Lâm Tuyết Y trợn tròn mắt, kích động đến không nói nên lời.
Trên tay cô là cổ phần của công ty Tâm Ý, nhưng sao nó lại viết tên cô?
Cho nên một chút tâm ý của Dạ Tổng, chính là mua cả công ty nhà người ta sao?
Trong đây còn có một phần tài liệu, ghi chép lại việc Trương tổng bị điều tra tham ô công quỹ, đã bị cách chức và bắt giam chờ khởi tố.
Lâm Tuyết Y nắm bảy mươi phần trăm cổ phần của Tâm Ý, là cổ đông lớn nhất.
Tổng giám đốc mới tên là Dịch Ân, là một nhân tài trong ngành do Dạ Phi Vũ đề bạc. Sau này chuyện xuất bản sách, quan hệ công chúng, quảng cáo… của cô đều sẽ do anh ta giúp cô xử lý.
Tim nhỏ vừa mới bình tĩnh, bây giờ lại đập thình thịch liên hồi.
“Tâm ý” này có chút lớn, nhất thời cô tiếp nhận không nổi.
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng lại chạy sang gõ cửa phòng Dạ Phi Vũ.
Một phút sau, cửa thư phòng bên cạnh mở ra, anh ra hiệu mời cô đi vào.
Thư phòng của Dạ Phi Vũ trang trí rất đơn giản, phong cách sang trọng tối giản, cùng kiểu với cả căn nhà này.
Ở giữa là chiếc bàn làm việc màu đen, phía trên có một chiếc laptop cùng vài phần tài liệu đang mở ra, phía sau bàn làm việc là giá sách cao xếp rất nhiều tài liệu cùng những cuốn sách dày cộm.
Phía bên trái là một bàn trà nhỏ cùng với hai ghế sofa đơn, chắc là dùng tiếp khách.
Bên phải đặt một chiếc bàn trắng nhỏ tinh xảo, nhưng nhìn kiểu dáng hình như không phù hợp với căn phòng này lắm.
“Hình như anh đang làm việc, tôi có làm phiền anh không?”
Đây là người cuồng công việc trong truyền thuyết à, đến công ty cả ngày rồi buổi tối về nhà vẫn tiếp tục làm việc.
“Không sao, em tìm tôi có việc gì?” Dạ Phi Vũ trở lại bàn làm việc, anh chỉ tay vào chiếc bàn trắng bên phải, ra hiệu cô qua đó ngồi.
“Tôi muốn nói về chuyện cổ phần, tôi…”
“Chỗ đó ngồi thoải mái không?” Dạ Phi vũ cắt lời cô.
“…” Là ý gì đây?
Nhìn cô một mặt mộng bức, Dạ Phi Vũ mới từ tốn giải thích, “Đây là bàn làm việc của em, sau này em có thể viết bài ở thư phòng này.”
“Nhưng…” Không phải thư phòng là nơi có nhiều bí mật kinh doanh, tài liệu quan trọng của công ty sao?
Dường như hiểu được ý cô, Dạ Phi Vũ khẽ vẽ nên một đường cong nhẹ trên môi, anh nói: “Là em, thì không sao.”
“…” Lâm Tuyết Y cuống quýt đứng lên, “Vậy tôi về phòng trước, ngủ ngon.”
Sau đó cô chạy mất dạng.
Thịch, thịch, thịch…
Tim nhỏ lại đập liên hồi, hôm nay cô cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Mình đang bị thả thính sao?
Hay là người nói vô tình người nghe có ý đây!
Sau khi lên giường nằm một lát, Lâm Tuyết Y mới nhớ ra ban đầu rõ ràng là cô định qua đó nói chuyện trả lại cổ phần, kết quả còn chưa nói được gì đã mơ mơ hồ hồ bị dọa đến co chân chạy về phòng.
Sau đó cơn buồn bắt đầu ngủ kéo đến chào hỏi cô.
Mặc kệ, ngủ trước đã.
