Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 83: Sư huynh, ngươi quá phận! _ 5




Thẩm Dực Quân như nhìn thấy cái gì đó, nhắm mắt làm ngơ quay đầu nâng bước. Nam nhân anh tuấn phía bên Thiên Thời không màng bội kiếm mà ném cho đồng môn, đuổi theo sau Thẩm Dực Quân, như là nũng nịu, như là tủi thân mà gọi một tiếng:

" Quân Quân. "

Ôi mẹ, nghe mà thấy hãi.

Xương An Diệp nhe răng muốn cạp chết hai con người kia, ân ái thì về nhà.

" Hành Vân Khán, ta bảo ngươi đừng có theo ta cơ mà. " Thẩm Dực Quân tức giận đến trợn to đổi mắt, hắn vung một kiếm, Hành Vân Khán dễ dàng né tránh. Lực sát thương của một kiếm này không hề nhẹ, đập vào bức tường đối diện liền vỡ nát.

Hành Vân Khán chân chó vẫn cứng đầu bám đuôi. Khuôn mặt như muốn khóc:

" Quân Quân, đừng giận nữa mà. Ta sai rồi, ta không nên lừa dối ngươi. Quân Quân. "

" Cút. " Thẩm Dực Quân rất không có tình ý mà đạp Hành Vân Khán một cái.

Mục Giản nhìn nhị sư đệ của mình khốn khổ như vậy, một câu nói giúp cũng không có, vẻ mặt tươi cười nhìn Xương An Diệp.

Xương An Diệp: "...." Nhìn ta làm gì.

" Sư đệ không phiền thì có thể cho chúng ta đi cùng không? Càng nhiều người càng đông vui mà."

Mục Giản áp sát Xương An Diệp, một tay vòng qua eo y như thể muốn ôm người vào lòng.

" Đại sư huynh. " Từ Thiến cau mày vẻ không vui, tách hai người ra.

Mục Giản khụ một tiếng: " Muội đi tìm nhị sư huynh đi. "

Từ Thiến dậm chân, chỉ vào Xương An Diệp:

" Sao huynh lại đi cùng tên này, lại còn ra vẻ thân thiết cái gì. Không phải huynh cùng Lộ Sương đang yêu nhau sao? Như này còn ra thể thống gì? Ta nói cho huynh biết, ta thích Lộ Sương hơn hắn, nếu huynh dám làm Tiểu Sương của ta đau lòng. Ta sẽ đập chết đôi cẩu nam nam các người. "

Xương An Diệp nhíu mày, hàn khí lập tức lan toả. Từ Thiến bỗng rùng mình, thoái lui mấy bước.

" Tại sao ta lại khiến Tiểu Sương của muội đau lòng vậy?? Hơn nữa, ta chưa từng nói rằng ta thích Lộ Sương. Hắn là ai ta còn chưa bao giờ thấy mặt, muội nói xem ta phải thích hắn ở điểm gì??"

Từ Thiến á khẩu, vẻ mặt bàng hoàng: " Nhưng....nhưng.... mọi người đều bảo hai ngươi bên nhau, lại còn dùng đồ đôi, ta cũng đi tìm Lộ Sương chứng thực, hắn còn gật đầu cho ta xem tín vật định tình của hai người. "

Mục Giản sa sầm mặt mũi: " Vậy sao muội không đi hỏi ta? Không lẽ, muội còn tin người ngoài hơn cả đại sư huynh ta đây. "

Từ Thiến thấy sắc mặt hắn không tốt, sợ hãi không lên tiếng mà cúi đầu.

" Ta không quen ai tên Lộ Sương, tin đồn đó bắt nguồn ở đâu ta sẽ trả rõ, đồ đôi mà muội nói ta cũng không biết. Ta không biết hắn là ai thì làm sao có thể yêu hắn. "

Mục Giản cuối cùng cũng đã hiểu ra hôm đó tại sao Xương An Diệp lại nhất quyết đánh nhau với mình. Hoá ra là tưởng hắn thích người ta nên đến cướp người.

