Vừa mở mắt ra là một màu trắng xoá bao trùm mọi thứ, cô gái cứ thế nằm đó nhìn thật lâu lên trần nhà.
Một y tá đến xem tình hình, lúc này cô mới như bừng tỉnh, cố dùng hết sức bắt lấy tay người nọ, kích động đến run rẩy, hỏi: “Xin hỏi đây là đâu?”
“Cô tỉnh rồi! Đây là bệnh viện Hoàn Mỹ, cô đợi một lát, tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho cô.”
Y tá vừa ra ngoài, cô đã chậm rãi nhắm mắt lại, buông thõng hai tay.
Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ. Từng hồi ký ức cứ như những thước phim quay chậm, tua đi tua lại trong đầu.
…
Tháng năm mặt trời gay gắt, ánh nắng chói chang như thiêu đốt vạn vật. Buổi trưa nóng đến muốn mạng, cô gái nằm trên chiếc sofa nhỏ từ từ mở mắt ra.
Đây là lần thứ hai cô thức giấc, không khác biệt gì so với ban sáng, vẫn là nơi này, căn phòng nhỏ xa lạ chật hẹp nóng đến khó thở.
Trong lòng cô chỉ có một ý niệm, “Tại sao mình lại không bật điều hoà, không đúng, là tại sao mình lại ở đây?”
Lâm Tuyết Y mở mắt nhìn lên trần nhà, sáng nay suýt nữa cô đã bị doạ chết.
Đột nhiên tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, sau đó một chuỗi ký ức của “ai đó” không ngừng truyền vào trí nhớ, cô nằm một chỗ cả buổi sáng, chỉnh lý lại mọi thứ trong đầu, bây giờ cô mới có thể tỉnh táo nhận thức mọi việc.
Chết tiệt! Xuyên sách rồi.
Vài hôm trước cô có đọc qua một quyển tiểu thuyết, trùng hợp là trong đó một nhân vật trùng tên với cô, và giờ đây cô lại xuyên vào đúng nhân vật nữ phụ này.
“Có nhầm lẫn không đây? Người ta xuyên sách chẳng phải đều xuyên vào nữ chính hào quang vạn trượng sao! Tới lượt ta lại là một nữ phụ qua đường. Đúng là không có nhân đạo, không có thiên đạo!” Lâm Tuyết Y âm thầm mắng ở trong đầu đến nửa ngày, nhưng cô cũng không biết là mình đang mắng ai.
Lúc trước cô là một tác giả viết sách khá nổi tiếng, à, là nổi theo kiểu rất riêng ấy.
Thường xuyên lên mạng “chiến” tay đôi với những anti-fan bình phẩm chê bai tiểu thuyết của mình. Lại còn thường trực ngồi trên hot search vì bị người ta đào được cô dùng nick phụ để bôi đen tác phẩm của đối thủ một mất một còn.
Cô còn là tác giả có cả một "đội quân" anti-fan, lực lượng anti này có thể nói là hùng hậu nhất trong giới. Bởi vì cô chăm chỉ đáp trả bình luận của anti-fan còn hơn cả viết sách, người ta mắng cô một câu, cô nhất định phải mắng lại hai câu.
Chủ yếu bọn họ mắng cô bởi vì theo lý lẽ của họ thì cô viết tiểu thuyết quá cẩu huyết, nam nữ chính có kết cục không đau khổ cũng bi thương, không sinh ly cũng tử biệt, đoạn đầu viết kiểu cuốn hút đi vào lòng người, còn kết cục lúc nào cũng như quay xe ra đảo ấy, khiến người ta không thể chấp nhận nổi.
Hừ! Ta ngày đêm lao tâm khổ tứ suy nghĩ đến chết không ít tế bào não mới viết ra được kết cục hoàn mỹ như thế, có hiểu không? Bọn họ chắc chắn là fan của đối thủ giả danh là anti-fan đến để bôi nhọ ta.
Người ta mỗi ngày đều phải viết viết viết, bán mạng kiếm tiền để làm một bạch phú mỹ đó.
Đêm qua rõ ràng là cô ở trong phòng viết đến gần sáng để kịp gửi bản thảo cho cái tên chủ biên chết tiệt suốt ngày chỉ biết kêu gào giục nộp bài. Sau đó cô nhớ mình đã gục xuống bàn mà ngủ thiếp đi, đến lúc mở mắt ra thì đã xuyên đến đây rồi.
