẹp.

Chu Lâm Phong lúc ra cửa gặp Hứa Hàn Kinh, liền lao đi như bay, bởi cô biết hắn lại sắp làm phiền mình.

“Này, bạn gái cũ!” Hứa Hàn Kinh ở phía sau cất tiếng gọi.

Đấy, có sai đâu..

Chu Lâm Phong thở dài, xoay người về sau.

“Có chuyện gì?”

Hứa Hàn Kinh hai tay đút túi bước đến ngang vai cô.

“Cậu định đổi chỗ ngồi?”

Chu Lâm Phong thản nhiên: “Liên quan gì đến cậu?”

Cả hai đang sánh bước cùng nhau trên lối đi, Hứa Hàn Kinh cao hơn Chu Lâm Phong cả một cái đầu, từ trên nhìn xuống, cậu thấy được mái tóc vốn xơ rối lúc trước nay rất mượt.

Hứa Hàn Kinh cợt nhả: “Oh.. bạn gái cũ vẫn còn giận sao? Phải làm sao bạn gái cũ mới hết dỗi đây...”

Chu Lâm Phong “chậc” một cái, dừng lại rồi đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn Hứa Hàn Kinh.

“Cậu có thể nào đứng đắn một chút không? Nếu Hà Thanh Thanh hay người khác nhìn thấy rồi lại bảo tôi là kẻ phá đám thì sao đây?”

Hứa Hàn Kinh bật cười, từ khi nào mà bạn gái cũ của cậu đã trở nên sĩ diện như vậy? Chẳng phải lúc trước trút hết sự xấu hổ để xin cậu quay lại sao?

“Không sợ tôi và Thanh Thanh yêu nhau rồi cậu sẽ không còn cơ hội à?” Ánh mắt Hứa Hàn Kinh xoáy sâu vào đồng tử đen láy của Chu Lâm Phong.

Chu Lâm Phong quay người đi, bỏ lại một câu: “Không liên quan đến tôi!”

Hứa Hàn Kinh đứng tại chỗ nhìn Chu Lâm Phong chạy xa, việc thay đổi đột ngột khiến cậu chưa thích ứng kịp, cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lát sau cậu cũng đi về lớp, sau này tìm hiểu dần cũng được.

Châu Tử Du nhăn mày nhíu mặt: “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy hả? Phớt lờ mình đã đành, nay lại muốn chuyển cả chỗ ngồi..”

Chu Lâm Phong dọn chồng sách dày cộm trên giá chuẩn bị dọn xuống bàn cuối. Nhẹ nhàng trả lời: “Tôi muốn học!”

Châu Tử Du như muốn bẹo hình bẹo dạng: “Cậu có phải bị điên rồi không? Ngay cả mình cậu cũng bỏ mặc?”

Chu Lâm Phong đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Châu Tử Du thanh âm không cao không thấp nhưng thập phần xa lạ: “Thế cậu đã làm những gì với tôi?”

Một lời nói ra, Châu Tử Du bất động tại chỗ, vậy là cậu ta đã biết hết rồi?

Chẳng chờ Châu Tử Du trả lời, Chu Lâm Phong dứt khoát chuyển chỗ. Tống Bằng và Bách Hải vừa giặt xong giẻ lau bảng, vào lớp đã thấy Chu Lâm Phong chuyển chỗ ngồi. Tống Bằng bước thẳng xuống dưới, buông lời trêu chọc.

“Sao đây? Phạm tội gì để bị thầy chuyển xuống đây thế?”

Bách Hải kế bên cười cười hùa theo: “Phải, có phải bài kiểm tra hôm qua chép phao không?”

Chu Lâm Phong nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Không muốn trả lời!”

Tống Bằng méo mặt: “Không muốn trả lời? Chu Lâm Phong, dạo này cứng thật nha, bày đặt lạnh lùng này nọ..”

Bách Hải: “Chỉ là muốn thu hút sự chú ý của anh Hứa thôi chứ gì?”

Lại là cái tên Hứa Hàn Kinh đó, Chu Lâm Phong phiền não: “Vậy thì cậu và anh Hứa của cậu vui lòng tránh xa tôi một chút, tôi muốn chuyên tâm học tập!”

Hai người họ nghe xong thì cười phá lên, cả lớp theo tiếng ồn quay xuống dưới, chỉ nghĩ là họ lại chuẩn bị cãi nhau rồi lại quay lên.

