Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 147: Anh Hùng Không Thích Tăng Ca (31)




Lúc Hoàng đế Amanda bị kiếm đặt ngang cổ cũng là lúc sư đoàn anh hùng phải đồng loạt dừng lại mọi tấn công. Vừa bắt được người, quân địch liền nhanh chóng rút lui, nếu còn ở đây kéo dài thời gian, khi đội quân kỵ sĩ chạy đến thì bọn chúng sẽ không còn đường lui nữa.

Nhưng ngoại trừ đem theo hoàng đế và hoàng hậu Amanda thì bọn chúng còn bắt thêm hai cô gái trong sư đoàn anh hùng rồi lập tức chạy khỏi cổng thành.

Cứ thế, lúc Henry mang theo quân đội chạy tới thì biết được tin cha mẹ mình cùng với hai thành viên là Anna và Alice đều đã bị bắt đi rồi. Nhưng lúc này, nam chính lại không thể liều lĩnh cử quân đội đuổi theo.

"Lax, kiểm tra tình hình đội quân bên ngoài cổng thành thế nào rồi?"

"Bọn chúng vẫn đang tiến dần đến cống thành, hiện tại, chỉ cách chúng ta khoảng 20 dặm. Hướng đi của những kẻ bắt cóc là phía đông, có vẻ như sẽ không giáp mặt đội quân đó."

Một bên là tính mạng của hoàng đế, hoàng hậu và thành viên. Một bên là sự an nguy của hàng vạn dân chúng ở kinh đô. Henry không có lựa chọn nào khác nữa. Hắn nhìn về người mà mình tin tưởng nhất: "Oran! Ngươi có đồng ý nhận nhiệm vụ này không?"

Bây giờ nam chính không thể bỏ mặc tất cả mà chạy đi cứu cha mẹ, cũng không thể bỏ ra nhiều hơn thành viên sư đoàn anh hùng. Bởi vì bọn họ chính là lực lượng chủ chốt của quân đội.

"Thủ lĩnh. Tôi xin nhận nhiệm vụ này."

"Được. Ta giao quyền chỉ huy 500 kỵ sĩ cho ngươi. Hãy lập tức tiến về hướng đông. Sẽ không có bất cứ một mệnh lệnh nào cho ngươi cả. Oran! Ta cho phép người tự ý hành động."

Ngay sau khi Oran chạy đi cùng đoàn kỵ sĩ thì cổng thành cũng được đóng lại. Một mình Henry chỉ huy toàn bộ đội quân vào vị trí, cũng như sơ tán dân chúng khỏi vùng nguy hiểm.

Trong lúc ấy, ở dinh thự nhà Dixon, Elbert đã tỉnh dậy.

"Công tước, đây là thư mà công nương để lại. Ngài ấy nói cho dù ngài định làm gì thì cũng phải đọc thứ này rồi hẵng quyết định."

Nhận lấy lá thư từ tay kỵ sĩ, sau khi đọc xong nó, gương mặt Elbert tràn đầy lo lắng, một hồi sau lại thở dài một hơi.

"Hình như ta đã quá xem thường con gái mình rồi."

Ông đưa tay xé bỏ bức thư, ra lệnh cho người của mình: "Hãy mau đến gặp thái tử, báo cáo với ngài ấy về việc ta đã trúng độc và hiện tại tính mạng đang rất nguy kịch. Còn nữa… đem bồ câu đưa thư đến đây."

Tin tức Đại thống lĩnh Dixon, anh hùng dân tộc đã trúng độc một cách thần bí khiến lòng quân và cả dân chúng nhanh chóng lung lay, lo lắng. Thời điểm đó, thái tử Henry chính là người đứng ra, bộc lộ hào quang nhân vật chính của mình, trấn an tinh thần tất cả mọi người.

"Thủ lĩnh, quân địch đột nhiên tạm dừng tại vị trí cách kinh đô mười dặm. Ngoài ra, ở khoảng cách này, chúng tôi đã quan sát được rõ hơn về bọn chúng. Nhìn trang phục quân sĩ, hình như là người Lagas. Quân số khoảng một vạn người."

"Không được lơ là cảnh giác, tất cả mọi người vào vị trí sẵn sàng."

"Rõ, thưa thủ lĩnh."

Trong lúc đó, ở vị trí mười dặm về phía nam kinh đô, chính đoàn quân Lagas cũng đang không hiểu về mệnh lệnh dừng lại của hoàng đế bệ hạ.