Sáng hôm sau, Lâm Tuyết Y đã quên sạch chuyện hôm qua, tâm tình vui vẻ như bình thường xuống lầu ăn sáng.
Dạ Phi Vũ đưa thì cô nhận thôi, xem như là… tiền thưởng của kim chủ vậy.
Cô cảm thấy mình đã dậy rất sớm, mới bảy giờ sáng, nhưng không ngờ Dạ Phi Vũ còn sớm hơn cô, anh đã chỉnh tề ngay ngắn ngồi trên bàn ăn lướt ipad xem tin tức gì đó.
“Dạ tổng, sớm vậy?” Cô nở nụ cười nịnh hót tiêu chuẩn rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Dạ Phi Vũ rời mắt khỏi ipad, quay sang hỏi: “Dạ tổng? Cuối tuần nay em định gọi như thế trước mặt người nhà của tôi sao?”
“À…Tôi quên mất, vậy tôi nên xưng hô như thế nào đây?” Lâm Tuyết Y vỗ vỗ trán, nhăn mày suy nghĩ.
Bảo cô gọi tên bá tổng sao, cô không dám!
“Em có thể gọi tên tôi, còn tôi có thể gọi em là Y Y chứ?”
“Tất nhiên là có thể, ừm… vậy sau này tôi sẽ gọi anh là… Phi Vũ.” Kim chủ nói gì cũng luôn đúng, cứ nghe theo là được.
Lâm Tuyết Y vừa nhỏ giọng gọi tên anh, vừa lén liếc mắt quan sát phản ứng của Dạ Phi Vũ.
Vô ích! Người kia vẫn thong dong dùng bữa sáng, không có chút phản ứng gì, như vậy chắc hẳn là anh đã chấp nhận cách gọi đó rồi.
Phi Vũ, Phi Vũ… Lâm Tuyết Y lẩm nhẩm lặp lại trong đầu vài lần.
Cô không hề thấy, khi cô gọi tên anh, đáy mắt Dạ Phi Vũ xét qua một tia ôn nhu khó thấy.
Ăn xong bữa sáng phong phú của dì Lưu, Dạ Phi Vũ đến công ty còn Lâm Tuyết Y cũng về phòng chọn cho mình một bộ đồ nghiêm chỉnh một tí, sau đó gọi tài xế đưa cô đến Tâm Ý.
Lâm Phi Vũ cho cô một chiếc xe để đi lại, là một chiếc Audi màu trắng nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng kỹ thuật lái xe của cô lại quá tệ, cô sợ đâm hỏng xe của Dạ Phi Vũ, vì vậy liền từ chối.
Thế là anh chọn cho cô một tài xế, còn nói là để người đó đồng thời đi theo làm trợ lý sinh hoạt cho cô luôn.
Nhưng anh không hề nói đây là nữ nha! Hơn nữa còn rất trẻ trung xinh đẹp.
Dạ tổng đúng là biết cách khiến người khác bất ngờ, nhưng cô lại rất thích những bất ngờ này.
“Chào Lâm tiểu thư, tôi là Lương Nhã Văn, là tài xế kiêm trợ lý của cô.” Cô gái trẻ mở cửa xe, quy củ cúi đầu chào Lâm Tuyết Y.
Lâm Tuyết Y xua xua tay, cười nói: “Sau này làm phiền cô rồi, cứ gọi tôi là Tuyết Y hoặc tiểu Tuyết là được, tôi cũng sẽ gọi cô là Tiểu Nhã, được chứ?”
“Được.”
Oaaa, cô còn tưởng thu thập được thêm cho “Hậu cung” một vị tỷ muội khả ái, manh manh. Nhưng không ngờ đây là một ngự tỷ mặt lạnh kiệm lời.
“Bà chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“…” Sao lại thành bà chủ luôn rồi?
Người ngồi phía trước vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, kiên nhẫn chờ đợi cô trả lời.
Thôi được rồi! Cô ấy muốn gọi sao thì cứ như vậy.
“Chúng ta đến công ty Tâm Ý.”
Tiểu Nhã ở phía trước lái xe, cẩn thận, ổn trọng.
