Xuyên Sách Ta Trở Thành Bạn Gái Bạch Phú Mỹ Của Bá Tổng

Chương 4




Hôm nay Hàn Tử Ngôn khó khăn lắm mới năn nỉ được trợ lý Thẩm đến Dạ Các - sản nghiệp của Dạ gia – để ăn cơm trưa, nhân tiện cũng thị sát một chút.

Ông trời có mắt, Hàn Tử Ngôn chọn một bàn ăn ở vị trí cạnh cửa sổ để có thể nhìn thấy bên ngoài, trùng hợp anh lại nhìn thấy Dạ Phi Vũ đi cùng Lâm Tuyết Y vào Dạ Các.

Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi gửi vào nhóm chat.

Chỉ hai phút sau Dạ lão gia tử đã gọi đến, “Tiểu tử này, mày có phải lại bịa chuyện hay không, ảnh này là ghép à?”

Hàn Tử Ngôn oan uổng nói một mạch: “Ông ngoại! Thật sự là anh họ đó, cô gái đi bên cạnh chính là cô gái hôm trước cháu kể, cháu không chỉ có ảnh chụp, cháu còn có nhân chứng, trợ lý Thẩm là người của của ông ngoại chẳng lẽ ông còn không tin!” Nói xong anh ta liền đưa điện thoại cho trợ lý Thẩm.

Trợ lý Thẩm nằm không cũng trúng đạn.

“…” Tôi biết ngay đi theo Hàn thiếu sẽ xảy ra chuyện mà.

Sau khi trợ lý Thẩm xác nhận với lão gia tử thì ông nhanh chóng cúp máy.

Hàn Tử Ngôn không cần đoán cũng biết ông ngoại nhất định là sẽ gọi cho Dạ Phi Vũ ngay, anh ta không thèm đi thị sát gì nữa, lập tức trở về đại trạch của Dạ gia hóng chuyện.

...

Trong phòng bao riêng.

Lâm Tuyết Y nhìn thực đơn mà líu cả lưỡi. Đồ ăn ở đây là dát vàng sao, mỗi món đều đắt như vậy!

Cô cảm thấy sau này ở bên cạnh Dạ Phi Vũ cô phải tập làm quen với mấy thứ này, không thể lần nào cũng không có tiền đồ như vậy.

Sau này tuyệt đối không nhìn giá, cái gì cũng không nhìn giá, để tránh cho mình bị hù chết. Dù sao cái Dạ Phi Vũ không thiếu nhất chính là tiền.

Trong lúc cô đang chọn món thì điện thoại của Dạ Phi Vũ reo lên, anh liếc nhìn màn hình, là Dạ lão gia tử gọi.

“Em cứ chọn những món mình thích, tôi cũng không kén ăn.” Anh bỏ lại một câu sau đó ra ngoài nhận điện thoại.

Thư ký Trần ở phía sau trợn tròn mắt, nghĩ thầm, “Ông chủ! Anh có phải đang nhầm lẫn với ai hay không? Anh không kén ăn thì ai kén ăn? Thức ăn của anh trước nay đều là dùng nguyên liệu thượng hạng, sau đó do đầu bếp nổi tiếng nấu theo đúng sở thích, khẩu vị của anh. Bây giờ anh lại nói không kén ăn?”

Lâm Tuyết Y làm sao mà biết được, cô chính là người không tim không phổi, có câu nói này của Dạ Phi Vũ cô liền tự tiện chọn mấy món mình thích ăn.

Cô thích ăn cay, thích ăn hải sản nên cô gọi luôn một lượt cá hấp siêu cay, tôm sốt cay, thịt bò nấu cay, nghĩ nghĩ một chút lại gọi thêm hai món rau cho thanh đạm.

Thư ký Trần đứng ở bên cạnh khóc thầm trong lòng, ông chủ của anh ta không ăn được cay, lại không thích ăn cải thìa xào, Lâm tiểu thư này ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ấy lại gọi toàn những món ông chủ ghét cay đắng.

Xem ra bữa cơm này của ông chủ chính là cơm chan nước mắt rồi.

