Nhìn hai đứa nhỏ ngọt ngào như vậy, bà Giang tiếc nuối cảm thán: "Hai đứa khiến ta muốn sinh thêm con gái quá đi."
"Cô còn trẻ như vậy mà. Sinh thêm vài đứa cũng được nữa."
"Chị dâu không biết đấy thôi, thằng nhóc Thiện Hạo nhà em khó ở lắm. Sợ có em gái rồi còn không thân thiết bằng Kỳ Kỳ với Mạc Lâm nữa."
Giang Thiên Hạo ngồi một bên nhìn thấy cảnh này chỉ cười nhếch mép, sau đó giống như vô tình mà nói: "Chắc vì Kỳ Kỳ và Mạc Lâm học chung lớp nên càng dễ thân thiết hơn bình thường nhỉ?"
Câu nói của Giang Thiên Hạo làm nụ cười trên môi bà Giang cứng ngắc.
Ở dưới bàn, bà véo nhẹ vào tay con trai để nhắc nhở, nhưng đáp lại bà là nụ cười vô tư của nó.
Thằng nhóc này!
"Đúng rồi. Hai chị em học chung thì phải bảo ban lẫn nhau nhé. Còn Thiên Hạo, có phải con đang ghen tị vì bỏ lỡ cơ hội học chung với vị hôn thê đáng yêu như vậy không?"
Ông Giang nhìn con trai bằng đôi mắt nghiêm nghị, chỉ cần cậu ta dám lắc đầu thì nhất định sẽ bị người cha này xử đẹp.
"Vâng ạ." Giang Thiên Hạo trong lòng thầm mắng, lúc nào ba mẹ hắn cũng bênh vực La Kỳ Kỳ. Hắn không hiểu một cô gái ngu ngốc đến không thể lên lớp như cô ta thì có gì để họ ưa thích.
Nhìn thấy La Kỳ Kỳ đứng dậy ra ngoài, Giang Thiên Hạo cũng nối bước theo sau.
"La Kỳ Kỳ! Đứng lại."
Hắn hô to như vậy nhưng cô gái phía trước vẫn không hề giảm bước chân chút nào. Giang Thiên Hạo chỉ có thể tăng tốc độ, vượt lên phía trước cô.
"Này, cô không nghe thấy tôi gọi sao?"
"Có nghe."
"Vậy mà cô còn không đứng lại!"
"Không thích."
"Cô…" Giang Thiên Hạo tức đến nghẹn vì thái độ dửng dưng của Thập Nhất, "Quả nhiên bên ngoài có tô vẽ đẹp thêm bao nhiêu thì cô vẫn ngang ngược như vậy mà!"
Hờ… tên này nói mà không nhìn lại mình hả?
"Tại sao cô không từ chối buổi gặp mặt hôm nay?"
Phải rồi. Lần trước gặp mặt hình như nam chính đã yêu cầu cô từ chối gì đó.
"Này nhóc, cậu nghĩ mình là ai mà đòi ra lệnh cho tôi?"
"Nhóc?" Giang Thiên Hạo bị cô gái này làm cho tức chết, "Cô thì lớn hơn ai mà đòi gọi tôi là nhóc hả? Ở trường cô phải gọi tôi một tiếng đàn anh đấy!"
Thập Nhất hếch mặt: "Cả trường còn gọi tôi là "chị đại lưu ban" đây này."
"Làm như mình giỏi giang lắm hay sao mà còn khoe khoang vậy? La Kỳ Kỳ, cô không thấy ngượng miệng à?"
"Tôi được người ta gọi là chị đại lưu ban bằng thực lực, sao phải ngượng? Độ nổi tiếng của cậu thua xa tôi đấy!"
Kẻ không biết xấu hổ là kẻ vô địch thiên hạ!
Giang Thiên Hạo đã bị độ chai mặt của Thập Nhất đánh bại.
"Tôi không rảnh tranh cãi với cô đâu. La Kỳ Kỳ, chút nữa ba mẹ tôi sẽ nói về việc mời cô đến khu nghỉ mát mới mở của nhà chúng tôi chơi. Cô nhất định không được đồng ý!"
