Tại tầng cao nhất trên tòa cao ốc của tập đoàn Sea.
Sáng sớm thư ký Trần đã đặt một phần tư liệu chi tiết mà thám tử dùng hiệu suất nhanh nhất, suốt đêm điều tra lên bàn tổng giám đốc.
Trần Vỹ cảm thấy từ khi mình vào làm ở Sea, đại khái đây là việc làm khó hiểu và kỳ lạ nhất mà ông chủ bảo anh ta làm.
Điều tra về một cô gái.
Trong mắt mọi người ông chủ chính là một tổng tài vừa đẹp trai lại giàu có, lúc nào cũng mang một vẻ cao lãnh cấm dục, là người đàn ông độc thân hoàng kim được săn đón nhất ở S thành, ừm, nói là nhất cả nước cũng không quá.
Thế nhưng ông chủ lại tuyệt đối không gần ‘nữ sắc’, dù đã hai mươi tám tuổi nhưng hình như ông chủ nhà anh vẫn không có ý định yêu đương, trong nhà sắp xếp đi xem mắt ông chủ cũng chưa từng đến. Trên mặt ông chủ chỉ còn thiếu nước chưa viết năm chữ “Phụ nữ chớ đến gần” lên nữa thôi.
…
Dạ tổng đến công ty rất sớm, anh bước nhanh vào văn phòng, nhanh chóng xem qua tất cả tư liệu mà thám tử điều tra. Ánh mắt dừng rất lâu ở ba chữ “Mối tình đầu” trên tư liệu.
Bên trong văn phòng tổng tài là một mảng áp suất thấp lạnh thấu xương, còn bên ngoài phòng thư ký và trợ lý thì trái ngược hoàn toàn, mọi người đều đứng ngồi không yên.
Hôm nay tổng giám đốc của họ đi làm từ rất sớm, nhưng lại thông báo hủy bỏ buổi họp đầu tuần, sau đó vào văn phòng đóng chặt cửa rồi mãi không có động tĩnh.
Trên nhóm chat của nhân viên công ty đã sớm bùng nổ, tiêu đề chính là “Hôm nay tổng tài làm sao thế?”
Lễ tân không thích cười: Sáng nay tôi thấy Dạ tổng có vẻ không vui lắm, có phải tôi nên đến công ty sớm hơn nữa không?
Mama nhân sự : Chắc không phải là ‘cao tầng’ nào mắc lỗi chứ? Tôi vẫn chưa nhận được thông báo sa thải nào mà!
Tiểu nhị phòng kinh doanh: Gần đây hình như cũng không có dự án lớn nào.
Thư ký không dễ làm: Tôi nhìn thấy tấm bảng không làm phiền treo trước cửa, tôi còn văn kiện cần tổng giám đốc ký tên, tôi có nên gõ cửa không đây?
XX : Mạng nhỏ quan trọng!
@@ : Mạng nhỏ quan trọng! +1
…
YY : Mạng nhỏ quan trọng! + số thẻ căn cước.
Một đám nhân viên hóng hớt, bàn luận sôi nổi cả buổi sáng cũng không tìm được nguyên nhân, họ điên cuồng tag @thư ký Trần – người ở bên cạnh tổng tài của bọn họ còn nhiều hơn ở bên cạnh bạn gái anh ta vào.
Trần Vỹ giả chết, đóng giao diện nhóm chat lại. Anh lặng lẽ lau mồ hôi, anh không có gan đem chuyện riêng của tổng tài nói cho đám người này biết đâu, đừng hòng dụ dỗ anh.
Lâm Tuyết Y không hay không biết mình đã rơi vào tầm ngắm của người nào đó, cô còn đang bận đến sức đầu mẻ trán.
Cô xin từ chức ở công ty cũ, dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi đến đáng thương trong thẻ mua một chiếc laptop mới, sau đó ngày đêm bắt đầu viết lại những cuốn tiểu thuyết của mình.