Tiếng chuông vào học vang lên, bọn họ nháo nhào chạy về chỗ, Hứa Hàn Kinh cũng vừa vào đến lớp, thấy Chu Lâm Phong ngồi bàn dưới cách mình hai bàn, chẳng biết nghĩ gì chỉ nhếch môi một cái rồi về chỗ của mình.

Hôm nay có tiết Toán, thầy Tô mang tâm trạng tốt vào lớp học. Phía sau là học sinh mới.

“Chắc các em đều biết rồi, đây là Khương Hạo Nhân, được chuyển từ một lớp trọng điểm ở Giang Tô.”

Khương Hạo Nhân nhìn xuống lớp, cúi đầu chào: “Mong được mọi người chiếu cố!!”

Tống Bằng phía dưới xuýt xoa: “Quả là mỹ nam, giọng nói trầm thấp, này anh Hứa, mày nghĩ sao?”

Bách Hải gõ lên đầu Tống Bằng một cái bốp: “Mày nghĩ sao mà đi so sánh với anh Hứa? Mày muốn chết không?”

Hứa Hàn Kinh nhếch miệng: “Ý mày là tao không đủ trình?”

Tống Bằng cười hì hì: “Anh Hứa của tao đâu ai có thể so sánh, cho dù có mười Khương Hạo Nhân cũng thể không sánh với mày! Anh Hứa tha cho tao..”

Hứa Hàn Kinh tựa ra sau ghế: “Mày dập đầu 3 cái rồi tao tha cho mày!”

Tống Bằng tức đến đỏ cả mặt: “Mịa.. cất cái giọng điệu đó đi!”

Hứa Hàn Kinh cười khẩy.

Thầy Tô nhìn thấy lớp vẫn còn ba chỗ trống, một là bàn của Hứa Hàn Kinh, hai là bàn của Chu Lâm Phong, ba là bàn của Châu Tử Du.

“Bên dưới còn ba chỗ trống, em muốn ngồi ở đâu cũng được!”

Khương Hạo Nhân gật đầu, đi một mạch xuống bàn của Chu Lâm Phong.

“Tôi có thể ngồi ở đây không?”

Chu Lâm Phong ngẩng đầu, không nói gì chỉ gật đầu một cái. Trong lòng thầm cầu nguyện bạn học này sẽ không làm phiền mình học.

Ánh mắt Hứa Hàn Kinh dừng trên hình ảnh của hai người nam nữ ngồi cạnh nhau ấy, đột nhiên cảm xúc cũng thay đổi, đến cây viết cậu đang cầm cũng xấu đau xấu đớn.

“Hôm nay thầy sẽ chữa bài kiểm tra hôm qua và công bố điểm của các em!”

Cả lớp sau khi nghe xong câu nói ấy thì thở dài một hơi, lớp 12D đứt bét khối tự nhiên, lấy đâu ra tinh thần nghe điểm chứ?

Thầy Tô lần lượt đọc điểm từ thấp đến cao.

“...”

“Hứa Hàn Kinh, 63. Đến khi nào em mới trên 100 điểm môn toán của thầy đây?”

“...”

“Tống Bằng, 39. Bách Hải, 34. Hai em quả là đôi bạn cùng tiến!”

Một hồi lâu vẫn chưa nghe tên, Tống Bằng hỏi Bách Hải: “Sao mãi chưa nghe thấy Chu Lâm Phong nhỉ? Hay là chẳng có điểm nào??”

Bách Hải kí đầu Tống Bằng: “Làm sao tao biết?”

Sau cùng thầy Tô dõng dạc đọc to: “Chu Lâm Phong, 150, điểm tối đa!”

Cả lớp đột nhiên im bặt.

“Các em đã thấy chưa? Tuổi trẻ như các em đúng là dại dột, năng lực cao tít trên mây nhưng lại bị trì hoãn bởi những lý do không đâu. Chu Lâm Phong, em nên thành thật với chính mình hơn, đừng để bị ảnh hưởng. Có nhớ chưa?”

Chu Lâm Phong phía dưới nhẹ gật đầu.

Cả lớp như cùng một tần số, đều đồng loạt quay xuống nơi Chu Lâm Phong đang ngồi. Lời bàn tán bay khắp phòng học 12D.

“Này, thế là sao? Có phải Chu Lâm Phong mà chúng ta biết không?”

“Làm sao tao biết? Bài kiểm tra đợt rồi chẳng phải cậu ta chỉ có mười tám thôi sao?”

“Thầy Tô nói như vậy có nghĩa là cậu ta cố tình học dốt à?”

