*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1 Hắn liếc mắt đưa tình trắng trợn như vậy làm mặt Ninh Ngưng lập tức đỏ lên…
Nụ cười của hắn đẹp như gió xuân thổi qua cành liễu, nhưng Ninh Ngưng vẫn chưa tròn mười bốn tuổi đâu…
Bây giờ đã dùng nam sắc, có sớm quá không?
Nhưng ca ca như vậy, ai có thể chống lại được chứ?
Ninh Ngưng xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Bách Lý Vân Khanh có kỹ năng trêu ghẹo muội muội đỉnh cao nhướng mày lên, kéo Bách Lý Vân Dận vẫn còn ngây ngốc bên cạnh, ung dung rời đi.
Chỉ còn lại Ninh Ngưng buồn rầu ôm cuốn “Độc Kinh” dày cộp.
Lý phu tử nghiêm khắc như vậy, tương lai sợ là cô sẽ không có dư dả thời gian ngủ rồi…
May mà cô vốn là người thực hiện nhiệm vụ xuyên nhanh, đã từng tiếp xúc với y thuật cổ đại trong thế giới nhiệm vụ khác, học được nên suy luận thế nào.
Biết hạ độc như thế nào, chắc sẽ không khó nắm giữ cách giải độc.
Trong Cảnh Dương Cung, Tịnh phi nhận được tin tức Ninh Ngưng được chọn làm đệ tử cuối cùng của Lý phu tử, bà ấy không vui mà còn lo lắng hơn.
Bây giờ Ninh Ngưng trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, mặc dù vẫn còn hơi tròn, nhưng tính cách lại đáng yêu, ngay cả Hoàng hậu cũng thường xuyên để ý đến cô.
Bây giờ cô còn chưa đến tuổi cập kê, nhưng nhi tử nhà bà đã là nam nhi trưởng thành mười chín tuổi rồi, Hoàng thượng còn không ban hôn, sợ là đêm dài lắm mộng.
Bà cũng từng ám chỉ nhắc nhở Hoàng thượng nhiều lần, nhưng đều không thể xin được thánh chỉ.
Phụ thân của Tịnh phi là Hộ bộ Thượng thư nắm giữ tài chính vương triều Thiên Thụy, vì vậy Hoàng thượng không ân sủng, nhưng cũng không đối xử tệ với bà.
Theo lý mà nói, hôn sự trước kia đã ngầm đồng ý, không nên kéo dài lâu như vậy.
Hồi đó Ninh đại tướng quân tử trận, nương nương các cung khác đều chê Ninh Ngưng béo ục ịch lại còn ngốc, không có gia thế để dựa vào, không muốn thu nhận cô, càng không muốn cô dính líu đến hôn nhân của hoàng tử nhà mình…
Chỉ có Tịnh phi cảm thấy Ninh Ngưng có duyên với mình, bằng lòng phối hợp với Hoàng thượng, nhận nuôi cô, cũng ngầm đồng ý cô là hoàng tử phi của nhi tử duy nhất nhà mình.
Bây giờ cô lớn rồi, người khác lại ngấp nghé.
Vẻ buồn rầu nhuốm dần trên khuôn mặt Tịnh phi.
Ai ngấp nghé tiểu Quận chúa cũng được, nhưng nhất định đừng là Đông Cung.
Bề ngoài Hoàng thượng chia đều ân huệ, nhưng thật ra ông ta và Hoàng hậu là phu thê từ thuở niên thiếu, tình cảm sâu đậm, hậu cung đông đúc chỉ vì củng cố triều cương.
Cho nên lợi ích thật sự, không ai có thể tranh được với Hoàng hậu và Thái tử.
Lại nói năm nay Thái tử đã qua hai mươi tuổi rồi, đừng nói chính phi, ngay cả vị trí trắc phi cũng chưa có ai ngồi vào, thật sự là kỳ lạ.
Tịnh phi lo lắng không nguôi, ngày nào Hoàng thượng còn chưa ban hôn, ngày đó bà sẽ không yên tâm được.
May mà hai đứa bé kia cho dù cảm nhận được sự lo lắng của Tịnh phi, vẫn tay nắm tay vai tựa vai, gắn bó với nhau như hình với bóng ở cái tuổi đẹp nhất này.
Năm sau, vừa vào Hạ, Bách Lý Vân Khanh tròn hai mươi tuổi đã một mình phụ trách một mảng trong quân đội, dẫn quân xuất chinh chỉ là vấn đề thời gian.
Trong kịch bản gốc hắn là chiến thần, trọng tâm cuộc sống dần dần chuyển tới quản lý Vũ Lâm Quân.
Lịch học bình thường ở Học viện Hoàng Tử đối với Bách Lý Vân Khanh đã không có tác dụng gì, tập luyện mài giũa trong quân doanh đã thành lịch trình thường ngày của hắn.
Trên con đường bạch ngọc không còn bóng dáng anh tuấn cao lớn của hắn nữa.
Không có hắn bầu bạn, Ninh Ngưng bắt đầu chán ghét học viện.
Trước kia, cô vì ca ca, còn có thể có động lực đấu tranh dậy sớm, bây giờ…
Có thể nằm lỳ trên giường thì cô sẽ nằm, có thể trốn học thì sẽ trốn.