Người ngồi phía sau thì chống tay lên cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh thành phố, trong đầu tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ.
Dịch Ân nhận được tin bà chủ của mình sắp đến công ty, từ sớm anh ta đã ra cửa đón người.
Sau khi gặp Lâm Tuyết Y còn dẫn cô đi tham quan một vòng công ty, rồi mới mời cô vào phòng họp bàn bạc.
“Bà chủ, đây là những mẫu bìa thiết kế theo nội dung của “Phong Vân”, còn đây là phần tư liệu tóm tắt kế hoạch in sách…” Dịch Ân rất chuyên nghiệp, anh ta sớm đã chuẩn bị xong tất cả những thứ cần làm.
“…” Đều xong rồi. Ta còn đến đây làm gì nữa?
Lâm Tuyết Y xem qua một lượt rồi chọn một cái ảnh bìa mình thích nhất.
Xong rồi, nhanh chóng tan làm thôi.
Chuyện còn lại cô sẽ giao hết cho Dịch Ân xử lý.
Dịch Ân là giỏi nhất. Lâm *bà chủ* Tuyết Y tung hô trong lòng.
…
Ring... ring...
“Alo, Di Di?” Lâm Tuyết Y vừa ra khỏi công ty thì Trần Giai Di cũng đúng lúc gọi tới.
“Y Y, bây giờ cậu có rảnh không? Đi dạo phố với mình một lát nha, sau đó cùng nhau đi uống trà chiều, thế nào?” Trần Giai Di vừa lên tiếng bắt đầu nũng nịu.
“Cậu không đi làm sao?” Lâm Tuyết Y cảm thấy trong này hình có âm mưu gì đó, cái giọng điệu này… không bình thường lắm.
“Hôm nay mình xin nghỉ buổi chiều. Bây giờ cậu đang ở nhà sao? mình qua đón cậu nhé!”
“Mình đang ở bên ngoài, chúng ta gặp nhau ở đâu, mình sẽ tự qua đó.” Đúng lúc hôm nay cô đang rảnh rỗi, cũng muốn đi xem xung quanh một chút.
“Vậy hẹn ở quán cà phê ở lầu một trong khu mua sắm Tinh Lam đi.” Trần Giai Di nhanh chóng quyết định.
“Được, lát nữa gặp.”
…
Vì đang trong giờ làm việc nên quán cà phê ở trung tâm thương mại cũng không quá đông khách.
Lâm Tuyết Y chọn một vị trí đẹp, ngồi đợi Trần Giai Di.
Tiểu Nhã đi theo cô như hình với bóng, nhưng cô ấy cũng rất có chừng mực, tự mình tìm một bàn ở cách đó không xa ngồi đợi cô.
Lâm Tuyết Y càng nhìn càng thấy thích vị ngự tỷ lạnh lùng này, đây là hình tượng mà cô luôn muốn theo đuổi.
Nhưng tiếc là gương mặt này của cô nhìn sao cũng không giống. Hoàn toàn là một tiểu khả ái chính hiệu.
“Cậu đến lâu chưa? Mình còn nghĩ là mình sẽ tới trước.” Trần Giai Di vừa nói vừa ngồi xuống phía đối diện.
“Đúng lúc mình có việc ở gần đây.”
Lâm Tuyết Y vẫy tay gọi phục vụ. Chu đáo gọi thức uống yêu thích cho Trần Giai Di, còn gọi thêm một phần bánh ngọt.
Hai cô gái gặp nhau liền tâm sự đến quên trời đất. Chủ yếu là Trần Giai Di kể chuyện hàng ngày ở công ty, chuyện Trình Lâm “bắt nạt” cô ấy, cả chuyện ba mẹ ở nhà bắt cô ấy đi xem mắt.
Lâm Tuyết Y chỉ ngồi lắng nghe, thi thoảng lại bình luận hai, ba câu.
