Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 51: Sát Thủ Quay Đầu Làm... BẾP (15)




Thập Nhất nhờ vào kinh nghiệm làm diễn viên ở thế giới trước nên cũng có chút tay nghề trang điểm. Đặc biệt là trong các gian phòng ở Thần Tiên Lâu đều sử dụng ánh nến lung linh huyền ảo. Vì thế chỉ cần những nữ nhân có chút nhan sắc cô liền có thể biến họ trở nên xinh đẹp quyến rũ nhờ vào vóc dáng và trang phục cắt xẻ táo bạo.

Hôm nay vôn là ngày mở cửa lại Thần Tiên Lâu nhưng Thập Nhất vẫn đang ngồi thư giãn ở trong phủ hoàng tử.

Ừm… sẽ là thư giãn nếu không có cái tên hoàng tử Chính Lập Thiên trước mặt này.

"Bát hoàng tử. Ngài không đi chơi cùng mọi người sao?"

"Chỗ Thần Tiên gì đó chán muốn chết. Ta mới không thèm đi mấy chỗ đó."

Hắn không muốn đi thì về hoàng cung của mình ấy, tới đây rồi nhìn chằm chằm cô cả buổi là thế nào?

"Vậy ngài ngồi đây nghỉ ngơi nhé. Nô tỳ xin phép lui ra ngoài."

"Khoan đã. Ngươi đi ra ngoài với ta."

Thập Nhất:???

Lập Thiên đem theo nhất đẳng thị vệ của mình bước trên con đường sầm uất nhất của kinh thành, phía sau có một thiếu nữ lò rò đi theo.

Không ai biết bên trong gương mặt bình tĩnh kia đang âm thầm chửi mắng tên hoàng tử rỗi hơi như thế nào.

"Doãn Tiêu, ngươi đi vào đó mua bánh ngọt cho ta." Lập Thiên đột ngột ra lệnh.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng thị vệ đi vào cửa hàng, hắn quay người nắm tay thiếu nữ rồi kéo cô chạy đi thật nhanh.

"Nhanh trốn thôi, Diêu Miên."

Thập Nhất cứ thế bị kéo chạy đến một con hẻm nhỏ cách thật xa thì mới dừng lại.

Lập Thiên chống tay lên tường thở hổn hển, còn thiếu nữ bên cạnh thì vẫn không chút mệt mỏi.

"Bát hoàng tử, ngài làm gì vậy?"

"Phù… thoát được Doãn Tiêu rồi."

Thập Nhất nhìn gương mặt chàng trai đang đổ mồ hôi nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ, cô có nên nói cho hắn biết việc vẫn còn vài người ẩn nấp đang bám theo hắn không đây?

"Đi thôi, Diêu Miên. Ta đưa ngươi đi chơi."

Thiếu nữ im lặng đi bên cạnh Lập Thiên, hắn dẫn cô đến một khu buôn bán của người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Ở đây có rất nhiều gian hàng bán đủ loại mặt hàng hoặc các trò chơi như phi tiêu, bắn cung, bắn nỏ.

Thập Nhất có cảm giác như đây là một khu vui chơi phiên bản cổ đại.

"Bình thường phụ hoàng đều không thích để ta đến đây. Cho nên hôm nay ta sẽ chơi thật thoải mái. Hehe."

Lập Thiên ghé một gian hàng phi tiêu chơi rất vui vẻ, nhưng đến lúc chơi xong lại xòe tay xin tiền Thập Nhất.

"Ngài không có bạc?"

"Trước nay đều là Doãn Tiêu trả tiền."

"Vậy ngài đi kiếm Doãn Tiêu đi."

Không có tiền còn hăng hái chơi như vậy. Muốn cướp tiền của cô sao?

Còn khuya.

"Thôi nào… ngươi trả cho ta đi, chút nữa sẽ trả lại gấp đôi cho ngươi."

"Gấp mười."

"Rồi… gấp mười."

Chính Lập Thiên lại tí tởn cầm bạc đi tiêu pha linh tinh, hoàn toán không giống gương mặt lạnh lùng của ai đó bên cạnh.

"Diêu Miên, sao không khi nào thấy ngươi cười hết vậy? Cười một cái cho bổn hoàng tử xem nào."

Hắn đeo một cái mặt nạ hài hước lắc qua lắc lại trước mặt thiếu nữ, nhưng cô lại đột nhiên lướt qua người hắn chạy biến đi.

"Diêu Miên! ngươi đi đâu vậy?"

Lập Thiên hốt hoảng muốn chạy theo nhưng bị chủ gian hàng giữ lại đòi hắn trả tiền.

Đến lúc quay ra thì đã không còn thấy hình dáng Diêu Miên đâu nữa.

Ở một góc khác gần đó, có một nam tử đang bị đám người phía sau đuổi theo. Khi hắn đang không biết chạy về hướng nào thì một bàn tay đưa ra kéo hắn nấp vào sau thân cây.

"Ai-"

"Suỵt."

Thập Nhất đưa tay làm động tác ra hiệu im lặng với nam tử.

Sau khi đám người truy đuổi kia đã chạy đi xa thì hai người mới bước ra khỏi chỗ trốn.

"Diêu Miên!!! Thật sự là cô sao?"

"Lý Dịch, sao ngươi lại bị tổ chức truy sát?"