Cô còn cho rằng mình nằm mơ, cố ngủ thêm lần nữa, kết quả mở mắt ra vẫn là ở đây.
Lâm Tuyết Y có chút hoài nghi, không phải là cô làm việc quá mệt mỏi nên mạng nhỏ đã đi tong rồi chứ. Giờ thì hay rồi, không cần phải nộp bản thảo nữa, trực tiếp nộp mạng luôn.
Ký ức trước kia của cô chẳng còn lại bao nhiêu, giờ đây trong đầu đều là ký ức của nguyên chủ và nội dung của quyển tiểu thuyết này.
Lâm Tuyết Y hiếm khi nghiêm túc suy nghĩ, nếu đã cho cô sống lại thêm một cuộc đời, lại còn biết trước được cốt truyện, khác nào tặng cho cô một cái “bàn tay vàng” trong truyền thuyết.
Cho nên cô nghĩ mình phải cố gắng tận dụng thật tốt để tiến lên đỉnh cao của nhân sinh, như vậy mới không phụ lòng “thế lực nào đó” đã cho cô xuyên không chứ.
Nói về nguyên chủ, chỉ một chữ - thảm.
Nữ phụ pháo hôi điển hình, được tạo ra để lót đường cho nữ chính.
Cô ấy sinh ra trong gia đình tri thức, từ nhỏ hiểu chuyện lại thông minh, cha mẹ đều là viên chức phổ thông, còn có một cậu em trai, một nhà bốn người hoà thuận hạnh phúc.
Biến cố bắt đầu từ khi nguyên chủ mười tám tuổi, cô ấy đến S thành học đại học, ở cái tuổi đẹp nhất thanh xuân, cô gặp được tên tra nam họ Sở tên Dương.
Hắn ta là một ‘phú nhị đại’ nổi tiếng ở trường đại học A, lớn lên cũng có thể coi là đẹp mắt, nhưng chủ yếu là rất biết dùng lời ngon ngọt để lừa gạt con gái.
Hắn ra sức theo đuổi nguyên chủ - một cô gái đơn thuần ngây ngô bị người ta lừa bán còn giúp hắn đếm tiền, cô ấy mặc kệ sự khuyên can của bạn bè, bắt đầu bước lên con đường yêu Sở Dương đến chết đi nhưng không thể sống lại.
Sở Dương trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, tiếng xấu đồn xa, nguyên chủ lại như người mù có chọn lọc, chỉ thấy rằng người khác bám lấy Sở Dương, nhiều lần ầm ĩ náo loạn với những cô gái qua lại cùng hắn, khiến người khác bắt đầu cảm thấy không thuận mắt.
Sau một năm bên nhau, trong một lần nguyên chủ xem trộm điện thoại của Sở Dương cô ấy mới biết được người trong lòng hắn vốn là nữ chính, lúc nào hắn cũng âm thầm che chở, bảo bọc cô ta. Chỉ tiếc là hắn cầu mà không được, nữ chính đại nhân còn đang phấn đấu học tập, không muốn yêu đương.
Dù vậy, nữ chính vẫn muốn làm bạn với Sở Dương, nhưng cô ta lại sợ người khác dị nghị hai người không trong sạch.
Vậy nên nguyên chủ mới được lên sàn với danh nghĩa là bạn gái của Sở Dương. Vì cô ấy cũng là bạn cùng lớp của nữ chính, cho nên ba người quang minh chính đại ‘ở chung một chỗ’.
Nữ chính ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cư xử hoà nhã, lúc nào cũng mang dáng vẻ yếu đuối nhưng rất kiên cường, khiến cho mọi người vừa đồng tình vừa yêu quý.
Phi! Ta vừa nhìn đã thấy đây đúng là một đoá tiểu bạch liên điển hình.
Nguyên chủ bị tình yêu làm cho mù quáng, học hành sa sút, từ một học bá xinh đẹp như hoa chẳng biết từ lúc nào lại lăn lộn trở thành một oán phụ thích gây chuyện.