“Này Y Y, cậu có cảm thấy cô gái mặc vest đen ngồi đằng kia nãy giờ cứ hay nhìn qua bàn của chúng ta không? Chắc không phải là coi trọng mình chứ?” Trần Giai Di hạ thấp giọng, ghé đầu sang nói nhỏ với cô.
Lâm Tuyết Y bật cười, “Cậu xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, nên bây giờ thích tự viết loạn kịch bản luôn phải không? Cô gái đó là… đang coi trọng mình.”
“Cái gì?” Trần Giai Di kêu lên, song lại ngại ngùng khi thấy mọi người nhìn về phía mình, cô ấy rụt cổ lại quay sang Lâm Tuyết Y hỏi nhỏ: “Làm sao cậu biết?”
Lâm Tuyết Y không nhịn nổi nữa, cô cười phá lên đến chảy cả nước mắt.
Cô gái ngây thơ này làm sao trở thành luật sư được vậy, cậu ấy không nhận ra là cô đang đùa sao.
“Giỏi lắm Lâm Tuyết Y, cậu dám trêu chọc mình!” Trần Giai Di cuối cùng cũng ngộ ra được chân lý.
“Ha ha, mình xin lỗi, ha ha.” Cô cười thêm một lúc rồi mới dừng hẳn được, “Cậu đừng lo, cô ấy là trợ lý của mình.”
“Trợ lý? Cậu hợp tác với Tâm Ý rồi sao? Nhưng đãi ngộ sao lại tốt như vậy, còn có cả trợ lý?” Trần Giai Di trố mắt kinh ngạc.
Cô chỉ nghĩ được tới công ty Tâm Ý, bởi vì đó là công ty mà lần trước Lâm Tuyết Y ứng tuyển vào.
Nhưng chẳng phải sau khi dự tiệc về Lâm Tuyết Y đã nói là hợp tác thất bại rồi sao?
Lâm Tuyết Y vốn cũng định nói chuyện của Dạ Phi Vũ cho Trần Giai Di và Trình Lâm biết, dẫu sao việc cô chuyển nhà thì không lâu nữa chắc chắn họ cũng sẽ biết.
Nhưng mà chuyện này cũng chỉ có thể nói một nửa.
Lâm Tuyết Y lựa lời sắp xếp câu từ một chút, cô sợ doạ đến Trần Giai Di.
“Thật ra đây là trợ lý mà bạn trai mình tìm cho mình, mình lái xe không tốt lắm, nên cô ấy sẽ là tài xế của mình, cũng nhân tiện đi theo phụ trách sinh hoạt cho mình.”
“Lái xe? Cậu có xe rồi sao? Khoan đã, BẠN TRAI? Bạn trai của ai cơ?”
Trần Giai Di kinh ngạc hỏi một tràng, sao mới mấy ngày không gặp “củ cải” Lâm Tuyết Y của cô đã bị con heo nào ủi đi mất rồi.
Trần *mẹ già* Giai Di kích động đến muốn khóc, con gái lớn đúng là không thể giữ!
Lâm Tuyết Y đỡ trán, cô không thể nói chuyện mình ký hợp đồng với Dạ Phi Vũ được.
Cho nên cô đành đem chuyện của mình với Dạ Phi Vũ viết thành một kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân sau đó hai người nhất kiến chung tình để kể lại cho Trần Giai Di.
“Cho nên, anh ta cứu cậu khỏi tên Trương tổng kia, hai người yêu nhau, sau đó anh ta bảo cậu dọn sang nhà anh ta ở?” Trần Giai Di tổng kết lại.
“Ừm, đại khái là như vậy.”
“Có phải tiến triển quá nhanh rồi không? Y Y không phải mình không tin cậu, mà mình không tin bọn đàn ông thối ngoài kia. Cậu đừng để bị vẻ bên ngoài của hắn lừa gạt. Mới đó đã muốn cậu dọn đến nhà hắn, chắc chắn là có âm mưu, cậu mau dọn ra ngoài, nếu sợ ở một mình không an toàn dọn đến nhà mình cũng được.” Trần Giai Di phân tích một mạch.