Trong lòng cô không ngừng cảm thán, không ngờ có ngày cô lại xuyên vào quyển tiểu thuyết của đối thủ một mất một còn, hơn nữa còn ở trong tiểu thuyết của cậu ta… viết tiểu thuyết của mình.
Chuyện trên thế giới này đôi khi vô cùng thần kỳ, không ai có thể lường trước được.
Nhưng dù sao thời gian cũng không còn nhiều nữa, cô không nghĩ nhiều được, trước khi mẹ Lâm phát bệnh cô phải kiếm đủ tiền để cho bà phẫu thuật.
Lâm Tuyết Y gọi điện về nhà thường xuyên hơn, cô còn đặc biệt căn dặn mẹ mình mỗi tháng phải đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.
Khi mẹ cô gọi điện báo tin rằng cậu em trai Lâm Phong của cô vừa đạt giải nhất học sinh giỏi môn toán toàn thành phố, cô liền gửi một cái bao lì xì trên Z để chúc mừng.
Y Y xinh xắn: chúc mừng em trai <Bạn đã gửi 1000.>
Thông báo: <Người nhận đã từ chối.>
Mặt Lâm Tuyết Y đầy dấu chấm hỏi.
Cô gửi lì xì thêm một lần nữa, vẫn ngay lập tức nhận được thông báo từ chối.
Không lẽ là chê quá ít sao?
Lương mỗi tháng ở công ty nhỏ trước kia cũng chỉ có năm ngàn thôi đấy, mỗi tháng phải trả tiền thuê nhà và gửi về nhà một ít nữa. Nếu không phải nguyên chủ tiết kiệm được một khoản thì bây giờ chắc cô đã đói phơi thây rồi.
Y Y xinh xắn: Tại sao không nhận?
Phong: Em không cần dùng.
Phong: Chị dùng tiền đó mua thêm quần áo, mỹ phẩm đi. Đừng để bộ dáng khó coi như trước kia nữa, xấu xí.
Y Y xinh xắn: …
Em trai nhỏ này có độc!
Chuyện của Sở Dương năm đó gia đình cô cũng biết, nhưng vì sợ cô đau lòng nên họ vẫn luôn không hề nhắc tới, cha mẹ Lâm nhìn dáng vẻ của cô trước kia vẫn luôn rất đau lòng.
Gần đây cô thường gọi video về nhà, thấy tinh thần cô đã tốt hơn trước họ mới thấy an tâm hơn phần nào.
Lâm Phong năm nay đã học lớp mười một, từ khi còn nhỏ cậu đã luôn mang một vẻ điềm tĩnh chững chạc hơn những bạn bè đồng trang lứa, khuôn mặt cậu có phần giống với Lâm Tuyết Y, nhưng ít đi một chút dịu dàng thanh thoát, nhiều thêm một chút bá khí lạnh lùng.
Lúc nhìn chị mình bị tên tra nam bạc tình làm cho đau khổ rồi trở thành bộ dạng người không ra người kia, cậu chỉ hận năm đó mình còn quá nhỏ, nếu là bây giờ hẳn là cậu sẽ mặc kệ tất cả mà đập cho tên cặn bã kia một trận.
Chị cậu tuy là đầu củ cải, nhưng cũng là củ cải dát vàng của Lâm gia, ai cũng không thể thương tổn.
Lâm Phong cố gắng học tập, cũng chính là để sau này kiếm thật nhiều tiền, sau đó sẽ cho cha mẹ và chị của cậu một cuộc sống sung túc, hạnh phúc.
Để cho cô chị ngốc đó của cậu có thể vô lo vô nghĩ mà sống, không cần vì đàn ông mà đau lòng.
Cậu có thể nuôi chị cả đời.
Nếu Lâm Tuyết Y mà biết những suy nghĩ này chắc chắn cô sẽ oà khóc mà chạy về ôm chặt đùi của em trai nhỏ nhà mình, rồi tuyên bố con đường trở thành bạch phú mỹ của chị đây trông cậy hết vào em.