Dạ Phi Vũ nghe điện thoại một lúc mới quay lại, cũng là vừa lúc thức ăn được mang lên.

Anh nhìn một bàn đồ ăn, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhã ngồi xuống uống một ngụm trà.

Lâm Tuyết Y nhìn những món ăn bày biện đẹp mắt trên bàn, hai mắt cô đã sắp phát sáng lên cả rồi, nhà hàng năm sao quả nhiên là khác biệt, chỉ nhìn thôi cũng biết đều là mỹ vị.

Dạ Phi Vũ ăn uống cũng giống như một loại nghệ thuật, động tác từ tốn ưu nhã, vô cùng có khí chất.

Lâm Tuyết Y lại khác, cô vô cùng thoải mái, ăn uống mà còn không thoải mái thì chính là uỷ khuất bản thân. Cô ăn rất ngon miệng nhưng cũng không hề thô lỗ, thậm chí lúc ăn hai má phồng lên cũng rất đáng yêu.

Thấy cô mãi chưa động vào đĩa tôm, Dạ Phi Vũ tinh tế gọi một phục vụ vào, bóc tất cả tôm trên đĩa, sau đó xếp vào lại gọn gàng.

Lâm Tuyết Y chỉ nghĩ là vị Dạ tổng này muốn ăn nhưng ngại bẩn tay thôi, còn cô chính là người được hưởng ké nên cũng không có bận tâm gì.

Một lúc sau, ước chừng Lâm Tuyết Y ăn sắp xong rồi, Dạ Phi Vũ mới bắt đầu nói vào vấn đề, “Lát nữa em về sắp xếp đồ đạc, chuyển đến nhà của tôi.”

Lâm Tuyết Y vừa gắp một con tôm bỏ vào miệng, nghe vậy xém chút đã phun con tôm ra ngoài, cô trợn trừng mắt, “Ch-Chuyển đến nhà của anh sao?”

“Chỗ của em không an toàn, ở chỗ của tôi sẽ tiện hơn.” Dừng một chút, anh xoáy sâu vào biểu cảm khó hiểu của cô một lúc rồi mới bổ sung thêm, “Yên tâm, nhà tôi có hai phòng.”

Lâm Tuyết Y cảm thấy hình như trong một khoảnh khắc thoáng qua, cô thấy khuôn mặt của Dạ Phi Vũ lúc nói câu này có hơi… lưu manh.

Phi! Yên tâm cái khỉ gì?

Cô mới là người nên nói câu đó. Cô còn sợ mình sẽ tấn công Dạ Phi Vũ đó! Ai bảo anh ta lớn lên đẹp trai như vậy.

Nghĩ là như vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra ngoan ngoãn vô hại, “Không thành vấn đề, dù sao công việc của tôi làm ở đâu cũng được.”

“Cuối tuần này em cùng tôi về đại trạch Dạ gia gặp ông nội của tôi.” Dạ Phi Vũ tiếp tục an bài.

Vừa mới đó đã gặp phụ huynh luôn sao?

“Nhanh như vậy?” Lâm Tuyết Y sửng sốt thốt lên.

“Lúc nãy Tử Ngôn nhìn thấy chúng ta đến đây nên đã nói với ông nội của tôi, ông nội vừa gọi điện đến nói muốn gặp em.”

Lâm Tuyết Y nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, người như Dạ Phi Vũ đột nhiên lại muốn tìm một cô bạn gái giả mạo, thì lý đó rất có thể là vì gia đình thúc giục cưới vợ xin con, mà anh ta lại vì một lý do nào đó mà chưa thể yêu đương hay kết hôn.

Gia đình hào môn đúng là không ít chuyện bí mật ly kỳ.

Lâm Tuyết Y vừa suy nghĩ vừa ăn, vừa ăn vừa suy nghĩ, một lúc sau cuối cùng cũng xong bữa cơm này, nhìn lại thì đa phần toàn là cô ăn còn Dạ Phi Vũ cũng không ăn bao nhiêu.