Ha ha, để cậu gặp được Dạ Phi Vũ, mình sợ cậu không nói nổi câu “Đừng để bị vẻ ngoài lừa gạt” đâu.
Lúc đó e rằng cậu sẽ nói “Bị gạt cũng cam tâm tình nguyện” nữa đó!
“Mình biết cậu lo lắng chuyện lúc trước, nhưng anh ấy thật sự rất tốt.”
Có tiền rất tốt, lớn lên đẹp trai lại càng rất tốt.
“Anh ta tên gì? Làm công việc gì? Chuyện xe là thế nào? Cậu mau giải thích rõ cho mình.” Trần Giai Di tuyệt đối không tin mấy lời giải thích qua loa của Lâm Tuyết Y. Ngày xưa cô gái ngốc này chẳng phải cũng thường bao biện cho tên Sở tra nam kia hay sao.
“Ừm… thân phận anh ấy có hơi đặc biệt, đợi mình quay về hỏi một chút, nếu anh ấy đồng ý thì mình dẫn anh ấy ra gặp cậu với Lâm Lâm có được không? Tới lúc đó cho cậu hỏi trực tiếp người thật là được rồi.”
Ha, để xem tới lúc đó cậu có dám chất vấn Dạ Phi Vũ không?
“Thân phận đặc biệt, là người nổi tiếng sao? Diễn viên? Ca sĩ?”
Lâm Tuyết Y vẫn cố sức tạo dựng hình tượng tốt đẹp cho kim chủ của mình, “Tới lúc đó cậu sẽ biết. Còn xe là anh ấy đưa cho dùng để tiện đi lại, anh ấy cũng chính là người giúp mình hợp tác với Tâm Ý. Cho nên cậu không cần phải lo đâu, anh ấy thật sự rất tốt.”
“Xem cậu kìa, sao lại không có tiền đồ như vậy! Anh ta chỉ đưa xe cho cậu đi, nhưng anh ta đã tặng cho cậu sao, sang tên chưa? Đàn ông đều là móng heo lớn, cậu quá ngây thơ cho nên mình sợ cậu sẽ bị hắn dùng lời ngon ngọt lừa gạt đó!” Trần Giai Di vẫn nhất quyết chụp mũ xấu xa cho tên đàn ông thối dám lừa mất bạn thân của mình.
Xe thì tính là gì, Dạ Phi Vũ vừa tặng cô cổ phần công ty đó, là cổ phần đó, giá trị ít nhất cũng vài triệu nha.
“Quả thực là không có nói tặng xe cho mình, nhưng anh ấy nói tiền của anh ấy mình đều có thể dùng.” Lâm Tuyết Y thật thà thuật lại lời của Dạ Phi Vũ.
Trần Giai Di nghe vậy thì đau tim không thôi, “Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin vào mấy lời này của đàn ông. Vừa nghe đã biết là lời nói suông rồi. Làm gì có ai dám đưa hết tài sản của anh ta cho cậu.”
Nhìn kim chủ nhà cô không giống nói đùa đâu.
Lâm Tuyết Y hứa hẹn cam đoan đủ đường mới làm Trần Giai Di yên tâm một chút, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết lần tới nhất định phải hẹn gặp tên “Bạn trai từ trên trời rơi xuống” đó của cô.
Uống xong cà phê, Trần Giai Di kéo Lâm Tuyết Y đi lượn một vòng khu mua sắm, vốn dĩ mục đích mà cô ấy xin nghỉ hôm nay chính là vì muốn đi chọn một món quà mừng sinh nhật của cha mình – Trần lão gia.
…
Cửa hàng ngọc Dạ Bích Hiên.
Lâm Tuyết Y và Trần Giai Di quyết định vào chỗ này xem qua một chút, nghe nói đây là cửa hàng ngọc nổi tiếng nhất ở trung tâm thương mại này, hàng ở đây đều là hàng nhất phẩm, tinh xảo trân quý. Đương nhiên giá cả cũng rất đắt đỏ.