Lúc nguyên chủ náo loạn đến chỗ nữ chính, cô ấy liền bị tra nam chụp cho cái mũ ức hiếp bạn bè, không hiểu chuyện còn thường xuyên gây sự vô cớ, cuối cùng dứt khoát chia tay.
Sở Dương chính là một tra nam tâm cơ điển hình, lúc trước hắn đào hoa khắp nơi, lại cố tình để nguyên chủ bắt gặp rồi náo loạn ra nhiều tiếng xấu, cái hố này từ đầu vốn dĩ đã đào sẵn để chôn nguyên chủ rồi.
Lúc nguyên chủ nháo tới tâm can bảo bối của hắn thì hắn lập tức dùng bộ mặt chính nghĩa để ra mặt, đường đường chính chính mà vứt bỏ nguyên chủ, danh chính ngôn thuận làm bạn cùng nữ chính.
Lâm Tuyết Y âm thầm giơ đưa ngón giữa trong lòng, mắng tra nam Sở tâm cơ mười tám ngàn lần.
“Để ta gặp được, ta nhất định sẽ cho hắn nếm được mùi vị có thù tất báo gấp đôi của ta.”
Nguyên chủ tan vỡ mối tình đầu nên đã đau khổ rất lâu, chật vật sống dưới sự cười nhạo, chỉ trỏ của bạn học, dần dần cũng trở nên u uất.
Cô ấy thu mình lại sống như một chiếc bóng, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình, kiên cường học xong đại học.
Sau khi ra trường với một thành tích bình thường, cô ấy cũng không có hy vọng gì với tương lai, chỉ tìm một công việc văn phòng nhàm chán, lặng lẽ sống tạm qua ngày.
Năm nguyên chủ hai mươi ba tuổi cô ấy gặp lại Sở Dương, hắn ngon ngọt dụ dỗ, đem chuyện trước kia nói thành lúc đó hắn hiểu lầm nguyên chủ, sau đó hắn đã hối hận dằn vặt rất lâu, hắn cầu xin sự tha thứ của cô ấy.
Nguyên chủ mơ mơ hồ hồ quay trở lại bên cạnh hắn.
Lúc ấy nữ chính đã tiến vào giới giải trí, Sở Dương ở bên cạnh tận lực làm tròn vai trò nâng đỡ. Còn mở một công ty giải trí vì cô ta.
Trước kia Sở Dương chọn hẹn hò cùng nguyên chủ cũng vì cô ấy có năm, sáu phần giống với nữ chính.
Bây giờ hắn tìm cô quay lại cũng chính là vì chuẩn bị đem cô biến thành thế thân của nữ chính trong những buổi tiệc rượu dùng quy tắc ngầm để đổi tài nguyên.
“Ba chữ Sở-tâm-cơ này đúng là nên đăng ký bản quyền cho hắn.” Lâm Tuyết Y tức giận nghiến răng mắng.
Sau khi nguyên chủ quay lại với hắn ta, hắn ở giữa giở trò ly gián khiến cô ấy trở mặt với bạn bè. Sau đó hắn triệt để giam cầm cô ấy, vừa đem nguyên chủ dâng cho người khác, vừa dùng nguyên chủ để phát tiết nỗi nhớ thương của mình với nữ chính, khiến nguyên chủ thảm không nỡ nhìn.
Cuối cùng cô ấy chọn cách tự sát mà chết.
Tuyến thời gian bây giờ còn sớm, nguyên chủ chưa gặp lại Sở Dương, vẫn đang làm việc ở một văn phòng nhỏ. Cuộc sống coi như bình đạm qua ngày.
Lâm Tuyết Y yên lặng thở dài, nguyên chủ cũng thật đáng thương, một cô gái ngây thơ đơn thuần đáng lẽ ra có thể sống một cuộc đời tốt hơn, chỉ vì yêu sai một tên cặn bã mà đã biến cuộc sống của mình thành địa ngục trần gian.
Ring... Ring...
Tiếng chuông điện thoại kéo Lâm Tuyết Y ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.
“Y Y, sao lâu như vậy mới nhấc máy?” Người ở đầu dây bên kia lập tức chất vấn.
Lâm Tuyết Y lục lọi trong trí nhớ, trong đầu hiện lên ba chữ Trần Giai Di, một trong hai người bạn thân của “mình”.
