"Tư Vũ, em không cảm thấy ông Hạ đồng ý hợp tác với chúng ta quá dễ dàng rồi sao?"
Cố Tư Việt ngồi ở ghế lái lên tiếng hỏi em trai mình. Bọn họ đang trên đường trở về Cố gia sau bữa ăn tối với nhà họ Hạ.
"Mặc dù anh muốn đình chiến với Hạ Thị là thật, nhưng vẫn là không thể hoàn toàn tin tưởng lão cáo già đó được. Chúng ta nên tạo một bản hợp đồng ràng buộc lợi ích chặt chẽ một chút."
"Em lại chỉ sợ ông ấy sẽ không phá ước." Cố Tư Vũ ngồi ghế phụ lên tiếng, vẻ mặt của hắn có gì đó rất xảo quyệt.
"Ý em là sao? Ông ấy mà phá ước, phản bội chúng ta thì không phải công ty sẽ thiệt hại sao?"
"Anh, phần thiệt hại của công ty em sẽ sử dụng tiền riêng của mình để bù vào."
Cố Tư Việt đột ngột dừng xe, anh quay sang nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc: "Tư Vũ, sao em nói cứ như biết chắc ông ấy sẽ phản bội mà vẫn muốn hợp tác vậy hả?"
Đối diện với sự khó hiểu của anh trai, Cố Tư Vũ chỉ mỉm cười: "Thế anh còn muốn em lấy được vợ không?"
Nhìn nụ cười lúc này của em trai, Cố Tư Việt khó khăn lên tiếng: "Anh nghĩ là anh biết tại sao ông Hạ lại không thích em rồi."
Đúng là cùng dấu thì đẩy nhau mà, hai người đàn ông cùng mưu mô âm hiểm trên thương trường thì không nói, bây giờ đến chuyện tình cảm cũng phải giở thủ đoạn ra để tranh thủ tình cảm của con gái người ta nữa.
"Em chắc chứ? Mặc dù hôm nay mới gặp lần đầu tiên nhưng anh cảm thấy… cô bé đó hình như không quá thích em thì phải."
"Không phải không quá thích, mà chính là không thích. Cô ấy không thích em."
Nhưng hắn cảm nhận được, cô vẫn có chút gì đó quan tâm đến hắn. Cùng có thể là hắn tưởng bở, nhưng vậy thì sao chứ? Chuyện tình cảm hoàn toàn có thể thay đổi theo thời gian mà. Chỉ cần thủ đoạn đủ cao, hắn không tin một người như hắn còn không bắt được trái tim của một cô gái nhỏ.
Cố Tư Việt nhìn em trai có chút thở dài, đứa em trai này của anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp thất bại, cũng chưa yêu đương bao giờ nên có lẽ hắn không hiểu được. Tình cảm của một người rất khó nắm bắt, bởi vì nó không có bất kỳ trình tự hay logic nào. Mọi chuyện hoàn toàn có thể sẽ không đi theo kế hoạch của hắn.
"Tư Vũ, thay vì tính toán kế hoạch để tranh thủ cảm tình hay sự có lỗi của người ta đối với mình, anh nghĩ em nên để cô ấy thấy được tình cảm của mình một cách chân thành nhất."
Cố Tư Vũ nghĩ tới hành động theo đuổi trước giờ của mình, không phải cô gái đó đến liếc một cái cũng không thèm liếc sao? .
"Việc tính kế cũng là tình cảm chân thành của em mà."
Cố Tư Việt biết mình đã không thể ngăn cản đứa em trai cứng đầu này nữa rồi. Nó trước giờ có bao giờ nghe lời khuyên của ai đâu. Được rồi, phận làm anh còn có thể làm gì khác ngoài cổ vũ em trai mình sao?
"Vậy thì chuẩn bị sẵn tiền đi."
Dù là anh em thì tiền đền bù vẫn phải lấy.
...
Thập Nhất không biết có người đang tính kế trên đầu mình, lúc này cô vừa mới kết thúc đợt thi cuối kỳ của năm học thứ hai và đang ngồi ôm máy tính trong quán cà phê, bên cạnh là cậu em trai Hạ Dư làm bài tập ôn thi. Gần đó còn có cả chàng trai bốn mắt Trí Thành nữa.
"Xin lỗi mấy cậu nha, người thay ca của tớ đến hơi chậm. Chắc phải mười lăm phút nữa tớ mới xong." Tâm Đan vẫn còn đang mặc bộ đồng phục nhân viên tiến tới bàn của cô.
Trí Thành nhìn thấy bộ dạng vội vàng của nữ chính liền đưa cho cô ly nước: "Không sao. Vẫn còn sớm mà."
Sau khi kì thi cuối kỳ kết thúc thì sinh viên cũng bắt đầu vào giai đoạn hai tháng nghỉ hè của mình. Ngược lại Hạ Dư lại chuẩn bị bước tới những ngày thi đại học chính thức của mình.
"À… Hôm nay có kết quả thi cuối kỳ rồi đấy." Nữ chính phấn khởi lên mạng tra cứu điểm số của mình và mọi người.
Thập Nhất nhìn điểm số trung bình, vừa đủ qua môn của cô không hề ngạc nhiên. Còn nữ chính Tâm Đan vẫn với số điểm rất cao, giữ nguyên vị trí số một để lấy học bổng toàn phần. Vì vậy mà cô đang rất kiêu ngạo trước mặt anh chàng nhà giàu Trí Thành.