“Lần này là sinh nhật năm mươi tuổi của cha mình, mình định chọn món quà đắt một chút. Còn phải có ý nghĩa nữa.” Trần Giai Di thì thầm.
Lâm Tuyết Y biết hôm nay vào cửa hàng này chọn quà thì nhất định là đứa con hiếu thảo Trần Giai Di này đã phải xuất hết vốn liếng rồi, Trần gia tuy có một công ty nhỏ, Trần Giai Di hiện giờ cũng đang làm luật sư có thu nhập ổn định. Nhưng ở mấy nơi tiêu tiền như nước này, cũng không nói trước được bao nhiêu tiền là đủ, bọn họ phải chọn lựa kỹ càng.
Nhân viên cửa hàng ra đón tiếp hai người họ, thái độ cung kính đúng mực, “Hoan nghênh hai vị tiểu thư, xin hỏi hai vị muốn tìm mua loại ngọc nào, có cần tôi tư vấn không ạ?”
“Để chúng tôi tự xem đã, khi nào cần chúng tôi sẽ gọi cô.” Lâm Tuyết Y lịch sự tiếp lời.
Quản lý cửa hàng thấy họ có phong cách ăn mặc rất giống nhân viên văn phòng thì cũng lười đón tiếp. Chỉ để cho nhân viên mới - tiểu Mỹ đi theo nhìn một chút, miễn cho xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, một cô gái mặc chiếc váy đỏ rực rỡ nện giày cao gót đi vào. Vừa nhìn thấy cô ta thì quản lý đã nhanh chóng đích thân ra đón tiếp.
“Chu tiểu thư. Hân hạnh, hân hạnh! Đúng lúc hôm nay có lô ngọc mới về, Chu tiểu thư ghé xem qua sao?” Quản lý thân thiết giới thiệu, bộ dáng giống như vô cùng thân quen với vị Chu tiểu thư kia.
“Hôm nay tôi không có thời gian xem qua hàng mới, tôi muốn chọn một món quà cho cha tôi, chỗ cô có gì tốt thì nhanh mang ra cho tôi xem.”
Chu Hân là nhị tiểu thư của tập đoàn Chu Thị, tính tình phách lối kiêu căng, do cha mẹ cô ta đều là người yêu thích ngọc thạch nên cô ta thường đến đây cùng họ, cũng như xem là khách hàng thân thiết.
Dù sao người ta cũng góp một khoản doanh số không nhỏ, một chút tính tình này của cô ta đương nhiên là quản lý vẫn sẽ vui vẻ nhẫn nhịn, nhún nhường.
Bên kia Lâm Tuyết Y và Trần Giai Di vừa chọn được một tượng phật làm bằng bạch ngọc, lớn chừng hai bàn tay. Tượng ngọc này rất tinh xảo, bạch ngọc trong trẻo, lại được điêu khắc có thần.
“Y Y mắt nhìn của cậu thật tốt, ông chủ Trần nhà mình nhất định sẽ rất thích cho mà xem, nhìn rất có linh khí nha, đặt trên bàn làm việc cũng rất hợp.” Trần Giai Di phấn khích reo lên.
“Xem cậu kìa, có ai lại gọi cha mình như vậy, chú Trần nghe được chắc chắn sẽ khoá thẻ của cậu.”
“Mình không sợ, bây giờ mình là luật sư rồi, mình có lương nha!” Trần Giai Di đắc ý nhướng mày.
Lâm Tuyết Y phì cười, tiếp tục trêu: “Ngần ấy lương đủ cho cậu mua sắm sao, Trần đại luật sư?”
Hai cô gái ở bên này ríu ra ríu rít cười nói đã thu hút sự chú ý của Chu Hân.
Cô ta cất cao giọng mỉa mai: “Bây giờ Dạ Bích Hiên này hạng người nào cũng có thể tới được sao? Đứng chung một chỗ với mấy người này đúng là hạ thấp thân phận của tôi quá!”
*****
Tiểu khả ái nhà Y Y: Dạ tổng, Di Di hình như đang đào góc tường nhà anh kìa!!!