Dạ kim chủ này chắc không phải ăn ít để giữ vóc dáng đó chứ!

Ừm… còn chưa nhìn được bên trong nhưng qua vóc dáng bên ngoài thì hẳn đây cũng là một cực phẩm.

Dạ *cực phẩm* Phi Vũ không hề biết mình đang bị cô đem lên bàn giải phẫu nghiên cứu vóc dáng, anh chỉ đưa cho cô một tờ giấy ghi địa chỉ rồi từ biệt.

“Lát nữa sẽ có tài xế đến đưa em về nhà, em thu dọn xong thì đến địa chỉ này, ở đó sẽ có người sắp xếp cho em.”

Lâm Tuyết Y xem qua một chút. Tốt lắm! Khu chung cư cao cấp nhất S thành - chung cư Hill.

Giá nhà ở đó… Không, bao nhiêu thì cô cũng không muốn biết nữa. Cô sợ doạ chết trái tim nhỏ bé của mình.

Dạ Phi Vũ cùng thư ký Trần về công ty, còn cô thì về nhà thu dọn đồ đạc, sau đó được tài xế đưa đến chung cư Hill.

Lâm Tuyết Y một mình lên tầng hai mươi tám - cũng là tầng cao nhất, tầng này chỉ có một căn nhà duy nhất, cô đến đó ấn chuông.

Một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi ra mở cửa, “Xin chào, cô là Lâm tiểu thư phải không, mời cô vào.”

“Chào dì, là Dạ tổng bảo tôi đến đây.” Lâm Tuyết Y lễ phép gật đầu.

“Tôi họ Lưu, là người giúp việc ở đây. Lâm tiểu thư, phòng của cô tôi đã dọn dẹp xong, cô xem nếu muốn thay đổi trang trí hay cần đồ dùng gì cứ nói với tôi, tôi sẽ bổ sung ngay.” Dì Lưu vừa nói vừa lấy ra cho Lâm Tuyết Y một đôi dép đi trong nhà màu hồng, còn thuận tay nhận vali của cô rồi giúp cô đẩy vào.

“Dì Lưu, cháu tên là Lâm Tuyết Y, dì cứ gọi tên cháu là được, không cần phải gọi tiểu thư gì đâu.”

“Được, vậy dì gọi cháu là Y Y nhé!” Dì Lưu nhìn thấy Lâm Tuyết Y lớn lên xinh xắn tinh xảo, lại ngoan ngoãn cho nên rất có thiện cảm.

Lâm Tuyết Y đi theo dì Lưu tham quan một vòng căn nhà mới mà cô sắp ở.

Đây là một căn Penthouse thông tầng cực kì lớn, tầng dưới có phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng tập thể dục, phòng ngủ của dì Lưu.

Còn tầng trên thì có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ và một thư phòng, phía trên còn có một ban công trong nhà nhìn xuống phía dưới phòng khách.

Bên ngoài sảnh chính phòng khách là khung cửa sát trần hoàn toàn làm bằng kính, nối liền cả hai tầng, từ trong nhà nhìn ra xa qua khung cửa ấy là cảnh quan của khu vực sầm uất nhất ở trung tâm thành phố, có thể nhìn rõ cả các toà nhà cao ốc nổi tiếng xung quanh, nhìn xuống phía dưới còn thấy được thảm cỏ xanh mướt của công viên cạnh chung cư.

Ở đây ban đêm ngắm sao trời, ngắm ánh đèn lung linh thành phố thì hẳn là vô cùng đẹp.

Lâm Tuyết Y cảm thán không thôi, có tiền thật tốt!

Phòng của Lâm Tuyết Y được trang trí tone màu hồng nhạt, vật dụng cũng đã được chuẩn bị rất đầy đủ. Hình như là chỗ này đã sớm được bày trí từ lâu, chỉ đợi cô dọn vào nữa thôi.

Trong phòng còn có một chiếc ghế dài ở cạnh cửa sổ, cô đi đến đưa tay sờ lên một chút. Quả nhiên là rất mềm, nằm ở đây làm cá muối ngủ cả ngày thì tuyệt vời phải biết!