Xương An Diệp bụm mặt, trong lòng thầm chửi rủa. Cmn tên nào lan truyền tin bậy. Thực mất mặt quá đi. Mấy hôm trước còn đổ oan cho hắn.

Mục Giản nhìn Xương An Diệp ngồi xổm dưới đất, tiến đến kéo y: " Vậy sư đệ, có gì muốn nói với ta không?"

Xương An Diệp ôm cánh tay của Mục Giản, ủy khuất lấy lòng: " Lão công, ta sai rồi. "

Xương An Diệp nói xong mới ý thức được. Đệch mợ. Lỡ mồm. Nói xong liền quay người muốn bỏ chạy.

Mục Giản ngẩn người, trơ mắt nhìn Xương An Diệp chạy mất. Một lát sau, hắn khụ một tiếng như muốn phá tan không khí xấu hổ, vành tai cũng đỏ lên đáng ngờ, thâm tâm có chút sung sướng không kiềm chế được.

Đêm đến, Xương An Diệp đang mơ màng chìm vào giấc ngủ. Một bên giường bỗng dưng lún xuống, y cảnh giác muốn đạp cho người ta một cái, liền bị đối phương tóm lấy chân, cả người bị đối phương ôm vào lòng.

" A ... tên này .... "

" Sư đệ cũng thật sung sức. "

" Mục Giản. " Xương An Diệp giãy dụa. Mục Giản càng ôm chặt. Xương An Diệp thoát không nổi liền ngoan ngoãn nằm im.

" Tại sao lại vào phòng ta?? Nửa đêm khuya khoắt, đột nhập vào phòng người khác, ngươi muốn làm gì?"

" Sư đệ nghĩ ta sẽ làm gì?" Mục Giản luồn tay vào trong y phục y, xoa nắn cái eo nhỏ. Cũng thực gầy đi, như thể bẻ một cái sẽ gãy.

" Ngươi ... Ngươi đừng có mà quá phận. Ta sẽ kêu người đến đó. " Xương An Diệp phẫn hận giơ quyền đánh. Mục Giản bình tĩnh bắt được, nhét người vào trong chăn.

" Đệ gọi người đến xem chúng ta ân ái sao?"

Xương An Diệp bị quấn thành bánh, trừng to con mắt nhìn hắn. Mục Giản không trêu đùa nữa, xoa đầu y, nhẹ giọng:

" Được rồi, mau ngủ đi. Sáng mai phải lên đường sớm. "

Sau đó hai người Xương An Diệp đi đến đâu thì 3 người Mục Giản cũng đúng lúc xuất hiện ở đó. Thẩm Dực Quân nhiều lần tức đến điên đảo, trực tiếp rút kiếm, muốn chém chết Hành Vân Khán.

" Sư đệ. " Mục Giản tóm lấy tay Xương An Diệp: " Đệ như vậy là không muốn chịu trách nhiệm với ta sao??"

Từ Thiến đứng bên cạnh: O _ O

Chịu trách nhiệm??

Các ngươi đã làm gì???

Lúc ta không có ở đây đã xảy ra vụ gì vậy trời????

Xương An Diệp nhìn xung quanh, nhiều người như vậy mà hắn oang oang cái mồm. Y tức giận véo hắn một cái, trừng mắt:

" Huynh đừng có nói bậy bạ. Chúng ta không có gì hết. "

Mục Giản biểu tình bi thương: " Rõ ràng hôm đó đệ còn tha thiết ôm ta kêu ' lão công '. Ăn xong liền vứt bỏ....."

Trực tiếp thu hút sự chú ý của người qua đường. Xương An Diệp cười gượng, xấu mặt kéo Mục Giản chạy như bay.

Mục Giản nhe răng cười, bản mặt ngứa đòn.

" Ta .... ta nói cho huynh biết, không được phép nói bậy. Ta lúc đó chỉ gọi nhầm. Không tính. "

" Đối với ta là gọi nhầm, vậy thì câu ' lão công' đệ gọi quen miệng như vậy là để cho ai nghe?? "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.