Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 137: Anh Hùng Không Thích Tăng Ca (21)




Giữa bầu trời đêm đầy sao, trên đỉnh tòa cung điện nguy nga rực rỡ, có bóng dáng hai người đang đứng, làn váy thiếu nữ khẽ rung rinh theo ngọn gió. Gương mặt xinh đẹp lộng lẫy dưới ánh sáng mờ ảo càng trở nên sinh động tuyệt trần. Còn chàng trai đang đứng bên cạnh cô, cũng thập phần anh tuấn và xuất chúng. Dáng người thẳng tắp, khí chất cao quý, khóe môi cong cong đầy thanh tao...

"Này, đừng có cười như thằng ngốc nữa."

Một câu nói của Thập Nhất vang lên, thành công làm không khí lãng mạn gì đó đều biến mất.

"Tự nhiên lại đưa ta leo lên nóc nhà, ngươi bị rảnh sao?"

"Chị gái tảo biển, ta đã nói là muốn khiêu vũ với chị mà. Chị nghe xem…"

Leon vươn hai cánh tay ra, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng gió thổi xen qua kẽ lá nghe xào xạc, tiếng nước chảy róc rách của thác nước xa xa.

Cậu mở mắt nhìn vào Thập Nhất, biểu cảm vô cùng hưng phấn và thích thú: "Đây chính là tiếng nhạc của chúng ta. Còn bầu trời đêm chính là sân khấu lấp lánh. Chị sẽ khiêu vũ cùng ta đúng không?"

"Không." Một từ duy nhất trả lời cho sự nhiệt tình của hắn.

Leon tuy bị từ chối lại chẳng thấy buồn bã chút nào, nụ cười trên môi hắn vẫn không hề thuyên giảm.

"Ta biết chị không phải là không quan tâm đến ta, nếu không hôm ấy chị sẽ không vì ta mà bộc lộ sức mạnh phi thường, cũng sẽ không sử dụng đến siêu năng lực đáng xấu hổ kia."

Thập Nhất không phản bác nhận định của Leon. Hắn nói đúng, bởi vì cô đã sớm nhận ra hắn là người vẫn luôn đi theo mình.

Cho dù không cần nhìn tới thói quen đặc trưng, chỉ một cái chạm tay cũng đủ khiến cô nhận ra hắn. Lý do sao? Chỉ đơn giản là cảm giác thôi, rất ấm áp, cũng khá quen thuộc, đó là thứ mà cô sẽ không nhầm lẫn. Giống như bây giờ vậy…

Nhìn xuống đôi bàn tay đang lồng vào nhau, Thập Nhất cũng có chút khó hiểu. Cô vốn không thích người khác chạm vào mình, nhưng riêng hắn lại không khiến cô phản cảm hay khó chịu.

Là bởi vì đã xuyên qua nhiều thế giới cùng nhau, cô coi hắn như người đồng hành, nên mới như vậy sao?

Bàn tay đang nắm của Leon đột nhiên buông ra, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay biến mất, làn gió thổi qua khiến nó trở nên thật lạnh.

"Vậy ta sẽ bắt đầu điệu nhảy của mình nhé?"

Thập Nhất ngẩng đầu nhìn chàng trai đang lùi ra xa. Trong ánh nhìn của cô, tay và chân hắn bắt đầu chuyển động. Đó là một điệu nhảy không có trong ký ức của Thập Nhất hay nguyên chủ Alice.

Mặc dù không hiểu ý nghĩa của điệu nhảy này, nhưng nhìn biểu cảm và khóe môi cong cong như đang câu dẫn người khác. Cô đoán nó hẳn là một cách để thu hút sự chú ý của đối phương trong đêm lễ hội.

Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn, một bàn tay đưa tới trước mặt Thập Nhất. Dưới bầu trời đêm, đôi mắt màu xanh biếc của Leon càng trở nên lấp lánh như những vì sao.

Cô gái nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, cuối cùng từ từ đưa tay mình ra. Leon cười rạng rỡ nắm lấy tay cô, bắt đầu chuyển sang một điệu nhảy đôi vô cùng đơn giản. Việc của Thập Nhất chỉ đơn giản là đi theo bước chân hắn.

"Chị gái tảo biển, trước đây chị có từng khiêu vũ với ai chưa?"

"Chưa."

"Thảo nào chị nhảy rất tệ."

Vũ đạo của Leon thuần thục, cử chỉ nho nhã, động tác lưu loát, việc dẫn dắt cô cũng vô cùng khéo léo. Tư thế cả hai không phải hoàn mỹ nhất nhưng lại vô cùng ăn ý với nhau. Ánh sáng mặt trăng chiếu vào cơ thể hai người như đang tăng thêm sắc màu mộng mơ cho khung cảnh này.

Sự kết hợp của chàng trai áo đen và cô gái xinh đẹp như thiên sứ dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Đây có lẽ là bức tranh lãng mạn nhất, có thể khiến bất cứ người nào nhìn thấy đều phải trầm trồ.