“Cái gì? Tao chỉ được 100 đã phải đi chùa cả tháng, cậu ta được điểm tối đa mà lại giả vờ học dốt?? Chết tiệt..”

Tống Bằng ngờ nghệch nhìn Hứa Hàn Kinh phía dưới, ánh mắt của cậu cũng chẳng khác gì đám bạn trong lớp.

“Hoá ra lâu nay Chu Lâm Phong dắt mũi chúng ta à?”

Bách Hải đến hô hấp cũng không điều khiển nổi: “Lúc trước tao còn vênh váo bảo rằng điểm của tao còn cao gấp đôi cậu ta..”

Hứa Hàn Kinh trong lòng cũng có chút bấn loạn, nhưng vẻ bình tĩnh trên mặt cậu lại rõ ràng hơn bọn họ.

“Được rồi đừng nói nữa!!” Hứa Hàn Kinh xua tay.

Giờ giải lao, trên diễn đàn Trường Trụ Sở 1 dậy sóng bởi một bài post: “Mẹ kiếp, Chu Lâm Phong lớp 12D kiểm tra thử được điểm tối đa!!”

Theo sau là những bình luận:

“Hahaha, lại cứ nói quá, là thiên tài chép phao mà tối đa là bình thường..”

“Cười chết tao rồi, có phải Chu Lâm Phong mấy ngày trước đánh nhau với Phi Phi 12B không?”

“Bọn 12D này buồn cười ấy nhở, đợi đến kỳ thi cuối kỳ xem xem Chu Lâm Phong đó đạt nổi 300 điểm không?”

“...”

Tống Bằng lúc lướt điện thoại vô tình đọc được, liền đưa cho đồng bọn cùng xem. Sau đó cậu nhảy qua chỗ của Chu Lâm Phong.

“Chu Lâm Phong, cậu thực sự không chép phao?”

Chu Lâm Phong đang giải dở bài tập trong cuốn “Năm ba”, chẳng buồn nhìn Tống Bằng trước mặt.

“Không có!!”

Đầu Tống Bằng ong ong: “Cứ cho là cậu tài giỏi đi, cuối kỳ này liệu có trên 300 không? Cả khối 12 đều đang sỉ nhục 12D kia kìa. Nếu cậu không trên 300, đám kia sẽ coi 12D ra gì?”

Dứt câu, Chu Lâm Phong ngước lên nhìn Tống Bằng. Tuy cậu ta cũng không đứng đắn như Hứa Hàn Kinh nhưng lại trọng sĩ diện, cô từng đọc được rằng Tống Bằng này căn bản không xấu, chỉ là thân hình to lớn của cậu cộng với việc cậu ta hay đi cùng với Hứa Hàn Kinh nên đâm ra mọi người đều sợ cậu ta.

“Trên 600!” Chu Lâm Phong dứt khoát nói.

Tống Bằng bất động tại chỗ. Chu Lâm Phong điên rồi, lại cao cao tại thượng bảo sẽ đạt trên 600? Cậu ta đem gương mặt đần độn về chỗ ngồi.

Khương Hạo Nhân kế bên hỏi: “Tự tin thế sao?”

Chu Lâm Phong chỉ “ừm” một tiếng.

Chẳng phải kiêu ngạo mà đó là sự tự tin vốn có của “thủ khoa”.

“Cậu ít nói nhỉ?” Khương Hạo Nhân chống tay lên bàn nhìn Chu Lâm Phong.

Chu Lâm Phong thản nhiên nói: “Chẳng có gì để nói..”

Tống Bằng vừa kể chuyện mình vừa nghe cho tụi bạn.

“600 điểm? Cậu ta điên rồi!” Bách Hải nhăn mặt.

Hai người bọn họ xì xào một hồi không ngớt, bị Hứa Hàn Kinh bàn dưới đạp vào ghế, Tống Bằng nhất thời giật mình.

“Tụi mày ngừng được rồi, cứ làm quá lên, đến lúc đó rồi biết chứ gì!!” Hứa Hàn Kinh ngả ngớn tựa vào ghế.

Kỳ thi còn 2 tuần nữa mới diễn ra, máu hóng hớt trong người Tống Bằng gào thét.

Sau giờ ra chơi, giáo viên bộ môn lớp 12D đều nghe tin, vốn tưởng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, nhưng khi gọi Chu Lâm Phong lên bảng giải bài tập, cho dù là câu vận dụng cao, cô cũng cho ra kết quả thuyết phục.

Đến hết giờ học, các giáo viên đấy đều thuật lại cho thầy Tô nghe, thầy Tô vui vẻ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ nghiêm khắc.