Nhưng tiếc là cô đương nhiên không thể biết.
Lâm Tuyết Y bận đến quay cuồng, vừa viết bản thảo, vừa lập một tài khoản tác giả để đăng truyện lên mạng. Sau đó còn tìm các nhà xuất bản, hy vọng có người có thể nhìn trúng ‘tài năng’ của mình mà hợp tác với cô để phát hành sách.
Hai tháng trôi qua, tài khoản trên mạng của cô cũng có một lượng người xem nhất định, nhưng vẫn không đủ nhiều, cô chỉ là một tác giả mới, lại không được tuyên truyền quảng cáo, làm sao có nhiều người biết đến được. Hơn nữa truyện của cô viết lại quá ‘máu chó’, gần một nửa bình luận đều là mắng tác giả.
Lâm Tuyết Y tất nhiên vẫn ngựa quen đường cũ, mi mắng ta thì ta tất nhiên phải mắng lại, còn phải mắng gấp đôi.
Vậy là cô lại thành công thu được một nhóm anti-fan trung thành.
Đúng là danh xứng với thực, cô đi đến đâu đều sẽ có anti-fan tới đó.
…
Tối nay Lâm Tuyết Y vận một chiếc đầm ôm sát người vô cùng xinh đẹp, màu xanh đen ánh tím tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, từng đường cong quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện đẹp đến mê người.
Hai tháng nay dù bận rộn nhưng cô cũng không quên chăm sóc da và ăn uống bồi bổ, cho nên vóc dáng đã không còn quá gầy gò nhợt nhạt như trước nữa.
Sống lại một đời, tất nhiên là phải yêu thương bản thân mình thật nhiều.
Nhưng với cô yêu bản thân không bao gồm việc mặc chiếc váy bó sát này, đương nhiên đây không phải là ý của cô, đây chính là kết quả chọn lựa kỹ càng của Trình Lâm cùng Trần Giai Di.
Hôm nay cô phải đến một buổi tiệc rượu ở khách sạn Gold, vé mời là nhờ Trình Lâm dùng mối quan hệ tìm giúp.
Khi nghe nói cô muốn trở thành một tác giả, Trần Giai Di và Trình Lâm không những không tỏ vẻ nghi ngờ năng lực của cô mà còn tận lực giúp đỡ.
Trần Giai Di mang một vẻ mặt mẹ già sung sướng khi nhìn thấy đứa con gái nhỏ của mình tìm được ước mơ.
Trần *mẹ già* Giai Di lập tức nhận nhiệm vụ thống lĩnh ‘Hậu cung’ mở fanclub cho Lâm Tuyết Y trên mạng. Nhưng tiếc là hiện tại hậu cung “Ba ngàn giai lệ” chưa thấy được bao nhiêu, chỉ thấy ‘kẻ địch’ mỗi ngày một đông thêm.
Lâm Tuyết Y cũng không phải có ý là đi dự tiệc tùng gì, hiện tại cô nghèo rớt mồng tơi, làm gì có tâm trí mà dự tiệc.
Cô đến đây để tìm cơ hội gặp Trương tổng, ông ta là tổng giám đốc của Tâm Ý - một công ty xuất bản sách nổi tiếng với chuỗi cửa hàng sách trải dài rộng khắp cả nước. Rất nhiều tác giả nổi tiếng cũng hợp tác với công ty này.
Cô đã hẹn nhiều lần nhưng đối phương không hề đồng ý gặp mặt, cô gửi bản thảo đến công ty cũng bị trả về, cho nên cô muốn đến đây thử vận may một chút, tự tìm gặp Trương tổng để trình bày về tác phẩm của mình.
Hôm nay Lâm Tuyết Y trang điểm nhẹ nhàng, tóc được vấn cao gọn gàng làm lộ ra chiếc cổ thon dài trắng ngần, trên mái tóc đen tuyền có cài một chiếc kẹp tóc hình dây leo gắn đá quý sáng lấp lánh, vô cùng nổi bật, đây cũng là quà Trần Giai Di tặng cho cô.
