Xoẹt…
Thập Nhất lãnh đạm cắt cổ tên sát thủ thứ một trăm đã được cử đến phủ hoàng tử trong vòng một tháng nay.
Đúng là khi bị dồn đến chân tường người ta sẽ làm những chuyện bình thường đều không dám.
Tiếng nam chính bên trong căn phòng vọng ra hỏi cô:
"Diêu Miên. Có chuyện gì bên ngoài sao?"
"Không có gì. Chỉ là một con chuột thôi."
Ở một nơi khác Liễu tướng quân đang nổi giận đùng đùng vì bao nhiêu sát thủ gửi đi đều bặt vô âm tín.
"Tên tứ hoàng tử này hoàn toàn không phải một người thường!"
"Phụ thân, người hạ hỏa. Cùng lắm thì con vẫn thành thân với hắn, rồi sau này lại tính tiếp."
"Không được, vì nghiệp lớn của Liễu gia, con nhất định phải thành thân với Lập Thiên. Con quên thân phận nam nhi của mình rồi phải không?"
"Con biết, nhưng bây giờ nếu không giết được Chính Tử Khanh thì cũng không còn cách nào khác là cứ thế tiến tới. Với số thuốc kia, con sẽ cẩn thận tuyệt đối không để lộ thân phận. Biết đâu… chúng ta lại có thêm một tay sai thì sao? Chính Tử Khanh trước đây rất ham mê nữ sắc. Bây giờ hắn cũng đang rất say mê con đấy phụ thân ạ."
Tâm tình Liễu tướng quân hơi nguội lại, nếu như tình thế thật sự tiến triển như vậy, ông ta cũng không còn cách nào khác.
"Liễu Yên, con nhất định không được quên nghĩa vụ của mình."
"Vâng, thưa phụ thân."
"Liễu Yên" cúi đầu nhìn xuống đất, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười chế giễu.
Ngày hôm sau hôn lễ náo nhiệt của Tứ hoàng tử và Liễu tiểu thư đã diễn ra một cách suôn sẻ. Đêm tân hôn, Chính Tử Khanh nằm ngủ như chết trên chiếc giường đỏ còn tân nương thì chạy đi làm phiền Lập Thiên trong hoàng cung.
Thời gian hai năm sau đó, Chính Tử Khanh với chức vị Tư Không của mình bắt đầu cải cách việc công, nông bằng những ý tưởng tiên tiến. Hắn trở thành vị quan được dân chúng hết mực yêu quý.
Không chỉ vậy, hắn còn trở thành cánh tay phải đắc lực của hoàng thượng, nhưng vị trí thái tử thì vẫn luôn bị bỏ trống.
Một ngày hoàng thượng đột nhiên hỏi hắn:
"Tử Khanh, dạo này quan lại đều đôn thúc hỏi trẫm về việc lập thái tử mới, con cảm thấy thế nào?"
"Bẩm phụ hoàng, nhi thần thấy sức khỏe của người vẫn dồi dào, trai tráng như vậy, việc lập thái tử để mấy chục năm nữa lại tính cũng không muộn."
Câu trả lời của Chính Tử Khanh quả nhiên đã khiến hoàng thượng hài lòng.
Ông ta nhắc đến việc Hà Châu và những vùng quê canh tác theo phương thức mới của hắn năm nay lại một mùa màng bội thu, khen ngợi hắn một hồi rồi mới cho lui.
Nam chính rời khỏi hoàng cung liền thu lại nét mặt tươi tỉnh của mình. Hai năm nay hắn luôn như một con chó trung thành ở bên cạnh hoàng thượng làm việc nhưng ông ta chưa bao giờ có ý định lập hắn làm thái tử.
Chẳng lẽ dòng máu Tây Hạ trong người hắn khiến ông ta phải khinh ghét đến như vậy hay sao?
Chính Tử Khanh mang theo tâm trạng bực bội trở về phủ. Bóng dáng phu nhân Liễu Yên dịu dàng chào đón hắn.
"Phu quân, chàng về rồi."
Liễu Yên thời gian đầu phải cho nam chính dùng thuốc ngủ gây ảo giác để che giấu thân phận nam nhân của mình. Nhưng sau đó, hắn đã bịa ra lý do sức khỏe thân thể yếu, không thể làm được chuyện chăn gối để trốn tránh.
Nam chính Tử Khanh đối với chuyện này cũng không tỏ vẻ thất vọng, thường xuyên đưa về những thứ tẩm bổ cho "Liễu Yên", hai người giống như một đôi phu thê tương kính như tân.
Năm ngoái, hắn đã nạp thêm một thiếp thất, người này là đích nữ của Công bộ thượng thư Trương Dư. Cũng là một mỹ nhân đoan trang thục nữ.
Trong bữa ăn, Tử Khanh lên tiếng hỏi về sức khỏe của Liễu tướng quân:
"Yên Nhi, sức khỏe nhạc phụ thế nào rồi?"
Liễu Yên nghe nhắc đến phụ thân thì gương mặt trầm xuống, tỏ vẻ buồn bã:
"Phụ thân cũng vẫn như vậy thôi ạ, nhưng mà không sao đâu. Phu quân đừng quá lo lắng."
"Được."
Chính Tử Khanh vô tình liếc tới một vị trí trong góc của căn phòng, đó là vị trí trước đây của một thiếu nữ vẫn hay đứng đợi khi hắn dùng bữa. Nhưng bây giờ nó đã được thay thế bằng một gương mặt xa lạ rồi.