Tịnh phi và Bách Lý Vân Khanh đều không làm gì được cô, trừ giờ y học của Lý phu tử và giờ học của Tạ thái phó ra, các giờ học khác đều tùy theo ý cô, có thể miễn thì miễn.
Ninh Ngưng kiên trì ngoan cường trốn học, vừa vặn tránh được đánh giáp lá cà với Ân Hiểu Mộng ở học viện.
Mà Ân Hiểu Mộng thì sau khi bỏ lỡ nửa cuốn Độc Kinh, đã chuyển trọng tâm ra bên ngoài cung…
Cuộc sống cứ tuần tự từng bước, chớp mắt đã đến mùa Thu, Cảnh Dương Cung sáng sớm vô cùng yên tĩnh.
Lá phong đỏ khắp viện phủ một tầng sương trắng, hắt bóng xinh đẹp lên nửa khung cửa sổ. Cảnh đẹp làm người ta say mê.
Ninh Ngưng đang làm tổ trong chăn, lười biếng không chịu dậy.
Được Lý phu tử dày công điều chế thuốc, rõ ràng bệnh thèm ngủ của cô đã chuyển biến tốt, nguyên khí cơ thể cũng dồi dào hơn trước đây nhiều.
Hồn thể không còn yếu ớt giống như trước, tinh thần Ninh Ngưng cũng tốt hơn.
“Bốp, bốp!”
Cảm giác được có người ném đá vào cửa sổ phòng cô, Ninh Ngưng bất đắc dĩ thò đầu ra khỏi cái chăn quấn chặt như kén.
“Là ta, đừng kêu!” Một giọng nam khe khẽ vang lên.
Cửa sổ bị người lén lén lút lút cạy ra, một cái đầu tròn xoe thò vào thăm dò.
Ninh Ngưng phòng bị cầm giá cắm nến lên vung qua.
“Đừng, đừng, là ta!” Ngũ hoàng tử Bách Lý Vân Dận mới vừa chui vào cửa sổ đã nhìn thấy Ninh Ngưng trừng mắt giơ giá cắm nến, vội vàng lăn một vòng tránh đi.
“Là huynh thì làm sao? Ta đánh huynh!” Ninh Ngưng không chịu buông tha, đuổi theo đánh hắn.
Cái kẻ lỗ mãng này, không biết hành động như vậy sẽ bị chỉ trích à?
“Tiểu Quận chúa, muội nghe ta nói, ta… ta không có ý gì khác.” Bách Lý Vân Dận cuống lên, liên tục cầu xin tha thứ.
Sức của bánh bao nhỏ không nhỏ, đánh hắn u cả đầu.
“Vậy huynh có ý gì?”
“Ta đưa muội đến quân doanh thăm Nhị hoàng huynh! Không phải muội luôn muốn đi thăm huynh ấy à?” Bách Lý Vân Dận buồn bực vì tốt bụng mà còn bị đánh.
Ninh Ngưng buông giá cắm nến trong tay xuống, cô thật sự bị hắn thuyết phục rồi. Lần này, ca ca đến ngoại ô phía Đông quản lý đại doanh Vũ Lâm Quân, đã hai ngày chưa về.
Bách Lý Vân Dận vội vàng ném cái túi vải nhỏ trên lưng cho Ninh Ngưng, “Mau thay binh phục đi, mang theo lệnh bài cha muội để lại cho muội, chúng ta trà trộn vào trong quân doanh xem chút.”
Lúc này Ninh Ngưng mới phát hiện Bách Lý Vân Dận cũng mặc binh phục, “Ngũ điện hạ, An Ninh không được vào quân doanh là có lý do, sao huynh phải lắm chuyện thế?”
“Haiz, đừng nói nữa. Lần trước ta nghiên cứu thuốc nổ, bị nổ ngoài ý muốn, suýt nữa đốt mất nửa kho quân giới, Nhị điện hạ nhà muội hạ lệnh không cho ta vào đại doanh nữa.” Bách Lý Vân Dận nôn nóng, “Nhưng ta rất thích chạy đến đó.”
Một ngày không vào quân doanh, trái tim hắn như bị mèo cào.
“Cho nên chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, ta đưa muội ra khỏi cung thăm ca ca, muội dùng lệnh bài giúp ta trà trộn vào đó…”
Ninh Ngưng xao động, cô được Bách Lý Vân Khanh bảo vệ cực tốt trong thâm cung.
Nhưng cô thật sự muốn xuất cung một lần, đi xem ca ca oai hùng nơi thao trường.
Vậy là Ninh Ngưng mặc binh phục, cải trang, cuối cùng cũng trà trộn được vào đại doanh.
Hai người thận trọng mò vào thao trường, Ninh Ngưng đột nhiên nhìn chằm chằm vào một điểm.
Là Bách Lý Vân Khanh mặc giáp mềm đang luyện cưỡi ngựa bắn cung!
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ca ca như vậy!
Mặc dù đã sớm biết Bách Lý Vân Khanh có vẻ đẹp chiến thần, nhưng cô không hề nghĩ rằng hắn ở trong thao trường lại phấn chấn, hăng hái như vậy.