Dù đã trang điểm vô cùng khiêm tốn nhưng khi cô vừa bước vào sảnh tiệc đã hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp kết hợp với dáng người tuyệt mỹ ẩn hiện dưới bộ váy dài ôm sát càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn.
“Cậu xem, cô gái kia thật không tồi, hay là chúng ta đi qua đó tìm hiểu một chút?” Một tên thiếu gia cợt nhã nói với đám bạn của hắn.
“Nhìn dáng vẻ kia chắc hẳn là thiên kim của nhà nào đó, cậu còn dám đùa giỡn?” Một người khác phản bác.
“Ầy, cái vòng này nhỏ như vậy, nếu là người trong vòng hẳn là chúng ta phải sớm nhận ra rồi mới đúng, không chừng là tiểu minh tinh nào đó đến câu rùa vàng, chuyện này cũng không phải hiếm lạ.” Tên kia vẫn cố chấp.
“Cũng không biết chừng.”
Một đám thiếu gia cười cười nói nói, thỉnh thoảng vẫn đưa mắt liếc nhìn Lâm Tuyết Y, nhưng rốt cuộc họ vẫn không có bước đến ‘chào hỏi’. Chung quy ở những buổi tiệc chính thức này, họ vẫn phải thu liễm chút ít để tránh ảnh hưởng danh tiếng gia tộc.
Lâm Tuyết Y cầm một ly rượu vang, cô đi đến một góc khuất, lặng lẽ đứng chờ người.
...
“Trương tổng, xin chào.” Lâm Tuyết Y đợi Trương tổng đến, lại còn chờ ông ta chào hỏi xã giao một vòng xong rồi cô mới đến bắt chuyện.
Đợi lâu đến hoa cũng sắp tàn luôn rồi đó!
“Xin chào, vị tiểu thư đây là?” Trương tổng năm nay gần bốn mươi tuổi, nhìn bề ngoài của ông ta xem ra cũng rất có phong độ thân sĩ.
“Xin tự giới thiệu, tôi họ Lâm, tôi là một tác giả tiểu thuyết mới. Tôi rất hy vọng được ký kết với công ty của Trương tổng đây, cho nên hôm nay mạo muội đến chào hỏi, hy vọng không thất lễ.” Lâm Tuyết Y từ tốn giải thích.
Trương tổng đánh giá cô một chút, hỏi: “Vậy Lâm tiểu thư đây chẳng phải nên liên hệ với biên tập của công ty sao?”
Lâm Tuyết Y cố nặn ra một nụ cười “chân thành”, rồi bắt đầu phô diễn tài năng nịnh hót của mình: “Thật ra tôi cảm thấy tác phẩm của tôi những người ‘bình thường’ khó có thể hiểu hết tinh túy trong đó, nhưng người uyên bác như Trương tổng đây thì lại khác, cho nên tôi vẫn luôn muốn gặp Trương tổng trước để cùng nhau bàn bạc một chút.”
Lâm Tuyết Y cảm thấy mình đúng là quá thông minh.
Nhìn đi, nhìn đi, ai mà không thích được khen, ta khen ông ta một chút nhìn ông ta đắc ý chưa kìa, hợp đồng này còn lo không ký được sao!
Trương tổng được người đẹp khen ngợi quả thật nhìn rất cao hứng, nhưng ông ta vẫn ngập ngừng suy nghĩ một lúc, “Tôi cũng không muốn bỏ lỡ một tác giả tài năng, nhưng ngày mai tôi phải đi công tác một tháng, tôi sẽ nói với thư ký xếp cho cô một cuộc hẹn, đến lúc trở về tôi sẽ xem qua tác phẩm của cô rồi chúng ta sẽ bàn tiếp, Lâm tiểu thư thấy sao?.”
Một tháng? Cô đợi được nhưng không biết mẹ Lâm có đợi được không nha!