"Sao hả? Cậu còn dám nghĩ là đã nhường học bổng cho tôi không?"
Trí Thành chỉ cười cười: "Đó là tự cậu nghĩ đấy chứ."
Thập Nhất ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trí Thành, đợi Tâm Đan đi đâu đó mới lên tiếng hỏi hắn: "Cậu có muốn yêu đương với Tâm Đan không?"
Trí Thành đang uống nước lập tức bị sặc: "Khụ… cậu nói gì thế? Bọn tớ chỉ là bạn thôi."
"Ồ… hỏi chơi thôi mà."
Nhưng hắn làm gì phản ứng dữ dội thế?
Hạ Dư ở bên cạnh cũng nhanh nhảu xen vào: "Ố ồ, nhìn phản ứng này là giống có tật giật mình lắm nè. Anh đúng là thích chị Tâm Đan rồi."
Trí Thành nghe vậy lập tức hoảng hốt đứng dậy la to: "Không có, anh không thích Tâm Đan."
Thật tình cờ làm sao khi nữ chính vừa mới quay lại đã nghe được câu nói rành mạch rõ ràng kia. Hai người vừa lúc đối diện và đang nhìn nhau. Tâm Đan ngại ngùng gãi đầu: "Chuyện đó tôi biết rồi. Nhưng mà cậu có cần nói to đến mức cho cả quán cà phê này nghe luôn không?"
Nhìn thấy cô, Trí Thành trở nên xấu hổ, cả gương mặt đỏ bừng như tôm luộc, mặc kệ buổi học nhóm gì đó, cầm lên cặp sách của mình rồi chạy ra ngoài, một câu tạm biệt cũng không nói.
"Ê... Trí Thành, cậu đi đâu vậy?"
Nhưng anh chàng hoàn toàn không quay lại trả lời Tâm Đan.
"An Di, sao cậu lại trêu chọc Trí Thành vậy? Cậu ấy giận đến bỏ về rồi kìa?"
Thập Nhất quay qua đổ lỗi cho Hạ Dư: "Tại cậu nên hắn mới giận đấy."
"Sao lại tại em chứ? Là chị hỏi vấn đề này trước mà."
"Tôi là hỏi hắn ta, còn cậu là khẳng định. Chắc chắn là lỗi của cậu."
Tâm Đan nhìn hai chị em nhà họ Hạ đổ lỗi cho nhau mà lắc đầu ngán ngẩm, cô rút điện thoại gọi cho Trí Thành nhưng không có ai bắt máy.
"Hai người đó, sau này đừng có trêu chọc cậu ấy nữa. Biết là da mặt cậu ta mỏng rồi mà."
Thập Nhất: Làm sao cô biết đàn ông ở thế giới này ai nấy cũng yếu đuối như vậy hả?
Nhưng mà rất nhanh sau đó Thập Nhất đã phải rút lại suy nghĩ đó về Trí Thành khi nhìn thấy gương mặt sưng vù của Minh Viễn ở trong đồn cảnh sát cùng với hắn.
Trí Thành nhìn thấy Tâm Đan cũng tới thì hoảng hốt vô cùng, hắn đã dặn An Di không được nói với cậu ấy rồi cơ mà. Ánh mắt oán trách của hắn đã bị Thập Nhất làm lơ triệt để.
Tâm Đan từ cửa chạy vào nhìn gương mặt bầm tím của Trí Thành, la mắng hắn với giọng điệu lo lắng: "Sao cậu lại đánh nhau đến chảy máu như vậy hả? Cậu bị điên rồi sao?"
Chàng trai há miệng chưa kịp trả lời thì một giọng nói bên cạnh đã xen vào: "Tâm Đan!"
Lúc này nữ chính mới nhìn sang bên cạnh và trông thấy một gương mặt cũng thương tích không kém của Minh Viễn.
Minh Viễn?
Tâm Đan há hốc miệng kinh ngạc: "Cậu là người đánh nhau với Trí Thành?"
"Không đúng. Là cậu ta đơn phương đánh tôi."
Nữ chính giống như không tin được, cô nhìn tới Trí Thành như muốn một câu giải thích từ hắn nhưng hắn lại chỉ cụp mắt xuống mà không hề giải thích điều gì.
Minh Viễn ở bên cạnh không ngừng châm dầu vào lửa: "Cậu ta không nói không rằng đã lao vào đấm tôi. Có camera làm chứng rồi, tôi nhất định sẽ kiện cậu ta. Tôi không hòa giải đâu."
Tâm Đan lên tiếng phản bác: "Không phải đâu. Trí Thành không phải là người như vậy."
"Sao lại không? Chắc chắn là vì thích Tâm Đan nên cậu ta mới chướng mắt với tôi. Hừ… Trí Thành, cậu nghĩ đánh được tôi vài cái thì sẽ thắng tôi, sẽ khiến con gái thích cậu sao? Không nói đến gương mặt, cậu nên rèn dũa lại nhân phẩm của mình trước đi."
Dưới sự trách mắng của Minh Viễn, Trí Thành lại chỉ nắm chặt tay mình mà không hề phản bác.
Thập Nhất ở phía sau đứng cùng với một người đàn ông nữa vẫn luôn không lên tiếng, cô chỉ khoanh tay đứng đó nhìn cuộc hội thoại của ba người phía trước.
"Tiểu thư, chúng ta không tới giải quyết chuyện này giúp bạn cô hả?"
"Đợi chút nữa đi."