Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 192: Sư Phụ, Song Tu Không? (35)




Từ sáng sớm đã có vô số người đi đến Nhạc Tịnh Phong, bởi vì danh tiếng Nguyên Nhạc trong giới tu sĩ là không thể bàn cãi nên các tông môn lớn nhỏ đều phái không ít người đến tham dự hôn lễ. Ghế ngồi ở bốn phía đã chuẩn bị được cả chục ngàn cái, rậm rạp chằng chịt.

Bàn tiệc với đầy đủ rượu và thức ăn xếp thành từng vòng tròn, bao vây một khán đài nổi bật ở trung tâm. Trên khán đài là màn ca kỹ bởi một dàn nhạc và những thiếu nữ xinh đẹp đang nhảy múa. Mỗi bàn đều có một người dân thường phục vụ rót rượu vô cùng chu đáo.

Chứng kiến buổi hôn lễ long trọng hơn mình tưởng tượng rất nhiều, chưởng môn Nhẫn tông đã rất kinh ngạc. Trước đó Nguyên Nhạc nói muốn rời tông môn một cách lặng lẽ nên bọn họ chưa hề thông báo tin tức này ra bên ngoài. Bây giờ đối diện với những lời chúc mừng của các vị khách, Bách Tùng chỉ có thể cười trừ qua loa.

"Bách chưởng môn, rốt cuộc thì tân nương của Nguyên phong chủ là cô nương nhà nào vậy?"

Đây đã là lần thứ n ông ta nhận được câu hỏi này. Bởi vì trong thiệp mời của Nguyên Nhạc không hề đề cập đến danh tính tân nương.

Bách Tùng đoán lý do mà hắn làm như vậy là để che giấu thân phận sư đồ, nên ông ta cũng chỉ lấp lửng trả lời:

"Mọi người đợi một lát nữa không phải sẽ liền biết sao?"

Chưởng môn vươn mắt nhìn tới Bách Lâm ngồi ở chiếc bàn không xa. Mặc dù đã dặn dò kỹ đứa nhi tử này, ông ta vẫn thấy thật không an tâm đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi điều gì đó của nó.

Đã đến giờ lành từ lâu, nhưng mãi cũng không thấy xuất hiện người chủ trì hôn lễ chứ đừng nói là hai nhân vật chính. Điều này khiến cho người tham dự phải xôn xao bàn tán với nhau. Bọn họ càng giống như đang tham gia một bữa tiệc ăn uống hơn.

Trang trí hôn lễ thường sẽ là một màu đỏ tươi đầy cung hỉ, nhưng hoa lụa, đèn đuốc, khăn trải bàn, đồ trang trí, tất cả đều là hai màu đỏ đen đan xen, khiến cho không khí nơi đây trở nên kỳ quặc hơn bao giờ hết.

Khi mọi người vẫn đang nghi hoặc dùng bữa thì một đạo ánh sáng từ xa lóe lên, bóng dáng hai người mang lễ phục đỏ ngự kiếm xuất hiện ở nơi diễn ra hôn lễ. Bọn họ đứng giữa không trung, khiến tất cả mọi người đều phải ngẩng đầu lên nhìn.

Trông thấy hình ảnh nam thanh nữ tú lộng lẫy đứng cạnh nhau, bàn tay đặt trên bàn của Bách Lâm lập tức nắm rất chặt, trong đôi mắt hằn lên từng tia kiềm chế. Sau đó hắn lại đưa mắt quan sát xung quanh đầy ý đồ.

Nguyên Nhạc và thiếu nữ bên cạnh đều mặc trường bào màu đỏ, khác với những bộ lễ phục bình thường, nó được thêu thêm hoa văn đen trên nền đỏ vô cùng bắt mắt. Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy rõ hình rồng và phượng trên tà áo. Điều kỳ lạ chính là vị thiếu nữ mang y phục hình rồng, còn Nguyên Nhạc lại mặc xiêm y lộng lẫy thêu phượng hoàng.

Những người đã từng tham gia đại hội tỉ thí của Nhẫn tông rất nhanh chóng đã nhận ra gương mặt thiếu nữ bên cạnh là người đạt danh hiệu Đệ Nhất, cũng chính là đồ đệ của Nguyên Nhạc. Tiếng ồn ào bàn tán lúc này liền trở nên lớn bao giờ hết, âm thanh như sóng truyền khắp đỉnh núi.

Nhìn lượng người khổng lồ trước mặt, nhịp tim Nguyên Nhạc tăng nhanh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới hôn lễ của mình lại có thể đông đúc khách mời đến như vậy. Khung cảnh này khiến lòng hắn liền không khỏi khẩn trương. Bàn tay đang nắm người bên cạnh cũng bất giác chặt hơn.

"Thập Nhất, nàng định làm gì?"

Thập Nhất cho Nguyên Nhạc một ánh mắt trấn an: "Ta chỉ muốn cho chàng một hôn lễ thật hoành tráng thôi mà."