Cô tham quan một lượt, dì Lưu nói phòng của Dạ Phi Vũ và thư phòng cô cũng đều có thể tự do ra vào, nhưng cô không có sở thích vào xem chỗ riêng tư của người khác nên cũng không có đi ngó qua.

Ta đang tận lực làm một “bạn gái” đủ tiêu chuẩn đó!

Dì Lưu muốn giúp cô sắp xếp đồ đạc nhưng cô thích tự làm hơn cho nên dì ấy chỉ đành ra ngoài chuẩn bị cơm tối.

Lâm Tuyết Y ngồi xuống giường, sau đó triệt để nằm xuống.

Thật sự muốn khóc.

Chiếc giường cứng ngắt chết tiệt ở phòng trọ cũ kỹ làm sao so sánh với chiếc giường êm ái này, hơn nữa nó còn thơm như vậy.

Nệm ấm chăn êm. Kim chủ vạn tuế!

Cô lưu luyến đứng dậy lấy đồ đạc ra sắp xếp, lúc mở tủ quần áo ra khiến cho cô giật cả mình, bên trong thế mà lại lắp đầy quần áo rồi.

Cô xem qua thì mọi thứ đều đầy đủ từ đồ ở nhà, váy, quần dài, áo thun, áo sơ mi… kể cả đồ lót cũng có luôn.

Nhìn không ra nhãn hiệu gì, nhưng tất cả đều là size của cô.

Lâm Tuyết Y nghi hoặc chạy vào phòng tắm, sau đó lại chạy ra mở mấy ngăn tủ của bàn trang điểm.

Quả nhiên, mọi thứ cần dùng đều rất đầy đủ, thậm chí là quá nhiều.

Dạ tổng đúng là quá chuyên nghiệp! Cô âm thầm giơ ngón tay cái trong lòng.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, cô leo lên chiếc ghế dài đặt cạnh cửa sổ, nằm thả hồn suy nghĩ vẩn vơ.

Cô xuyên đến đây đã hơn hai tháng rồi, những chuyện xảy ra tất cả đều có chút không chân thật.

Cô sống rất tùy hứng, một nửa muốn phấn đấu nghiêm túc làm lại một cuộc đời mới, một nửa muốn thoải mái sống ngày nào hay ngày đó, vì biết đâu một ngày thức dậy cô bỗng nhiên xuyên trở về thì sao.

Từ ngày cô gặp Dạ Phi Vũ, mọi thứ lại càng không chân thật.

Mặc kệ vậy, dù là ở chỗ nào thì cũng không thể uỷ khuất bản thân, mỗi ngày đều phải phấn đấu vì lý tưởng làm một bạch phú mỹ.

Lâm Tuyết Y mở W lên, hôm qua cô vừa đăng chương cuối cho bộ tiểu thuyết của mình, cô đang rất hào hứng muốn xem phản ứng của độc giả.

Tài khoản của cô hiện tại chỉ có vài nghìn lượt theo dõi, nhưng đối với người mới thì như vậy đã là khá nhiều rồi, dù vẫn không bằng số lẻ của cô trước kia.

Lâm Tuyết Y bắt đầu lướt xem hơn mấy ngàn bình luận bên dưới, hình như chương này lượng tương tác tăng cao thì phải.

[Tiểu khả ái Y Y giỏi nhất: Truyện hay lắm, tiểu khả ái cố lên!]

[Vạn dặm hồng trần: Lầu trên có đọc truyện không vậy, hay chỗ nào?]

[Tây phương bất bại: Tác giả đâu ra đây quyết chiến đi, tại sao nam chính lại chết?]

[Gió xuân tới rồi: Tôi đu CP tới phút cuối thì nam chính chết, tác giả, cô không giải thích chút nào sao?]

[Theo đuổi hạnh phúc: Truyện cô ta viết đều máu chó như vậy, mọi người đừng đọc nữa.]

[Ta ngày đêm ngắm trăng: Vẫn chưa lấp hố kìa, viết kiểu gì vậy?]