“Hôm nay tôi có đem bản thảo tác phẩm của mình theo, chẳng hay Trương tổng có thời gian xem qua không? Thật lòng tôi muốn được nhanh chóng xuất bản.”
Thấy cô gấp gáp như vậy, Trương tổng nhìn cô sâu xa, sau đó đưa cho Lâm Tuyết Y một tấm thẻ, “Như thế này đi, nếu Lâm tiểu thư đây không ngại thì cô có thể lên tầng 20 vào phòng 2021 đợi tôi một chút, sau khi kết thúc buổi tiệc này tôi sẽ đến xem qua bản thảo của cô.”
“Không ngại, không ngại! Tôi có thể chờ. Cảm ơn Trương tổng.” Lâm Tuyết Y nhận thẻ, vui vẻ cảm ơn rời khỏi phòng tiệc.
Cô cảm thấy hợp đồng này tám phần là nắm chắc trong tay rồi.
Lâm Tuyết Y quẹt thẻ, cô đi vào phòng nhìn sơ qua một lượt, trong lòng không khỏi cảm khái: “Có tiền thật tốt, đến phòng nghỉ cũng rộng rãi sang trọng như vậy.”
Cô ngồi xuống chiếc sofa mềm mại êm ái, bỗng nhiên thở dài khi nhớ tới chiếc giường vừa cứng vừa nhỏ ở nhà mình, đúng là không so sánh sẽ không có đau thương.
Lâm Tuyết Y ngả lưng về phía sau, suy nghĩ miên man một lát rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết đã qua bao lâu, cô ngửi được một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, cô cảm thấy có thứ gì đó đang dán tới gần sát mình.
Lâm Tuyết Y lập tức giơ chân lên, dùng hết sức lực mà đá tới.
“Bịch” - Tiếng thứ gì đó nặng nề rơi xuống nền nhà.
Lâm Tuyết Y mở to mắt, trong phòng là một mảng tối đen, chỉ còn ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn nhỏ trong phòng ngủ hắt ra, nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy “thứ” vừa mới tấn công mình.
“Trương tổng?” Lâm Tuyết Y thoáng ngạc nhiên, sau đó khuôn mặt dần trở nên sắc lạnh, cô nhớ rõ mình không hề tắt đèn.
Trương tổng nhận một ‘cước’ của cô liền ngã vật ra sàn, ông ta nhăn mặt quát: “Không thì cô còn nghĩ là ai, phòng cũng đã vào còn giả vờ ngây thơ cái gì nữa.”
“A… Lão già này, tôi đến đây là để bàn chuyện hợp tác. Muốn ngủ với bà đây? Ông là cái thá gì?” Lâm Tuyết Y đúng là không ngờ có ngày cô lại có thể gặp được loại quy tắc ngầm này.
“Người như cô tôi đã gặp qua nhiều rồi, cô lại muốn thêm tiền hay thêm điều…kiện…” Trương tổng chưa kịp nói xong câu thì đã nghe thấy Lâm Tuyết Y cười khẽ.
“Ha, đến đây, chúng ta bàn điều kiện nào.” Cô vừa nói vừa đưa tay gỡ một chiếc giày cao gót dưới chân ra, nhắm thẳng vào Trương tổng mà liên tục đánh, khiến cho ông ta không kịp phản ứng.
Rầm!!!
Cửa phòng bị người khác đạp mạnh, cánh cửa tội nghiệp bị hỏng khoá chỉ đành mở toang ra, ánh sáng từ hành lang lập tức tràn vào phòng, vài người mặc vest đen tiến vào bên trong.
Lúc đèn được bật lên, đám vệ sĩ còn tưởng mình đã vào nhầm phòng, trước mặt họ là tình huống gì đây?
Cô gái xinh đẹp khoác trên người bộ váy dài lộng lẫy trước mặt họ đầu tóc có hơi loạn, một tay cô túm tóc một tay cầm giày cao gót nện xuống người đàn ông trung niên đang nửa ngồi nửa nằm trên sàn nhà, miệng ông ta vẫn còn đang rên rỉ vì đau.