“Di Di?”
“Làm sao? Mình không gọi điện có phải cậu sẽ quên mình luôn hay không, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?” Trần Giai Di nũng nịu trách móc
“Thực sự xin lỗi, mình…” Lâm Tuyết Y thật sự đang vắt óc nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này.
“Ài, mình không cần cậu xin lỗi, tối nay cùng nhau đi ăn một bữa có được không? Lâm Lâm cũng tới nữa.” Trần Giai Di nhanh chóng cắt lời.
“Được, hẹn ở đâu?” Lâm Tuyết Y nhanh chóng đáp ứng
Vừa nghĩ tới việc đi ăn liền khiến tinh thần của cô phấn chấn hẳn lên, no bụng trước đã, không thể uỷ khuất bản thân.
“Cậu đồng ý thật sao? sáu giờ chiều ở Thanh Vân Lâu, bọn mình đợi cậu, cậu nhất định phải đến đó!” Lâm Tuyết Y thường rất ít khi chịu ra ngoài, cô đồng ý nhanh như vậy làm Trần Giai Di có chút kinh ngạc.
“Được, chiều gặp.” Sau khi biết được địa chỉ cô liền sảng khoái đáp một câu, sau đó nhanh gọn cúp điện thoại, làm việc chỉ cần đúng trọng tâm là được rồi.
“…” Trần Giai Di ở bên kia ngơ ngác, nghi ngờ có phải lúc nãy cô gọi nhầm số rồi hay không.
Màn hình điện thoại sáng lên, trên đó là ảnh nền một nhà bốn người cười đến đặc biệt hạnh phúc.
Đây cũng là động lực sống duy nhất của nguyên chủ, chỉ là… không lâu sau mẹ Lâm sẽ bị bệnh nặng, cần một số tiền phẫu thuật lớn, nhưng nhà họ lại không thể xoay sở nổi, cũng không thể liên lạc với nguyên chủ.
Lúc đó cô ấy đã bị Sở Dương nhốt lại, sau đó mẹ Lâm qua đời, khi biết được tin này nguyên chủ đã vô cùng tự trách, tia sáng cuối cùng trong đời cũng bị dập tắt, cô ấy tuyệt vọng chọn cách tự tử để kết thúc tất cả đau thương.
Lâm Tuyết Y ngắm bức ảnh ấy thật lâu. Từ nay đây là gia đình cô, cô nhất định sẽ bảo vệ nó chu toàn.
Cô bước vào nhà tắm, nhìn đi nhìn lại cô gái trong gương, Lâm Tuyết Y giật giật khóe miệng, thế này cũng quá dọa người rồi.
Tóc đen dài xõa ra che gần hết gương mặt, sắc mặt nhợt nhạt, môi khô nứt nẻ. Nhìn đâu cũng không thấy giống một cô gái đang trong độ tuổi thanh xuân phơi phới.
Không thể yêu thương bản thân một chút được sao?
Lâm Tuyết Y buộc tóc gọn gàng lên, để lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, ngũ quan hài hoà tinh tế, mắt to tròn, sóng mũi cao cao, trán trơn nhẵn bóng, làn da trắng như sứ có hơi chút nhợt nhạt, nhưng bù lại mịn màng tinh tế.
Khuôn mặt nhỏ cười lên còn trông ngọt ngào vô cùng.
“Khuôn mặt này chăm sóc bảo dưỡng cẩn thận sau đó đem vào giới giải trí debut có khi còn trở thành tiểu hoa đán đó!” Lâm Tuyết Y đắc vỗ vỗ lên mặt, cảm thấy xuyên vào cơ thể này cũng không tính là quá thiệt thòi.
Cô nhanh chóng tắm rửa, thấy thời gian hãy còn sớm liền lấy điện thoại đặt một phần mì hải sản cùng với một đống mỹ phẩm dưỡng da, dụng cụ trang điểm.
Sau đó cô nhàn nhã đến tủ quần áo chọn đồ.
Nhưng bên trong làm gì có thứ gì có thể chọn được.
Áo sơ mi, áo tay dài, quần dài, áo khoác măng tô dài… đây đều là thứ thẩm mỹ gì?