“Bọn trẻ bây giờ, có thể làm tốt nhưng lại bẻ gãy nó đi.. Hừ!”

- --

Sau tiết tự học buổi tối, đã đến giờ ra về.

Bách Hải uể oải: “Mai đi là chủ nhật, đi 1991’s không?”

Tống Bằng nghe được liền hớn hở: “Đi chứ, đi chứ, anh Hứa mai đi mấy giờ đây?”

Hứa Hàn Kinh: “Cứ sắp xếp thời gian rồi gọi tao!!”

Đoạn, cậu thấy Chu Lâm Phong rời khỏi cổng trường. Liền cất cánh đuổi theo.

“Tao có việc đi trước!”

Tống Bằng nhìn Bách Hải khó hiểu: “Đừng nói là Chu Lâm Phong khác thường, tao thấy anh Hứa cũng như vậy..”

Bách Hải nhún vai: “Dạo này anh Hứa bận nhiều thật, chẳng chờ chúng ta cùng về, anh ấy thay lòng đổi dạ rồi sao?” Bách Hải nũng nịu.

Tống Bằng nuốt không trôi biểu cảm này, liền cầm balo đánh cho Bách Hải chạy té khói.

...

Chu Lâm Phong men theo lối về, chợt cô rẽ vào tiệm trà sữa nhỏ, Hứa Hàn Kinh chỉ ở xa nhìn vào, nói là theo dõi thì không phải nhưng cũng gần giống vậy.

Hứa Hàn Kinh tựa vào cây cột, điện thoại reo lên, ánh mắt Hứa Hàn Kinh khi nhìn cái tên trên điện thoại liền tối lại, cảm giác lạnh lẽo bao trùm.

“Nói đi!”

Đầu dây bên kia ồm ồm: “Tối nay về nhà đi, lâu rồi hai cha con ta không ăn cơm cùng nhau..’

Hứa Hàn Kinh cười khẩy: “Ông đừng nực cười như vậy nữa, về đó rồi ông có trả lại mẹ cho tôi không?”

Bên kia im lặng, như chẳng trả lời nổi câu hỏi này, sau 3 giây, Hứa Hàn Kinh dứt khoát cúp máy.

Đã 3 năm rồi, cậu không bước chân về đó, vì nếu khi về đó cậu sẽ không kìm chế được bản thân mà xảy ra xô xát với người mà hắn gọi là ba. Vì ông ấy là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẹ cậu.

Cảm giác tức giận nháy mắt bộc phát, cậu ngửa mặt lên trời hít sâu vài cái bình ổn tâm trạng, đến khi định quay lưng về nhà thì đã thấy Chu Lâm Phong đứng trước mặt, tay cô còn cầm hai ly trà sữa.

Cô chìa ly trà sữa về phía cậu.

“...”

“Cái này...” Hứa Hàn Kinh nhất thời không nói được lời nào.

Ngược lại Chu Lâm Phong lại rất thản nhiên: “Coi như hai ta huề nhau!”

Huề nhau?

Sau đó cậu nhớ ra, sáng nay cậu mua cho cô que kem, ấy vậy mà cô lại bù lại cho cậu bằng một ly trà sữa. Bàn tay phải nâng niu ly trà sữa mát lạnh.

Khoảnh khắc này dường như cơ miệng của cậu như bị cứng lại, lời cợt nhả thường ngày đến miệng cũng chẳng thốt ra nổi.

“Cái này.. cho tôi?”

“Ừm!” Chu Lâm Phong gật đầu, cảm thấy sắc mặt của cậu ta có chút khác thường.

Mắt hắn đáp ngay trên ly trà sữa trên tay cô.

“Chẳng phải bị dị ứng sữa sao?”

Chu Lâm Phong ngạc nhiên, chuyện này cô thực sự không biết, nguyên thân bị dị ứng sữa sao?

Cô có chút ngập ngừng, rất nhanh sau đó Hứa Hàn Kinh liền nói: “Hay là tôi nhớ nhầm nhỉ?”

Chu Lâm Phong đáp ngay: “Chắc là như vậy rồi! Ai cũng có lúc nhầm mà..”

Dứt lời, Chu Lâm Phong bước đi, Hứa Hàn Kinh phía sau nhìn Chu Lâm Phong, ánh mắt sâu sắc vô cùng. Liền dùng tôi chân dài chạy đến bước cùng cô.

“Này bạn gái cũ, cậu cũng thật biết cách xoa dịu lòng người đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.