"Đây là cách cậu nhờ cậy người khác à?"
"Nhờ cậy? Đây không phải là điều tốt đẹp cho hai bên sao? Tôi không thích cô, cô cũng nói không thích tôi. Vậy thì đừng có khiến cho tôi phải gặp cô như thế này nữa."
"Tôi không thích cậu, nhưng tôi thích khu nghỉ mát a. Tự nhiên được đi chơi miễn phí. Sao tôi phải từ chối?"
Giang Thiên Hạo gằn giọng: "La thị nhà cô bộ thiếu mấy đồng tiền đó hả?"
"La Thị thì không thiếu, nhưng tôi lại cứ thích nhìn cậu khó chịu."
Nam chính bị Thập Nhất làm cho tức chết, gương mặt hắn đã đỏ phừng phừng như muốn ra tay đánh người đến nơi.
Khi Thập Nhất nghĩ hắn sắp bùng nổ thì đột nhiên Giang Thiên Hạo lại cười, là nụ cười vô cùng đểu cáng.
"La Kỳ Kỳ, sẽ không phải là cô thích tôi lại giả vờ như không thích, còn cố ý chống đối để tôi để ý tới cô đấy chứ?"
Tên nam chính này bị điên rồi sao? Hay hắn ta đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá nên não bị úng rồi?
"Làm sao? Bị tôi nói trúng tâm đen nên cứng họng?"
Mới tí tuổi đầu đã ra vẻ nam chính bá đạo ngầu lòi gì đó rồi!
Thập Nhất đột nhiên tiến về phía trước, Giang Thiên Hạo cao hơn cô cả một cái đầu, nên cô lúc này chỉ có thể ngẩng lên nhìn hắn.
Xoẹt… Cổ áo Giang Thiên Hạo bị Thập Nhất nắm lấy kéo xuống, lực mạnh đến nỗi khiến đầu gối hắn gập xuống, quỳ trên sàn nhà. Lần này, người phải ngẩng đầu chính là hắn.
Cô nhìn hắn bằng đôi mắt lãnh đạm: "Nếu tôi mà có hứng thú với cậu thì cậu chắc chắn sẽ luôn quỳ ở dưới chân tôi như thế này này. Giang Thiên Hạo, lần tới còn lớ xớ làm phiền tôi, sẽ không phải quỳ nữa, mà là nằm đấy!"
Dáng vẻ hung hăng của La Kỳ Kỳ hắn đã nhìn thấy nhiều, nhưng khí bức áp lực thế này khiến Giang Thiên Hạo kinh ngạc, xen lẫn hoang mang, không nói nên lời.
Thập Nhất nói xong thì vứt nam chính lại ở đó, xoay lưng tiếp tục việc đi tìm nhà vệ sinh của mình.
Sau khi giải quyết xong nỗi buồn, có một bóng dáng quen quen lướt qua tầm mắt cô.
Là nữ chính Vu Tiểu Ân!
Thập Nhất chợt nhận ra hôm nay là một tình tiết khá quan trọng trong câu chuyện yêu đương của nam nữ chính.
Nhà hàng cô đang đứng đây thuộc sở hữu của gia đình họ Giang, có quy định không tuyển nhân viên dưới 18 tuổi. Vu Tiểu Ân bởi vì muốn kiếm tiền nên đã lén lấy chứng minh chị gái vào đây làm việc bán thời gian vào buổi tối.
Hôm nay là ngày Giang Thiên Hạo vô tình gặp gỡ nữ chính ở đây. Hắn đã ra điều kiện bắt nữ chính phải trở thành phụ tá của mình nếu không muốn bị hắn nói bí mật này ra cho quản lý nhà hàng.
Nghĩ đến hành xử đáng đánh đòn của nam chính, cô quyết định phá rối hắn ta một chút.
"Này, Vu Tiểu Ân."
Nghe thấy có người gọi tên mình, Vu Tiểu Ân lập tức hoảng hốt.
"Cô là…" Nữ chính hoàn toàn không nhận ra La Kỳ Kỳ.
"La Kỳ Kỳ."