Trước kia nguyên chủ đúng là tận lực biến mình thành người qua đường, giảm cảm giác tồn tại đến mức thấp nhất.
Thật bái phục!
Cô lục lọi sâu bên trong tủ tìm ra một túi nhỏ, bên trong là chiếc váy trắng cổ vuông liền thân dài ngang gối, kết hợp tay ngắn phồng và chân váy xòe, tạo cảm giác vừa trẻ trung lại có phần tinh tế.
Đây là quà sinh nhật năm trước do Trần Giai Di tặng, nguyên chủ cất vào tủ chứ chưa từng mặc.
Chiếc váy này mặc lên người cô vừa như in, Lâm Tuyết Y xoay xoay trước gương ngắm tạo hình của mình.
Vóc dáng này có hơi gầy, nhưng mà eo nhỏ chân thon, kết hợp với khuôn mặt baby này, đúng là hình tượng tiểu bạch thỏ ngây thơ trong sáng.
Aaa! Thật kích động mà!
Dịch vụ giao hàng đến cũng rất nhanh, Lâm Tuyết Y vừa ăn mì vừa đắp mặt nạ, còn tiện tay lướt điện thoại mở Z (ứng dụng nhắn tin) xoá bỏ tất cả bài đăng trước kia trên vòng bạn bè.
Cũng không có gì nhiều, đa số đều là chia sẻ những bài hát buồn, ảnh đại diện cũng một màu đen tịch mịch.
Cô tiện tay tải một ảnh hoạt hình meme đang hot để đổi lại.
Bạn bè cũng không có nhiều, cha mẹ Lâm, em trai, Giai Di, Trình Lâm, vài người bạn trung học, mấy người họ hàng. Cũng không cần phải xoá ai cả.
Cô lập một tài khoản W mới (tên một mạng xã hội) vì nguyên chủ trước kia không dùng mạng xã hội, sau đó bắt đầu lướt xem tin tức gần đây.
Hơn năm giờ, Lâm Tuyết Y xuống nhà rồi đi bộ ra khỏi hẻm nhỏ, đón xe đến Thanh Vân Lâu - nhà hàng chay nổi tiếng nhất ở S thành. Đặt được chỗ ở đây cũng rất khó, hôm nay hẹn đến đây ăn hẳn là Trần Giai Di đang có chuyện vui.
Còn về phần ăn chay, là do Di Di của chúng ta tuân thủ theo lối sống ba không: không ăn thịt, không lười biếng, không yêu đương. Nhờ đó những lần tụ họp của bộ ba đều là đi các nhà hàng chay.
Trần Giai Di – Lâm Tuyết Y – Trình Lâm, ba người bọn họ đã quen biết gần hai mươi năm, vô cùng thân thiết. Cả ba đều là người ở thành phố B, gặp nhau ở tiểu học, cùng nhau học hết trung học, sau cùng là đến S thành học đại học.
Tuy rằng cả ba không cùng trường, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc và tình cảm thân thiết.
Năm đó khi Lâm Tuyết Y cùng Sở Dương ở bên nhau, hai người kia từ khuyên ngăn không thành đến cãi nhau một trận to, bọn họ còn từng không liên lạc với nhau một thời gian. Lúc ấy bị kẹt giữa mối tình đầu với bạn thân nhiều năm, nguyên chủ cũng chẳng vui vẻ gì.
Lúc Sở Dương rời bỏ Lâm Tuyết Y, rốt cuộc vẫn là hai người bạn thân Trần Giai Di và Trình Lâm ở bên cạnh an ủi, họ không chỉ trích cũng không trách móc, chỉ trở thành chỗ dựa tinh thần để cô vượt qua quãng thời gian thất tình đầy đau khổ ấy.
Chỉ tiếc về sau bộ ba đã bị Sở Dương làm cho tan rã.
Trần gia có một công ty nhỏ, gia cảnh cũng được xem là khá giả, Trần Giai Di học luật ở trường luật danh tiếng, hiện giờ đang làm ở một văn phòng luật tư nhân. Đối với người ngoài cô luôn làm ra vẻ cứng rắn lạnh lùng, tính cách mạnh mẽ chẳng thua kém gì đàn ông.