Lâm Tuyết Y như bị ấn nút tạm dừng, cô giữ nguyên hiện trạng, chỉ quay đầu liếc mắt ra phía cửa chính.
Thôi xong, bị bắt quả tang rồi!
Ở giữa đám vệ sĩ mặc vest đen kia, cô nhìn thấy hai người đàn ông nổi bật hơn cả, hai người đó phải nói là vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến sắp chói mù mắt của cô.
Một người mặc bộ âu phục đen cổ điển, chỉn chu, khuôn mặt anh ta lạnh lùng không gợn chút biểu cảm nào, mắt phượng hẹp dài, ngũ quan tuấn tú đến hoàn mỹ.
Dáng đứng ung dung tuỳ ý nhưng lại toát ra sự uy nghiêm, cao quý.
Khí chất bề nghễ này nào có khác gì các “bá đạo tổng tài” được miêu tả trong truyền thuyết đâu chứ!
Người còn lại cũng đẹp trai không kém, chỉ là nhìn qua dường như có cảm giác khác biệt với người kia hoàn toàn.
Anh ta mặc quần tây phối cùng chiếc áo sơ mi màu đỏ rực đang mở ra vài nút trước ngực, áo vest ngoài còn đang vắt trên tay, phong thái nhàn nhã lười biếng, trên mặt treo một nụ cười lưu manh tiêu chuẩn, bộ dáng còn có chút hóng hớt như đang xem một vở kịch đặc sắc.
Lâm Tuyết Y ngây ngốc vài giây, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng buông tay ra rồi đứng thẳng người lên, cô giấu hai tay cùng “hung khí” ra sau lưng, trên khuôn mặt nhỏ nở một nụ cười mười phần vô (số) tội.
“Cái đó... Trương tổng đây bị ngã, tôi là đang giúp đỡ một chút.”
Trong mắt người nào đó, cô giống như một đứa trẻ làm sai bị người lớn bắt gặp tại trận, sau đó cố tìm cho mình một cái cớ vụng về để che giấu.
“Ha ha, xem ra Trương tổng đúng là ngã không nhẹ, các cậu mau đưa ông ta đến bệnh viện đi.” Người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ vừa ôm bụng cười vừa ra lệnh cho vệ sĩ.
Vệ sĩ nhanh chóng làm theo, tiến vào đưa người đi. Nói đúng hơn là kéo đi.
Lâm Tuyết Y âm thầm thở phào, thì ra là bạn, không phải là địch.
Trên chân cô hiện giờ chỉ mang một chiếc giày, vẫn còn đang đứng khập khiễng, bỗng nhiên người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng kia bắt đầu tiến về phía cô.
Nhìn anh ta tự nhiên cô thấy có chút… sợ hãi, cô vô thức lùi lại hai bước, chân chạm vào thành sofa, chiếc giày trên tay vì sự giật mình của chủ nhân mà rơi xuống đất.
Lâm Tuyết Y bị mất thăng bằng ngã ngồi xuống ghế.
Mất mặt, thật quá mất mặt!
Cô vừa bị bắt quả tang đánh người, bây giờ còn đột nhiên ngã ngồi ra đây.
Lâm Tuyết Y cảm thấy hôm nay mặt mũi của cô đã bị quăng sạch ra đường.
Cô mông lung rối rắm ngẩng đầu lên, người kia đã đứng trước mặt cô tự bao giờ.
Anh cách cô một khoảng vừa đủ để cô nhìn thấy đôi mắt đen sâu thăm thẳm đẹp như viên ngọc quý của anh phản chiếu hình bóng của cô.
Anh ưu nhã đưa tay về phía cô, giọng nói êm dịu trầm ấm văng vẳng truyền đến tai Lâm Tuyết Y.
“Chào em, tôi là Dạ Phi Vũ.”