Vu Tiểu Ân thoáng qua một tia ngạc nhiên rồi vội vàng chào hỏi: "La Kỳ Kỳ, chào chị. Chị tới đây ăn tối hả?"1
Ai cũng biết La Kỳ Kỳ rất giàu, việc cô xuất hiện ở nhà hàng sang trọng này là rất bình thường.
"Ừm. Còn cô ở đây làm thêm phải không?"
"Sao chị biết?"
"Không quan trọng. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi. Nhà hàng này của nhà Giang Thiên Hạo, hiện tại cậu ta đang ở đây. Nếu để cậu ta trông thấy cô làm việc ở đây thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc mà không nhận được đồng lương nào đâu."
Vu Tiểu Ân sợ hãi, tái mét cả mặt mày. Cô lừa dối thân phận nên mới được vào đây làm. Nếu bị phát hiện tất nhiên người ta có thể đuổi mà không cần trả tiền cho cô.
Nữ chính rối rít cúi đầu cảm ơn Thập Nhất rồi quay đầu chạy đi. Nhưng không biết có phải vì vội vàng quá hay không mà cô ta tự bị vấp chân dẫn đến té ngã.
Thập Nhất còn chưa kịp đỡ nữ chính dậy thì đã nghe tiếng bước chân vội vã chạy tới.
Mạc Lâm từ đâu xuất hiện đỡ Vu Tiểu Ân đứng dậy.
"Tiểu Ân, cậu không sao chứ?"
"Mạc Lâm?" Nữ chính cũng đang rất bất ngờ vì sự có mặt của hắn, "Tớ không sao."
Nếu có ai đang mong chờ cảnh Thập Nhất bị Mạc Lâm hiểu lầm rồi trách mắng gì đó thì không có đâu. Hắn chỉ đơn giản là đỡ nữ chính lên và hỏi han.
"Hình như chân cậu bị trật rồi. Có đi được không?"
Vu Tiểu Ân chỉ mới bước một bước đã đau đến la lên.
Có lẽ nữ chính thật sự là đi tới đâu sẽ thu hút nam chính, nam phụ tới đó, bởi vì rất nhanh Giang Thiên Hạo cũng xuất hiện rồi.
"Vu Tiểu Ân, sao em lại ở đây? Chân bị sao vậy hả?"
"Đàn anh…" Nhớ lời nhắc nhở của Thập Nhất nên nữ chính có chút sợ sệt lùi xa Giang Thiên Hạo, "Em không sao. Là không cẩn thận nên bị ngã."
Nhìn cánh tay nữ chính đang bám vào người Mạc Lâm, lông mày Thập Nhất bắt đầu động đậy.
Cô đi tới chen vào giữa hai người, khiến Mạc Lâm phải tránh sang một bên, còn bản thân thì bế bổng Vu Tiểu Ân lên khiến cô gái vô cùng hoảng sợ.
"La Kỳ Kỳ, chị làm gì vậy?"
Nữ chính còn chưa hiểu mô tê gì đã bị Thập Nhất đưa người đến trước mặt Giang Thiên Hạo, nói như ra lệnh: "Đưa tay ra."
Hắn ta có lẽ đã bị cô dọa sợ nên bất giác giang tay đón lấy Vu Tiểu Ân như robot.
"Người của mình thì tự chăm sóc đi."
Nói xong rồi Thập Nhất mới nắm lấy cánh tay Mạc Lâm kéo đi. Vu Tiểu Ân nhìn theo bóng hai người rời đi, ánh mắt có chút buồn bã.
Rosy: Hôm nay tác mới biết truyện mãi không lên cấp nổi là vì độc giả quá ít tương tác với truyện nè. huhu. Tác viết truyện chẳng kiếm được mấy đồng đâu, chỉ mong muốn truyện của mình đến được với nhiều độc giả thôi nè. Tác đã có công việc ổn định và chỉ viết truyện vào buổi tối, những tg rảnh (Bỏ bê cả ny để viết), nên độc giả chính là động lực để mình tiếp tục sở thích này thôi ấy. Cùng chung tay giúp mình bớt flop (chìm) nha.
Mọi ng đọc truyện hãy like, cmt bất kỳ và vote cho tác nha.