Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 93: Sư huynh, ngươi quá phận! _ 15




Thẩm Dực Quân đen mặt nhìn Xương An Diệp được Mục Giản bế lên xe ngựa, cái gì mà đau chân không đi được, đau chân mà xoa hông là thế nào. Không thể tin tưởng mà.

“ Đại ca, nhị ca, hai người ở lại vui vẻ nhá.” Xương An Diệp mở rèm lên vẫy tay với hai người. Thẩm Dực Quân hừ 1 tiếng, trừng y. Triệt Phóng mỉm cười: “ Về Hải Sơn rồi, đợi tin của ta với đại sư huynh, không được chạy lung tung.”

Cần phải có người trở về thông báo tin tức, vì khoảng cách quá xa nên không thể truyền âm, gửi chim bồ câu lại sợ giữa đường xảy ra bất trắc, nên mới phân ra, Mục Giản cùng Xương An Diệp và Lộ Sương trở về núi Hải Sơn, nhóm người Thẩm Dực Quân ở lại. Số ít đệ tử Tiêu Hành phái và mấy môn phái nhỏ sẽ đi đến mấy thôn trang có người bị trúng tà thuật, theo cách Lộ Sương bày để chữa trị.

Xương An Diệp cả eo lẫn hông đều đau, y ngồi 1 lúc lại dịch 1 tí, ngọ nguậy ngọ nguậy. Mục Giản trực tiếp bế Xương An Diệp đặt y ngồi trên đùi mình. Xương An Diệp đỏ mặt, lén nhìn Lộ Sương đang nhắm mắt dưỡng thần.

“ Ngươi bị điên à? Ở đây có người ngoài.”

Mục Giản kéo kéo, cả người đối phương nhỏ nhắn lại mềm mại, ôm rất thích. Xương An Diệp thấy hắn không nghe mình nói, lại còn dụi dụi người y, liền ra vẻ ghét bỏ đẩy đẩy: “ Ngươi đừng có đụng vào ta.”

Mục Giản mặt dày kéo cằm y hôn hôn, môi lưỡi quấn quýt không rời. Xương An Diệp thở dốc, xụi lơ nằm trong lồng ngực hắn, y mệt mỏi rồi, có người ngoài cũng kệ. Điều chỉnh tư thế thoải mái, y kéo ngoại bào của Mục Giản đắp lên người, nhắm mắt đi ngủ.

Mục Giản ôm y, đáy mắt đều chứa ôn nhu vô hạn. Nhìn Xương An Diệp nằm trong lòng mình thiếp đi, hơi thở đều đều, hắn liền phóng linh lực, tạo nên một kết giới vô hình, bao bọc xe ngựa, chỉ là đề phòng có gì đó xảy ra, bảo bối của hắn bị phá giấc ngủ thì phải làm sao.

Lộ Sương nhắm mắt, tận lực làm giảm đi độ tồn tại của mình: đi cùng với mấy đứa yêu nhau đúng là số khổ mà. TAT

Trong khi cả quãng đường đi đều diễn ra thuận lợi thì khi vừa đến trước môn núi Sơn Hải, mọi thứ dường như có gì đó thay đổi. Hoang vắng đến không một bóng người.

Xương An Diệp đem nhãn cầu vận lên cao, xem xét toàn bộ tình hình xung quanh.

Đập vào mắt chính là khung cảnh đổ nát, xác người la liệt, máu me đầm đìa. Nơi này dường như vừa xảy ra một trận đại chiến vô cùng kịch liệt.

Xương An Diệp có chút hoảng hốt, tại sao lại thế này?! Rốt cục là cốt truyện đang theo diễn biến nào vậy.

Mục Giản là người gắn bó với nơi này lâu nhất trong ba người, tưởng chừng phải là người đau lòng nhất, Xương An Diệp nắm tay hắn vốn là muốn trấn an. Nhưng Mục Giản chỉ lặng lẽ nhìn cửa môn Tiêu Hành phái sụp đổ ngay trước mắt, hoàn toàn không có chút mảy may gọi là thương tâm nào, lạnh lùng đến bất ngờ.

" Sao lại thế này?" Lộ Sương trợn to con mắt, y chạy vào bên trong, vốn muốn xem xét, ai dè bị một cánh tay thô ráp tóm lấy, y phản ứng nhanh nhạy tránh thoát lại bị tên kia vặn ngược tay ra sau. Đau muốn rớt nước mắt.

Mục Giản ngay lập tức rút kiếm, che chắn trước mặt Xương An Diệp: " Kẻ nào??"

Xương An Diệp túm áo hắn, ló đầu hóng. Tên trước mắt là một nam nhân đô con lực lưỡng, khuôn mặt xấu xí rám nắng đen.

Lộ Sương vì đứng gần nên có thể ngửi rất rõ mùi hoa quế trên người đối phương, y cũng rất ngạc nhiên:

" Phó Ngải, ngươi lại ở đây??"

Người tên Phó Ngải hững hờ nhìn hai người Xương An Diệp, hắn vận nội lực, dò xét một vòng người Lộ Sương. Nhận ra Huyền châu vẫn còn, liền tóm cổ Lộ Sương, một làn khói đen bao bọc hai người, sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Xương An Diệp gấp đến độ muốn xông lên liền bị Mục Giản giữ lại. Y cáu kỉnh: " Y bị bắt mất rồi kìa? Ngươi không lo lắng chút nào sao?"

Mục Giản thở dài, ôm lấy Xương An Diệp, dụi dụi vai y:

" Lộ Sương có vẻ như là biết tên đó, vậy thì tạm thời y sẽ không nguy hiểm. Chi bằng đi xem tình hình xung quanh đã. Ta đoán là các phong bị tập kích nhưng nhìn số lượng người bị giết ở trong thì bảy phần là trưởng môn cùng các phong chủ, đệ tử đều thoát phần vơi rồi. "

" Nói thì nói, ngươi đụng tay đụng chân cái gì. " Xương An Diệp vỗ vỗ mặt hắn, ghét bỏ nói.

" Ở đây lại không có ai...."

" Cho nên....."

" Chúng ta có thể chơi dã chiến." ( ╹▽╹ )

Xương An Diệp tức giận kéo tóc hắn: " Bây giờ là thời điểm nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng chơi mấy cái trò tình thú này hả?? "

" Ta là đang quan tâm ngươi cô đơn khi không có ta bên trong mà " (*´ω`*)

" NGƯƠI THẬT KHÔNG BIẾT XẤU HỔ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.