[Giấc mộng hoàng hôn: Ta đã anti từ lâu, có ai gia nhập hội anti không?]

[Người vô hình: Tôi chỉ là người qua đường, tác giả mới này hình như rất xinh, xin làm fan nhan khống.]

[Phi tử của Tiểu Y Y: Mọi người không thấy phần đầu Y Y của chúng tôi viết rất hay sao, kết cục không HE thì sao chứ, tiểu khả ái yên tâm hậu cung luôn ở đây.]

Tiểu khả ái? Cái quỷ gì? Ta là một soái tỷ cơ mà, sao lại gọi là tiểu khả ái? Có phải fan của ta thật không vậy? Cái biệt danh này là tác phẩm của Di Di à?

Đa số bình luận đều là mắng kết cục của cô quá thảm, đào hố lại không thích lấp hố, viết quá tuỳ hứng…

Lâm Tuyết Y lập tức xắn tay áo, cô xưa nay không bao giờ chịu thiệt thòi, càng sẽ không uỷ khuất bản thân, cho nên cô phát huy tối đa thực lực chiến đấu, kết quả thu hút thêm một nhóm anti-fan.

[Lâm Tuyết Y V: Ta thích viết như vậy thì sao, các người không thích? Tới đây, tự mình viết cho ta xem nào. // Theo đuổi hạnh phúc: Truyện cô ta viết đều máu chó như vậy, mọi người đừng đọc nữa.]

[Lâm Tuyết Y V: Không phục tới chiến, hoan nghênh hoan nghênh! // Tây phương bất bại: Tác giả đâu ra đây quyết chiến đi, tại sao nam chính lại chết?]

[Lâm Tuyết Y V: Có hứng thú gia nhập hậu cung của ta không, ta sẽ phong ngươi làm thái giám. // Giấc mộng hoàng hôn: Ta đã anti từ lâu, có ai gia nhập hội anti không?]

Sau khi gõ phím chiến đấu với một đám anti-fan, Lâm Tuyết Y còn chụp một tấm ảnh selfie ngồi bên cạnh cửa sổ, bên ngoài là khung cảnh hoàng hôn đang buông xuống từng toà cao ốc trong thành phố để đăng lên.

[Lâm Tuyết Y V: Phúc lợi cho các fan nhan khống, nhân tiện trẫm sắp xuất bản “Phong Vân”, ‘Hậu cung’ hãy đón xem nhé!] [Ảnh]

Phía dưới bình luận, fanclub của Lâm Tuyết Y và antifan lại bùng nổ thêm một trận đại chiến.

[Y Y là tiểu bảo bối: Tiểu khả ái của ta là đỉnh nhất, xinh đẹp xinh đẹp vô cùng xinh đẹp.]

[Đồng Đồng của tiểu Tuyết: Đỉnh như vậy, tiểu Tuyết nhà ta mới ra mắt hai tháng đã được xuất bản sách rồi!]

[Giấc mộng hoàng hôn: Xinh đẹp mà não tàn thì có ích gì? Viết chẳng ra sao cả mà lại có nhà xuất bản nhìn trúng tác phẩm của cô ta, dùng quy tắc ngầm sao?]

[Tiểu khả ái Y Y giỏi nhất: Lầu trên ăn nói thật khó nghe, cậu không có văn hoá sao? Trong đầu toàn là mấy chuyện dơ bẩn.]

[Ăn nói thật khó nghe +1]

[Ăn nói thật khó nghe +2]

[Ăn nói thật khó nghe +1080]

[Ngàn dặm tìm người: Đi ngang qua thấy một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như hoa nhưng lại là tác giả, uổng phí quá, tiểu tỷ tỷ sau này debut vào giới giải trí không?]

[Gió mùa hè: Giới giải trí loạn như vậy, tiểu khả ái, chúng ta không cần gia nhập.]

[Mỗi ngày đều vui: Mỗi ngày đều chăm chỉ “mắng” nhau với anti-fan mà không sợ mất hình tượng, đây tuyệt đối là người đầu tiên, chỉ có tôi cảm thấy rất có cá tính sao?]

