Đúng như Thập Nhất dự đoán, Julia mặc dù bị xử phạt nhưng không tới mức khai trừ ra khỏi sư đoàn. Dù sao sự việc ấy cũng không mang tới hậu quả nghiêm trọng, huống chi mấy nạn nhân đều bằng lòng tha thứ cho cô ta. Chỉ có điều với tiền đề này, lòng tin tưởng và yêu mến của các thành viên đối với Julia đã bị sụt giảm nghiêm trọng rồi.
Còn thái độ đối với người một đao chặt phăng đầu quái thú khổng lồ như Thập Nhất, cũng có một sự thay đổi rất lớn. Ánh mắt đám thành viên nhìn về cô đã không còn khinh thường như trước nữa, bởi vì bọn họ trực tiếp coi cô như không khí!!!
Nếu như người ra tay giết con quái thú ấy là Henry hay Julia thì chắc chắn đã được tung hô lên trời, còn khi đối phương là Alice thì bọn họ lại lựa chọn cách thức im lặng.
Cũng thật là quá bất công rồi đấy.
Thập Nhất vốn không cần sự công nhận của đám người ấy, nhưng tại sao bọn họ có thể cố tình giành hết thức ăn không chừa cho cô miếng nào như vậy hả?
Thập Nhất đang chuẩn bị nổi nóng thì một đĩa đồ ăn đầy đủ được đưa đến trước mặt cô, mà người đó là nam chính Henry, cùng với một câu nói đầy ẩn ý:
"Alice, hãy cho các thành viên một chút thời gian."
Cô nhìn xuống đĩa đồ ăn trước mặt, còn chưa kịp nhận hay từ chối thì một cơn lốc đã xộc tới. Trong tích tắc, Thập Nhất nhanh chóng cầm lấy đĩa đồ ăn, tránh cho nó bị rớt xuống.
Gương mặt của Leon sờ sờ xuất hiện, nhìn đĩa đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn trong tay cô thì có vẻ không vui lắm.
"Leon, trong nhà ăn cậu không nên chạy nhanh như vậy đâu." Henry lên tiếng nhắc nhở.
Cậu ta chỉ ồ lên đáp lời nam chính một cái, rồi giơ tay muốn giành lấy đĩa thức ăn: "Chị gái tảo biển, ta muốn ăn nó. Ta sẽ đền cho chị thứ khác ngon hơn."
"Không được." Bởi vì nó không phải của cô.
Nhưng Leon lại không hiểu ý Thập Nhất, chỉ cảm thấy một sự giận dữ đang dâng lên trong lòng. Hắn ta không thèm nói thêm câu gì đã quay đít đi thẳng ra bên ngoài.
Thập Nhất không để ý hành vi khó hiểu của hắn, chỉ đưa lại đĩa đồ ăn cho Henry rồi tự mình lấy một phần chỉ toàn rau củ.
"Thủ lĩnh, ta cũng không có giữ thời gian của bọn họ." Đây chính là câu trả lời của Thập Nhất dành cho câu nói vừa nãy của nam chính.
Cô hoàn toàn không cần chờ đợi sự chấp nhận của đám thành viên chỉ biết ghen ăn tức ở đó. Cũng chỉ có nam chính "thánh mẫu" này mới cố gắng dung hòa tất cả mọi người với nhau. Còn cô chỉ muốn làm một cá thể riêng biệt mà thôi.
Lúc Thập Nhất trở về phòng đã có Leon đang ngồi khoanh tay bên trong, cô phải nhìn lại một lần nữa để xác nhận mình không vào nhầm phòng.
"Muốn tự đi ra hay để tôi ném cậu ra ngoài như mọi lần."
"Ta muốn chị dẫn đi chơi thị trấn."
Tên này đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Hắn cho rằng mình vẫn là hoàng đế khi ở đây, muốn sai ai thì sai sao?
"Không rảnh."
"Tại sao? Chị nhận đồ ăn của tên đàn ông khác được mà không dẫn ta đi chơi được sao? Đồ nữ nhân phụ bạc."
Nữ nhân phụ bạc là cái quỷ gì vậy? Cô thì có liên quan gì đến tên boss phản diện này hả?
"Mạng của ta bây giờ là của chị. Từ trên xuống dưới đều là của chị. Chị phải chịu trách nhiệm với thân thể và cuộc đời ta. Sao có thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt với đàn ông khác?"
Khoan đã… tại sao cô chỉ lỡ dại cứu hắn một lần mà bây giờ lại thành ra phải chịu trách nhiệm với thân thể và cuộc đời của hắn vậy? . Hãy tìm đọc trang chính ở == ТRUMtr uyeЛ. V n ==
Trong ánh nhìn oán trách của Leon, Thập Nhất quyết đoán rút con dao găm ra.
"Chị… Chị định làm gì?"
"Sửa chữa sai lầm."
Nhìn gương mặt nghiêm túc của cô gái, Leon nhanh chóng vọt ra bên ngoài từ cửa sổ. Trước khi rời đi, còn hét lên một câu thật to: "Ngày mai chị nhất định phải dẫn ta đi chơi đấy."