Nhưng trước mặt bạn bè lại là một cô gái mang tâm hồn thiếu nữ, ngọt ngào nũng nịu. Đặc biệt cô còn là một hủ nữ tôn thờ cuộc sống độc thân, châm ngôn sống luôn là “nhìn nam – nam yêu đương mới là chân ái”.
Trình Lâm thì không có hứng thú học hành, nhưng EQ của anh lại rất cao, về phương diện giao tiếp vô cùng khéo léo, lại rất có gu thẩm mỹ. Sau khi cố gắng tốt nghiệp một trường đại học tầm trung theo ý của gia đình, anh đã xin vào một cửa hàng thời trang cao cấp, chỉ sau một năm từ nhân viên bán hàng đã thăng chức thành quản lý, thành tích vẫn luôn đứng top đầu của cửa hàng.
Sống lại thêm một đời, Lâm Tuyết Y vẫn tâm tâm niệm niệm ý nguyện kiếm thật nhiều tiền, trở thành một bạch phú mỹ chân chính.
Tiền ta tích góp được ở kiếp trước còn chưa có tiêu đâu! Chiếc túi mà ta vô cùng thích cũng chưa có mua đâu! Vậy mà đã đã phải xuyên đến đây...
Đau lòng, thật quá đau lòng!
Thanh Vân Lâu nằm trong phố Đan Phượng - một con phố theo phong cách cổ xưa nằm cạnh khu trung tâm thương mại Tinh Lam, con phố này tập hợp nhiều nhà hàng khách sạn, tiệm đồ cổ, tiệm trang sức, đá quý… thuộc hàng cao cấp, người lui tới đây đa phần không sang thì cũng quý.
Lâm Tuyết Y bảo tài xế taxi dừng ở đầu phố, tự mình thong thả đi vào. Dọc đường không ít người quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt có tán thưởng cũng có đánh giá.
Cô chậm rãi tản bộ nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, khuôn mặt vô cảm như chẳng quan tâm đến ánh mắt soi mói của người khác, nhưng nội tâm lại phun trào tự lúc nào, “Hừ… mấy người này, trước giờ mấy người chưa thấy mỹ nữ đúng không?”
Đến Thanh Vân Lâu, cô ngồi vào chỗ mà Trần Giai Di đã đặt trước, đó là một bàn ở sảnh dưới xếp cạnh cửa sổ, ngồi đây còn có thể ngắm được đường phố bên ngoài.
Hơn mười phút sau, Trần Giai Di một tay cầm vài chiếc túi mua sắm một tay lôi lôi kéo kéo Trình Lâm đi vào.
“Xin lỗi, hình như đây là bàn chúng tôi đã… Y Y?”
Nhìn thấy bóng lưng một cô gái lạ ngồi ở bàn mình, Trần Giai Di định tiến lên hỏi một chút, không ngờ còn chưa nói hết câu thì cô gái kia đã quay đầu lại, cô bị doạ cho kinh ngạc nên cao giọng gần như hét lên.
Trong lòng lại thầm nghĩ, đây là do mình đang hoa mắt sao?
Trình Lâm bình tĩnh hơn nhiều, anh kéo Trần Giai Di đang đứng ngây ngốc ở đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết Y, còn mình thì đi qua phía đối diện.
Vừa hoàn hồn lại Trần Giai Di đã gấp gáp kích động, nói một tràng không ngừng: “Y Y thật là cậu sao? Mình đã mấy năm không thấy dáng vẻ này của cậu rồi đó, aaa sao cậu vẫn giống y như hồi đại học thế này, thật đẹp quá!”
Trần Giai Di vừa nói vừa dịch sang gần Lâm Tuyết Y rồi quấn lấy cô như bạch tuộc.
Cô bạn này thật đáng yêu, phi tử này trẫm duyệt!
Trước kia Lâm Tuyết Y thường gọi fanclub của mình là “Hậu cung”, gọi thân mật các fan nữ là phi tử, fan nam thì là thị vệ.
Ha ha! Quá phân biệt đối xử, nhưng cũng không thể trách cô, bởi vì cô thích cưng chiều các em gái xinh đẹp ngoan ngoãn.
“Được rồi. Cậu dính chặt như vậy, sợ người ta không biết cậu là sắc nữ sao?” Trình Lâm nâng tách trà uống một ngụm, tiện tay rót thêm một tách đẩy qua cho Trần Giai Di.