Lời này của cô là hoàn toàn thật lòng. Đây chính là thành ý mà Thập Nhất dành cho hắn, bởi vì nó mang ý nghĩa hoàn toàn khác với thế giới trước.

"Tiếp theo đây chàng hãy nhìn cho thật kỹ nhé."

Oanh!!!

Mười cường giả áo đen không thấy rõ mặt mũi từ đâu bay ra, thẳng lên không trung, bọn họ ở đứng xung quanh đôi nam nữ, bắt đầu triển khai ra thần thông rực rỡ nhất của mình, từ xa nhìn lại giống như hình thành mười cái pháo hoa xinh đẹp. Trời đất thay đổi màu sắc, làm cho toàn bộ tu sĩ dưới mặt đất đều mở to mắt ra nhìn vẻ đẹp hiếm thấy này.

Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, ánh sáng rực rỡ, mười cường giả không ngừng biến hóa thần thông, khiến cho dao động của thuật pháp ở trên không trung ầm ầm khuếch tán ra khắp nơi.

"Trời ạ, hôn lễ của Nguyên phong chủ lại có mười vị cường giả cam nguyện lấy thuật pháp làm pháo hoa!"

"Lễ song tu sau này của ta... có thể mời tu sĩ Kết Đan làm như vậy cũng đã là cực hạn của nhân sinh rồi!"

Mọi người trên mặt đất ồn ào hẳn lên, tâm trí bọn họ đều đang chấn động khi nhìn từng màn ở trên không trung.

"Nhìn kìa, lại thay đổi rồi!"

Trên bầu trời, mười người nối tiếp lại với nhau hình thành một con rồng, một con thải phượng. Long phụng trình tường, ở trên không trung bay múa, uốn lượn xung quanh đôi nam thanh nữ tú, trông rất sống động, vô cùng kinh người.

Long phụng giao nhau thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu làm cho không khí hôn lễ lập tức đạt đến đỉnh cao.

Nguyên Nhạc hít sâu một hơi, nắm tay Thập Nhất, tay của hắn có chút run rẩy, hai người nhìn nhau một cái.

Nhận thấy được sự khẩn trương cùng cảm động trong ánh mắt hắn, khóe môi thiếu nữ khẽ cong lên: "Đẹp không?"

"Đẹp… rất đẹp. Nhưng với ta, nàng lúc này càng đẹp mắt hơn những thứ ấy. Bộ y phục rất hợp với nàng."

Nguyên Nhạc không ngốc, hắn tất nhiên biết bản thân mình và Thập Nhất đang mặc y phục ngược với lẽ thường. Nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi tắn lần đầu tiên của nàng, hắn liền cảm thấy nó chẳng phải vấn đề gì to tát.

"Chàng mới là điều đẹp đẽ nhất ở nơi này." Thập Nhất nhìn hắn, trong đôi mắt ánh lên những tia sáng khác lạ, "Chúng ta có phải nên bái đường rồi không?"

Nguyên Nhạc mỉm cười: "Được."

Đây hẳn là điều mà cô phải đợi khá lâu rồi.

Không có người chủ trì hôn lễ, cũng chẳng cần quan tâm biểu cảm của đám người bên dưới ra sao, hai người đứng trên thân kiếm đã biến lớn, dần dần hoàn thành nghi thức bái đường thành thân.

Tại thời điểm phu thê đối bái xong, đôi long phụng đang bay lập tức hóa thành từng tia sáng nhỏ rơi xuống, bóng dáng hai người đứng trong biển ánh sáng lấp lánh, trong mắt chỉ có hình bóng đối phương. Khung cảnh này dường như trở nên lung linh, ảo mộng và đầy ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Các vị quan khách ở bên dưới quan sát cũng ngập tràn kinh ngạc khôn cùng, có lẽ đây là hôn lễ kỳ lạ nhất cũng là hôn lễ khiến người ta phải trầm trồ nhất.

Nhưng lại có một người trong số đấy không hề có tâm trạng như vậy, một người lúc này đang vô cùng kiềm chế cảm xúc, chỉ mãi nhìn ra xung quanh, trong lòng tràn ngập sự nóng vội, chờ đợi điều gì đó xảy ra.

Bách Lâm nắm chặt lòng bàn tay đỏ au như sắp bật cả máu. Hắn đã không còn kiềm chế nổi cơn giận của mình. Hắn mặc kệ kế hoạch trước đó của mình mà đứng bật dậy, nhưng ngay khi hắn vừa đứng lên, có một bàn tay đã níu hắn lại.1

"Đại sư huynh, dừng lại đi."

Bách Lâm quay đầu nhìn người đang nắm chặt cánh tay mình. Đó là Lý Nguyệt với đôi mắt đỏ au, thiếu nữ nhìn hắn khẩn khoản: "Dừng lại đi. Lãm Đồ Hinh sẽ không bao giờ thích huynh đâu! Hãy tỉnh ngộ đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.