Lâm Tuyết Y đăng ảnh xong thì không quan tâm nữa, tắt máy xuống lầu.

“Dì Lưu đang nấu gì thế? Thơm quá!”

“Y Y đói bụng rồi sao? Trong tủ có trái cây dì đã gọt sẵn cháu lấy ăn đỡ trước nhé, cơm sắp xong rồi.” Dì Lưu dừng tay, chỉ về phía tủ lạnh.

“Cháu có thể phụ dì nấu ăn không, cháu muốn học vài món.” Lâm Tuyết Y ngại ngùng đề nghị.

Đời trước cô toàn gọi đồ ăn bên ngoài, chuyện nấu ăn cô chưa từng đụng đến.

Dì Lưu nhìn cô cười: “Là học để nấu cho Dạ tổng sao?”

“Vâng, cho là vậy đi ạ.” Nói vậy cũng không sai, đúng là cô đang muốn lấy lòng kim chủ, dù sao thì cô cũng đang cố gắng làm một người bạn gái đủ tư cách mà.

Dì Lưu nghĩ cô ngại ngùng nên không hỏi thêm nữa, chuyên tâm dạy cho cô nấu ăn.

Nhưng mà Lâm Tuyết Y quá đoản, cô chỉ có thể phụ giúp nhặt rau, canh lửa. Cuối cùng tất cả món ăn đều là dì Lưu làm, còn cô chỉ xào được một đĩa cải thìa nhỏ.

“Cháu đừng buồn, lần đầu học như vậy là khá lắm rồi.” Dì Lưu an ủi.

Lâm Tuyết Y cố nặn ra nụ cười như sắp mếu, “Vâng cháu biết rồi ạ.”

Tối hôm đó, khi Dạ Phi Vũ trở về liền nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn được bày biện đẹp mắt cùng với Lâm Tuyết Y ngồi đó nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ.

Anh cảm thấy cảnh tượng này sẽ rất ấm áp nếu như khi ngồi xuống trước mặt anh không phải là một đĩa cải thìa xào.

Dì Lưu là do cô út của anh giới thiệu, khi nghe nói anh cần một người giúp việc ở lại trong nhà thì cô út lập tức tìm một người chuyên nghiệp cho anh.

Có lẽ dì ấy vẫn chưa biết rõ những món anh không thích ăn.

Trước kia nhà của anh chỉ có người đến dọn dẹp mỗi ngày lúc anh không ở nhà, còn cơm thì đều là ăn ở bên ngoài.

Sống một mình đã quen, hôm nay lại có người ngồi ở nhà chờ anh về cơm, Dạ Phi Vũ thấy cảm giác này… cũng không tồi.

Lâm Tuyết Y mong chờ cả buổi mà Dạ Phi Vũ cũng chưa ăn một chút cải thìa nào.

Cô suy tư một lúc, sau đó quyết định dùng đầu đũa chỉ chỉ cái đĩa trước mặt Dạ Phi Vũ, “Anh không muốn ăn thử cải thìa này một chút sao?”

“Có gì đặc biệt sao?” Từ lúc bắt đầu ăn anh đã thấy cô cứ là lạ, mắt cứ nhìn chăm chăm đĩa cải xào trước mắt anh nhưng lại không hề động đũa, “Em thích ăn?”

“Thật ra…Thật ra thì món đó là do tôi tự tay làm.” Lâm Tuyết Y ấp úng.

Dạ Phi Vũ nhìn cô, sau đó anh rất tự nhiên gắp một ít cải xào bỏ vào bát, khóe miệng anh thoáng cong lên một đường lên rất nhỏ.

“Rất ngon.”

“Ngon sao? Vậy tôi cũng thử một miếng.” Cô để cho anh ăn trước, cô còn chưa được ăn miếng nào đâu.

Lâm Tuyết Y đưa tay qua gắp nhưng lại bị anh chặn lại.

“Không phải cái này là em cố tình làm cho tôi ăn sao? Em ăn món khác đi, đĩa này là của một mình tôi.” Dạ Phi Vũ thản nhiên nói, rồi gắp hết cả đĩa cải xào vào bát của mình.