“Cậu thì biết cái gì, Y Y của mình lớn lên xinh đẹp như hoa, mình chính là yêu cái nhan sắc này đến chết đi được, nếu lúc trước không gặp phải tên Sở…” Nói tới đây Lâm Giai Di bỗng im bặt trước cái nhíu mày của Trình Lâm.
Lâm Tuyết Y cười: “Không sao, gần đây mình đã nghĩ thông suốt nhiều thứ, sau này sẽ không để mọi người phải lo lắng nữa, thật xin lỗi trước nay luôn là hai cậu chiếu cố mình, bữa ăn hôm nay mình mời, nhé!”
Trần Giai Di liên tục gật đầu phụ hoạ: “ Đúng! Đúng! Chúng ta nên buông bỏ quá khứ, nhìn về tương lai. Mình sẽ giới thiệu cho cậu thật nhiều anh đẹp trai.”
“Chuyện trước kia đã qua lâu rồi, buông bỏ được thì tốt, bọn mình sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ cậu.”
Trình Lâm luôn là người ổn trọng nhất, từ lúc bước vào anh vẫn luôn quan sát Lâm Tuyết Y, từ ánh mắt lại kiên định lúc cô nói ra những lời này có thể thấy thật sự cô đã thay đổi rồi, không những thay đổi, còn có chút cảm giác… không giống trước kia.
Trước khi đến đây Trần Giai Di đã kéo Trình Lâm đến trung tâm thương mại mua sắm, bây giờ cô đang bắt đầu khoe chiến lợi phẩm với Lâm Tuyết Y, sau đó còn ríu ra ríu rít kể những chuyện xảy ra gần đây.
Bởi vì cô ấy vừa thắng được vụ kiện đầu tiên kể từ khi làm luật sư chính thức, cho nên vô cùng vui vẻ, muốn rủ mọi người cùng nhau đến đây ăn mừng.
Lâm Tuyết Y và Trần Giai Di nói cười rất vui vẻ, suốt quá trình đều là Trình Lâm vừa gọi đồ ăn, vừa săn sóc chia thức ăn vào đĩa cho hai cô gái, tận lực làm tròn vai trò của chàng trai duy nhất trong nhóm, thỉnh thoảng vẫn không quên khắc khẩu với Trần Giai Di vài câu.
Khung cảnh này giống như quay về lúc họ học trung học, bình yên và vui vẻ biết mấy.
...
Ở bên kia đường, một chiếc Bentley màu đen phiên bản giới hạn yên lặng đỗ ở đó từ rất lâu.
Trong xe, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau mặc một bộ âu phục được cắt may tinh tế, là loại hàng thiết kế riêng, không nhìn ra được nhãn hiệu.
Anh ta chỉ ngồi thong thả ngồi ở đó cũng khiến cho người khác cảm thấy xung quanh anh toả ra khí chất ngút trời, loại khí chất cao quý lãnh diễm mà người bình thường hiếm ai có được.
Anh nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy trắng ngồi cạnh cửa kính ở phía bên kia đường, khuôn mặt anh ta rất bình thản, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Thư ký ngồi phía trước ghế lái cũng không hiểu tại sao ông chủ lại bảo mình dừng xe ở đây.
Hôm nay là cuối tuần, sau khi gặp khách hàng ông chủ sẽ trở về ‘đại trạch’ thăm lão gia tử, trước đó thường sẽ tiện đường ghé qua Thanh Vân Lâu này mua một ít điểm tâm chay mà lão gia tử thích ăn.
Nhưng hôm nay vừa khi đến đây thì ông chủ bảo anh dừng xe lại ở chỗ này rất lâu. Sau đó cứ một mực im lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thân làm thư ký kiêm trợ lý lâu năm cho ông chủ, tự nhận là đã rất hiểu rõ ông chủ của mình, nhưng hôm nay thư ký Trần cũng rất mơ hồ.
Đây là tình huống gì?
“Trần Vỹ, liên hệ với thám tử.” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp mang theo chút từ tính vang lên phá tan sự im ắng trong xe.
*****
Thám tử nào đó: Cuối tuần cũng không cho người ta nghỉ ngơi sao !!!