Một người đàn ông cưỡi ngựa, trên trán có vết sẹo dài khá dữ tợn, chạy tới bên cạnh chiếc xe mạ vàng lấp lánh phía trước: "Bệ hạ, chúng ta đã sắp tới kinh đô Amanda rồi, tại sao phải dừng lại?"

Từ phía trong xe phát ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Đại thống lĩnh, ngươi không mệt nhưng quân sĩ thì chắc chắn mệt rồi. Cho bọn chúng nghỉ ngơi chút."

Người được gọi là đại thống lĩnh kia lập tức đen mặt. Là ai bắt anh ta trong một tháng phải tập hợp quân đội đi xâm chiếm Amanda. Cũng là ai đột nhiên trở về với gương mặt hầm hầm tức giận, một hai đòi đem quân đi cướp người gì đó? Rồi bây giờ mục tiêu ở ngay trước mặt thì lại kêu ngồi đây nghỉ ngơi?

Thế này còn gì là tập kích bất ngờ nữa hả?

"Texas, rốt cuộc lúc ở Amanda, bệ hạ đã gặp chuyện gì vậy?"

Texas là người đàn ông mà Leon thường xuyên gặp gỡ lúc vẫn đang ở trong sư đoàn anh hùng.

"Đại thống lĩnh, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mà… nhìn biểu hiện của ngài ấy thì hẳn là… bị một cô gái từ chối."

"Hả???" Đại thống lĩnh nghe xong chỉ biết trợn mắt há miệng như không tin nổi, "Khoan đã… Rốt cuộc là cô gái nào xui xẻo bị bệ hạ nhìn trúng vậy?"

Người đàn ông vừa cất lời xong, từ trong chiếc xe mạ vàng, một con dao sắc bén phóng ra, bay ngang trước cổ Đại thống lĩnh, nếu không phải anh ta phản ứng nhanh thì trên cổ đã xuất hiện đường máu rồi.

Ặc… Texas tặc lưỡi sờ sờ chiếc cổ của mình.

"Đại thống lĩnh, ngài vẫn nên cẩn thận miệng mồm của mình trước đi."

"Hừ… Ta nói còn không đúng sao? Dở dở ương ương như bệ hạ thì còn lâu mới tán đổ con gái người ta."

Mặc kệ cho chiếc dao thứ hai, thứ ba,... đang phóng ra, đại thống lĩnh vẫn vừa né, vừa hướng về chiếc xe mà nói to: "Bệ hạ. Người đừng lo. Bây giờ chúng ta lập tức tiến vào chiếm cả kinh đô. Cô gái đó còn dám từ chối người được sao?"

Texas trợn mắt: Tư tưởng điên rồ này thực chất là do đại thống lĩnh dạy bệ hạ mà ra đúng không?

Lúc này, những con dao mới ngừng phóng ra, từ bên trong phát ra giọng nói có chút buồn bã: "Bây giờ cô ấy không có ở kinh đô."

"Cô ta có phải đã chạy trốn cùng tình nhân rồi không?"

Đại thống lĩnh vừa dứt lời, bên trong đã vang lên một giọng nói đầy lạnh lẽo: "Texas, giết Pixas đi. Giết xong, ta cho ngươi làm đại thống lĩnh."

Texas không dưng bị lôi vào: Bệ hạ à, thần mà giết được đại thống lĩnh thì còn ở đây làm chân sai vặt sao?

Đại thống lĩnh Pixas đi tới gõ gõ cửa xe: "Ôi dào, bệ hạ không phải lo. Tình nhân của cô ta chắc chắn không xấu xa bằng ngài được. Chúng ta đi tới hù chết hắn. Xong ngài liền có thể-"

Pixas còn chưa nói xong đã bị một bàn tay đưa ra lôi vào trong xe. Tiếng la hét thảm thiết vang lên, lúc anh ta bị ném ra ngoài đã bầm hai mắt.

Texas chứng kiến tất cả: Đúng là cái miệng hại cái thân mà.

Một bóng người cao lớn bước ra từ cửa chiếc xe, hắn đội một chiếc áo choàng rất lớn, đến không thấy rõ mặt mũi hay thân hình.

"Texas, chuẩn bị đội quân khoảng một ngàn người đi cùng ta. Còn việc ở đây giao lại cho ngươi. Tạm thời không chủ động tấn công. Tuy nhiên, nếu bên ấy có động tĩnh thì… cứ giết."

"Thần tuân lệnh, thưa bệ hạ."

Rosy: Cuối năm nên đã lười biếng hai ngày rồi. hôm nay chúc mừng năm mới bù nha Cảm ơn tất cả các bạn đã đón đọc truyện của mình nhé. Năm mới vẫn tiếp tục đồng hành cùng mình nha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.