Lúc nãy Thập Nhất vừa nhìn đã nhận ra nam nhân đang bỏ chạy là Lý Dịch, còn đám người phía sau đuổi theo chính là thành viên của Hồng Y Các.

"Chẳng lẽ là vì chuyện của ta?"

"Không, không phải."

Lý Dịch nhanh chóng phủ nhận.

Nghe nói không phải do chuyện của mình Thập Nhất liền nhẹ nhõm. Không liên quan đến cô là được rồi.

"Vậy ngươi tiếp tục đi."

Thập Nhất quay lưng muốn rời đi nhưng Lý Dịch lại vội vã hô lên:

"Diêu Miên, ngươi có thể giúp ta che giấu Mã Linh không?"

Ở nơi khác Lập Thiên chạy vạy khắp nơi để tìm Diêu Miên nhưng không thấy, lại "tình cờ" gặp được Doãn Tiêu cũng đang tìm hắn.

"Doãn Tiêu, mau gọi quân binh tới đây, Diêu Miên mất tích rồi."

Cùng lúc ấy, ờ vùng thị trấn nhỏ cách xa kinh thành, nam chính cùng với đám công tử ăn chơi trên đường đi đến Thần Tiên Lâu.

Khi bọn họ đang ngồi thuyền để qua bên kia bờ sông thì chiếc thuyền lại đột nhiên bị lật.

Rất may là đám quý công tử đều được cứu lên nhưng ai nấy đều đã uống no nước ướt sũng cả người.

"Tên lái thuyền kia, ngươi suýt nữa hại chết chúng ta rồi!"

"Công tử tha mạng, vốn dĩ nước ở sông này lên xuống bất thường nên rất nguy hiểm, Tiểu dân cũng đã cố gắng cẩn thận nhất có thể."

Người lái thuyền co rúm quỳ dưới đất.

"Hừ… đúng là nơi nghèo nàn mà. Cầu thì nát, thuyền cũng không ra gì. Chết tiệt."

"Bây giờ chúng ta không thể qua bên kia bờ sao?"

"Này, ở đây chỉ có mình thuyền của ông thôi sao?"

"Bẩm công tử, bởi vì đã rất nhiều người chết ở đây rồi nên hầu như không ai dám lái thuyền ở con sông này ngoài tiểu dân. Bây giờ thuyền đã thủng, chắc phải vài ngày nữa mới có thể sửa xong."

Một công tử nghe vậy liền giơ chân đá mạnh vào người lái thuyền một cách tức giận:

"Cái thuyền nát đó mà đòi chở bọn ta thêm lần nữa sao? Muốn bọn ta chết đuối hay gì?"

Bây giờ đã không thể qua sông nên đám quý tộc chỉ có thể hậm hực quay về với bộ y phục ướt sũng.

Người lái thuyền nhìn qua đám quý tộc ai nấy bơ phờ thì khẽ mỉm cười, ông len lén nhìn về phía nam chính gật đầu một cái.

Lão nhân này là người mà trước đây đã từng cố gắng hành thích Chính Tử Khanh. Còn bây giờ ông ta đang là nhân lực trợ giúp cho kế hoạch lấy kinh phí xây cầu của Thập Nhất.

Nam chính mang theo bộ quần áo ướt sũng trở về phủ, lại bị một hàng quân lính đứng trước cổng hù dọa.

Phụ hoàng sai người đến áp tải hắn đấy à?

Ở bên trong phủ, Lập Thiên không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt lộ rõ đầy lo lắng.

Một nha hoàn đi tới dâng trà liền vì hắn hất đi không thương tiếc:

"Cút. Người đâu, đem ả xuống chặt tay cho ta."

Chính Tử Khanh vừa vào đã nhìn thấy cảnh này, nhờ có hắn mà người nha hoàn kia mới giữ lại được tay của mình.

"Bát đệ, có chuyện gì mà đệ triệu tập nhiều quân lính đến đây vậy?"

"Tứ Ca, Diêu Miên mất tích rồi."

"Chuyện là sao? Đệ nói rõ ta nghe xem nào."

Nam chính nghe Lập Thiên kể xong thì mày hơi nhíu lại, hắn nhìn thoáng qua bát đệ của mình, lại nhìn xung quanh xem có ai hay không.

"Doãn Tiêu đâu rồi?"

"Đệ muốn đi tìm Diêu Miên nhưng hắn không để đệ đi, nên đệ bắt hắn phải ra ngoài, tìm thấy người mới được trở về."

Nghe nói Doãn Tiêu không ở đây, Tử Khanh mới mạnh dạn mở miệng:

"Lập Thiên, đệ thích Diêu Miên sao?"

"Thích? Thích là sao ạ? Mà bây giờ đâu phải là lúc nói chuyện vớ vẩn này. Diêu Miên đang bị mất tích đó tứ ca!"

"Diêu Miên là tự mình chạy đi, hơn nữa nàng ấy chỉ là một nha hoàn của ta. Sao đệ phải lo lắng cho một nha hoàn như vậy?"

"Sao lại không lo chứ? Diêu Miên nấu ăn rất ngon, không có nàng ta thì ai nấu cho đệ ăn?"

Tử Khanh nghi ngờ hỏi lại:

"Chỉ như vậy thôi?"

"Đúng vậy."

Gương mặt của Lập Thiên rất thật thà, hoàn toàn không giống nói dối. Nhưng điều này chỉ khiến Tử Khanh âm thầm thở dài trong lòng:

"Nếu chỉ như vậy thì tốt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.