Bữa ăn còn đang diễn ra thì có một thị vệ đi tới thông báo việc hoàng thượng triệu tập gấp tất cả quần thần vào cung. Nam chính lại lật đật chạy vào cung, nhìn dáng vẻ của chúng quần thần thì hình như chưa ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng thượng xuất hiện với gương mặt căng thẳng:
"Ta vừa nhận được cấp báo về việc Quân Lương ở phía nam đang có động thái xung đột với biên giới của nước ta."
Tiếng xôn xao ngay lập tức vang lên.
Thừa tướng là người đầu tiên lên tiếng:
"Bẩm hoàng thượng, bây giờ chúng ta cần cử quân binh nhanh chóng đến phía nam hỗ trợ."
"Trẫm biết, nhưng bây giờ Liễu tướng quân, người nắm giữ quyền chủ soái lại đang lâm bệnh."
"Bẩm hoàng thượng, quân Lương nhòm ngó, ngăm nghe chúng ta đã lâu. Nếu chậm trễ sợ rằng sẽ gặp họa lớn. Thần biết công trạng của Liễu tướng quân, nhưng ngài ấy nay tuổi đã cao, lại còn sức yếu. Cũng đến lúc nên chuyển giao lại binh quyền."
Hoàng thượng trong lòng đã vui như mở cờ nhưng lại tỏ vẻ khó xử và rối rắm. Làm cho đám quần thần đều phải lên tiếng thuyết phục.
Ông ta giống như là vạn bất đắc dĩ mà lên tiếng:
"Haizz… Cũng không còn cách nào khác. Trẫm sẽ đích thân đến thăm Liễu tướng quân."
Hoàng thượng chưa đến Liễu phủ thì Liễu tướng quân đã nhận được tin tức, ông ta tức giận đến ho sù sụ.
Liễu Yên ở bên cạnh vuốt ngực, khuyên bảo:
"Phụ thân, chúng ta tuyệt đối không được trao lại binh quyền cho hoàng thượng, nếu không sẽ không còn cách nào để lấy lại."
"Đã đến nước này…"
Liễu tướng quân nắm chặt tay Liễu Yên:
"Nói ta nghe, Chính Tử Khanh kia có thể tin tưởng được không?" .
"Phụ thân, con nghĩ bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác."
Lúc Liễu Yên rời khỏi, trên môi hắn là nụ cười tươi tắn. Thay bộ trang phục và mang mặt nạ, hắn đi đến căn phòng đơn ở Thần Tiên lâu, đã có thân ảnh một nam tử đang chờ sẵn ở đấy.
"Mọi chuyện đều đúng theo kế hoạch của thiếu nữ kia."
Các chủ lúc nói câu này không che giấu nổi sự ngạc nhiên và cả khó tin của mình.
"Lập Thiên, ngươi nói xem tại sao nàng ta có thể dự đoán chính xác mọi việc như vậy chứ?"
Lập Thiên cong cong khóe môi:
"Có lẽ nàng ấy là thần toán giấu nghề chăng?"
"Cũng lâu rồi không gặp nàng ta nhỉ? Ở phủ hoàng tử mà có người để đốp chát mấy câu thì đỡ chán rồi."
"Ta cũng muốn gặp nàng ấy."
Các chủ gác tay lên vai Lập Thiên, mang theo trêu chọc hỏi hắn:
"Nhớ người ta rồi sao?"
"Nhớ chứ."
Lập Thiên cứ vậy thừa nhận lại làm cho Các chủ tụt hứng:
"Lập Thiên à, người ta không thích ngươi. Ngươi vẫn nên tìm đại một cô nương nhà lành rồi thành thân đi."
"Thì ta cũng đâu thích nàng ấy đâu."
Lập Thiên dửng dưng đứng dậy, chỉ để lại một câu:
"Ta đi viết thư gửi nàng ấy đây."
...
Tại vùng Hà Châu, cách xa kinh thành, Thập Nhất từ trên cao nhìn xuống đám quân lính đông đến mấy trăm nghìn quân. Bọn họ chính là hai lực lượng bí mật của nam chính là Khởi và Ám Vệ.
Một năm trước, Thập Nhất đã rời kinh thành đến đây để tập huấn và mở rộng quy mô hai lực lượng này, chuẩn bị cho cuộc chiến lớn sắp tới.
Ngô Cai từ bên ngoài bước vào thông báo:
"Diêu Miên, có hai bức thư chuyển đến từ kinh thành."
Lá thư của Chính Tử Khanh và Lập Thiên gửi đến, nội dung đều là nói về việc Liễu tướng quân đã trao lại binh quyền cho nam chính, hắn chuẩn bị mang theo mấy vạn binh mã đi biên cương phía nam chống lại quân Lương.
"Các chủ đúng là đủ nhẫn tâm."
Chuyện Liễu tướng quân bệnh nặng đúng lúc như vậy chính là thành phẩm của Liễu Yên. Lúc nói ra kế hoạch cô còn sợ hắn không đồng ý, vậy nhưng hắn lại gật đầu không chút do dự.
Bọn họ cũng không có ý định lấy mạng ông ta, đợi nam chính nắm chặt binh quyền trong tay thì sức khỏe Liễu tướng quân sẽ tự nhiên tốt lên.
Từ trong lá thư của Lập Thiên rơi ra một mảnh giấy nhỏ khác, trên đó vẽ hình mặt gấu trúc cùng với một dòng chữ:
"Diêu Miên, ta nhớ đồ ăn của ngươi."