Phiền phức cuối cùng cũng chịu rời đi, Thập Nhất đem đặt con dao xuống bàn rồi lấy ra một ít đồ đạc. Bây giờ cô phải chuẩn bị trở về nhà theo lời nhắn của Elbert.
Ngày mai có vũ hội trong cung điện mà một công nương như Alice cần phải tham gia. Bên cạnh đó, khoảng thời gian này cũng là lúc hoàng đế bắt đầu đề nghị kết thân với công tước Dixon.
Có thể nói, trong tất cả tiểu thư quyền quý thì con gái của thống lĩnh đại quân chính là thích hợp nhất. Bởi vì việc này sẽ giúp củng cố địa vị của thái tử Henry.
Lúc Thập Nhất trở về dinh thự nhà Dixon, Elbert đang đợi bên trong để đón chào cô. Rất nhanh chóng ông đã đề cập đến vấn đề kết hôn của cô.
"Con cảm thấy Henry là người thế nào?"
Nam chính vốn là học trò do một tay Elbert đào tạo khi ông vẫn còn là thủ lĩnh sư đoàn anh hùng. Nên Thập Nhất vuốt mặt thì cũng phải nể mũi.
"Rất tốt ạ. Nhưng con hiện tại chưa có ý định kết hôn."
"Bệ hạ muốn để hai con tiến tới tìm hiểu nhau. Có thể sẽ là đính hôn trước. Henry là một người đàn ông có thể tin cậy được."
"Thưa cha, con xin phép sẽ hỏi thẳng ạ. Liệu người có thể từ chối bệ hạ không?"
Bất kỳ vị vua nào cũng đều không thích có một quần thần công cao hơn chủ, được dân chúng ngưỡng mộ hơn người làm hoàng đế như mình.
Nguyên chủ Alice có thể không nghĩ đến điều này, nhưng Thập Nhất thì biết sẽ không dễ để từ chối mối hôn sự này. Trừ khi Henry có thể khiến hoàng đế thay đổi ý định.
Dường như Elbert cũng khá bất ngờ vì câu hỏi của con gái mình. Nhưng câu trả lời của ông thì không có một chút do dự.
"Cha sẽ không ép con phải lấy người mình không muốn."
Có thể thấy người cha này không hề vô tâm giống như Alice vẫn nghĩ, nguyên chủ đã vô tình bỏ lỡ một điều quý giá rồi.
Để được đánh giá tốt về việc hoàn thành tâm nguyện của Alice, Thập Nhất nghĩ mình nên tìm cách hủy bỏ hôn sự này một cách hòa bình, và không ảnh hưởng đến gia tộc Dixon.
"Con cần tìm hiểu thêm về thái tử đã ạ."
"Được, ta sẽ cho con thời gian. Alice, nghe nói trong nhiệm vụ gần nhất con đã lập được công trạng lớn phải không?"
"Chỉ là gặp may thôi ạ."
"Lâu rồi chúng ta không tập luyện với nhau. Hãy để ta xem con tiến bộ thế nào rồi."
Elbert không hề cho Thập Nhất cơ hội từ chối vì ông đã đứng dậy với thanh kiếm đeo bên hông và thắng tiến ra phía cửa.
Mặc dù có ký ức của Alice, nhưng mỗi người đều có cách ra chiêu thức với độ nặng nhẹ khác nhau, Thập Nhất chỉ có thể cố gắng hết sức để không khiến Elbert nhận ra sự khác biệt.
Keeng… thanh kiếm trên tay cô bị Elbert đánh rơi xuống đất.
"Con vẫn là không thể so sánh với cha ạ." Thập Nhất tỏ ra khiêm tốn.
"Con tiến bộ hơn xưa rất nhiều rồi đấy. Vậy là đủ rồi, con nên đi nghỉ ngơi và chuẩn bị cho ngày mai."
"Vâng ạ."
Thập Nhất vừa rời khỏi khu vực sân tập thì gương mặt Elbert cũng lập tức thay đổi. Trong đôi mắt ông là một sự lạnh lẽo đầy nặng nề.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong kinh đô, Leon đang âm thầm gặp gỡ một người nào đó mang áo choàng đen trùm kín mặt mày. Thứ người đó đưa cho hắn là một tờ giấy.
Sau khi xem xong, môi Leon nở nụ cười khá gian xảo: "Không sao, cứ để cho đám người ấy nổi loạn chút đi. Đợi ta trở về sẽ gom rác luôn một thể."
"Bệ hạ, người tự mình xâm nhập Amanda thế này rất nguy hiểm. Đại thống lĩnh bây giờ đang vô cùng nổi giận, ngài ấy nói trong một tháng nếu người không trở về sẽ tự đến đây để bắt người."
"Nói với hắn, ta còn có một việc khác rất quan trọng. Khi nào xong ta sẽ tự trở về."
"Là việc gì vậy ạ?"
Leon không biết nghĩ đến điều gì mà khóe miệng cong lên: "Ở đây có một thứ rất thú vị. Một thứ ta muốn đem về Lagas."
Rosy: Đầu tuần nhớ vote cho m nha