Trong khung cảnh ấy, đôi mắt của Leon chưa bao giờ rời khỏi gương mặt Thập Nhất. Dù nó không phải gương mặt đẹp nhất mà hắn nhìn thấy, càng không phải gương mặt có thể làm hắn xao xuyến ngay lần đầu gặp gỡ. Nhưng bây giờ nó lại khiến hắn toàn hoàn chìm đắm vào trong dáng vẻ lạnh nhạt của cô.

"Chị gái tảo biển, hình như càng ngày ta lại càng thích chị hơn rồi."

Thập Nhất lặng lẽ đáp lại Leon bằng một cái ừm không cảm xúc.

"Hững hờ như vậy sao?"

"Vậy ngươi muốn ta phải làm gì?"

"Chị có thể thích lại ta không?"

"Xin lỗi, ta không có sở thích chơi trò tình cảm với trẻ vị thành niên."

Leon không hiểu vị thành niên là gì, nhưng có vẻ như là cô đang chê bai tuổi tác của hắn.

"Vậy nếu ta lớn hơn thì chị sẽ thích ta sao?"

"Cũng không."

"Tại sao? Nói cho chị biết. Ta rất đẹp trai, có rất nhiều tiền, năng lực cũng vô cùng mạnh. Ta là người sẽ không thua bất kỳ một ai."

"Không phải lần trước ngươi còn để ta cứu sao?"

Mà vốn dĩ hắn cũng bị nam chính đánh bại còn gì? Bây giờ làm màu cho ai xem?

"Lần đó không tính, là do ta sơ suất thôi."

Sao cũng được. Thập Nhất sẽ chẳng thèm tin lời một người mà đến danh tính, tuổi tác hay gương mặt đều không phải thật. Ai mà biết dưới gương mặt điển trai phơi phới này có phải một ông lão năm mươi tuổi hay không?

"Coi như ta xấu, không xứng với ngươi đi."

"Ai? Ai dám nói chị xấu? Ta nhất định chặt đầu người đó."1

Thập Nhất: Hừ… Hắn muốn giả vờ mất trí nhớ thì cứ giả vờ đi. Dù sao cô cũng không quên đâu.1

Leon thấy cô không trả lời nữa thì lộ ra một tia thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó đã trở nên phấn chấn trở lại.

"Dù sao chị biết rằng ta rất thích chị là được rồi. Sẽ không có ai thích hợp với chị hơn ta đâu."

Ban đầu hắn tiếp cận cô gái này chỉ bởi vì nhìn thấy một anh hùng đặc biệt khác lạ so với những người khác. Một anh hùng bị đồng đội nhìn bằng con mắt khinh thường và ngồi một xó với đám ngựa.

Có lẽ bởi vì biểu cảm của cô lúc ấy đã khiến hắn tò mò, tại sao trong hoàn cảnh đó cô vẫn thản nhiên và ung dung đến vậy. Hắn cảm nhận được từ cô một cảm giác giống hệt mình. Chính là cảm giác của sự cô độc.

Cô với hắn dường như là cùng một loại người.

Khi trông thấy cô thật sự trơ mắt nhìn động đội của mình lâm vào chỗ chết, Leon đã biết nhận định của mình là hoàn toàn đúng.

Năng lực của cô không hề kém như những gì mà hắn nghe lén được. Cũng không biết tại sao mọi người lại đối xử với cô như vậy, nhưng điều ấy chỉ khiến hắn càng thêm hứng thú với cô.

Thứ hắn muốn trước giờ đều phải tìm cách đoạt được bằng mọi cách. Và cô gái này cũng không ngoại lệ…

Đối diện với ánh sáng kỳ lạ của đôi mắt xanh biếc, Thập Nhất có chắc chắn tên điên này hình như lại đang có suy nghĩ biến thái nào đó.

Cô chưa bao giờ tin tưởng vào nụ cười giả tạo và gương mặt ngây thơ của hắn. Nhưng dám đứng trước mặt cô mà tính toán âm mưu thì hắn cũng thật to gan đấy.

Bẹp… Á… Hai tiếng kêu vang lên cùng một lúc.

"Chị muốn ám sát chân ta đấy à? Hình như chân ta gãy rồi đây này?"

Màn ăn vạ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

"Đó là bài học cho ngươi đấy, lần sau đừng có mà tơ tưởng sử dụng thôi miên lên người ta. Ngươi nghĩ thứ năng lực ấy có thể điều khiển ta sao?"

Thập Nhất đạp hắn một cái xong liền quay lưng rời đi: "Muộn rồi, về sư đoàn của ngươi đi."

"Sao chị có thể tự thoát khỏi thôi miên vậy, hay vốn dĩ chị không hề bị ảnh hưởng?" Ở phía sau vang lên câu hỏi của Leon nhưng Thập Nhất đã một bước nhảy xuống dưới mất dạng.

Trên mái nhà, chỉ còn lại chàng trai giống như đang suy nghĩ gì đó, cả gương mặt hắn đột nhiên trở nên sáng bừng.

"Khoan đã… Vậy là nàng ấy tự nguyện muốn khiêu vũ với ta sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.