Lâm Tuyết Y không phản bác, chỉ tiếc nuối nhìn thành phẩm nấu ăn lần đầu của mình bị Dạ Phi Vũ ăn hết.

Dạ Phi Vũ nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mặt trong đầu anh bất giác thoáng qua một suy nghĩ, cô gái này chắc là khắc tinh của anh, chỉ một ngày đã bắt anh phải ăn món mình ghét tới hai lần, hơn nữa đĩa cải thìa xào này lại còn… mặn đến như vậy!

Cơm nước xong xuôi, Lâm Tuyết Y ra sofa phòng khách nghiêng người nằm xem tivi, tư thế muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu, hoàn toàn coi đây là nhà của mình.

Dạ Phi Vũ đã lên lầu tắm rửa, còn dì Lưu sau khi làm cơm xong đã vào phòng đi nghỉ từ sớm, không có ai thì cô còn sợ cái gì nữa.

Đang xem say sưa bỗng cô cảm nhận được phần ghế phía chân lún xuống một chút. Lâm Tuyết Y quay đầu lại thì thấy Dạ Phi Vũ đã ngồi ngay ngắn cạnh chân cô.

Cô nhanh chóng bật dậy.

“Thật ngại quá tôi nghĩ anh đang ở trong phòng.” Lâm Tuyết Y vội vàng biện hộ.

“Không sao, em có thể thoải mái như vậy, tôi rất vui.” Anh rũ mắt khiến cho cô không thể nhìn vào mắt mình, anh dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Dù sao thì sau này em cũng sẽ ở lại đây rất lâu.”

Lâm Tuyết Y mờ mịt trong đầu, không phải chỉ một năm sao?

Có lẽ Dạ Phi Vũ cảm thấy một năm cũng là rất lâu, ừm, chắc chắn là như thế!

“Tôi có một món quà muốn tặng cho em.” Dạ Phi Vũ cầm túi tài liệu bên cạnh đưa qua cho Lâm Tuyết Y.

“Quà cho tôi? Là nhân dịp gì sao?” Cô lại tiếp tục mờ mịt.

“Chỉ là một chút tâm ý nhỏ của tôi. Chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Thì ta là vậy.

“Nhưng tôi không có chuẩn bị gì cho anh?” Lâm Tuyết Y vừa nói vừa đưa tay ra nhận, ánh mắt tò mò sáng lên dính chặt vào chiếc túi trên tay.

Dạ Phi Vũ nhìn khuôn mặt vui vẻ vì được nhận quà của cô, trong lòng thoáng lên một cỗ mềm mại.

“Chỉ cần em đồng ý là đủ rồi.” Dạ Phi Vũ nói rất khẽ, khẽ đến nỗi dường như chỉ có mình anh nghe được.

“Hả? Anh nói gì?” Tiếng tivi vừa rồi có hơi lớn, cô không nghe rõ Dạ Phi Vũ nói gì.

“Không có gì. Em về phòng mở ra xem đi, hy vọng em sẽ thích.”

Lâm Tuyết Y ngước mắt lên vừa đúng lúc bắt gặp anh đang mỉm cười, cô ngây ngẩn nhìn một hồi... sau đó cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy vội lên phòng rồi đóng cửa lại.

Cô dựa lưng vào cửa, ôm ngực thở dốc.

May mà cô chạy nhanh, lúc nãy Dạ Phi Vũ hình như là đang cười.

Trời ơi, đúng đẹp đến muốn mạng mà, xém chút đã không giữ được hình tượng luôn rồi!

Tim nhỏ của cô còn đang đập dữ dội, nhưng cô nhủ với lòng chắc chắn là vì vừa nãy cô chạy quá nhanh.

Nam thần này có độc...

Lâm Tuyết Y vỗ vỗ ngực cố lấy lại bình tĩnh, sau đó cô đi vào trong, ngồi xuống chiếc ghế dài yêu thích, bắt đầu mở túi tài liệu ra.

“Đây là…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.