Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 71: ( ABO ) _ 12




Ngày đầu tiên bội thu của năm mới. Xương An Diệp về đến nhà, ngay cả dép cũng không thay, hí hửng ngồi khoanh chân trước két sắt nhỏ, đếm tiền.

" Một nè, hai nè... " Xương An Diệp vui vẻ đến lắc lư cái người. Quá trời tiền luôn. Cẩm Thiệu Huân thấy cậu như vậy cũng thoả mãn liền trèo lên giường, ôm cậu đặt vào trong lòng mình.

" Tiểu Diệp hôm nay thiệt giàu. " Xương An Diệp gật gật đầu nhưng vẫn không dời chú ý, vẫn sắp xếp lại tiền.

Cẩm Thiệu Huân xoa xoa tay, luồn vào bên trong áo cậu. Xương An Diệp bị lạnh, bất ngờ " a " một tiếng, căm phẫn trừng mắt Cẩm Thiệu Huân.

Cẩm Thiệu Huân hết xoa bụng lại rời tay lên trên, vân vê hai hạt đậu trước ngực cậu, hơi thở gấp gáp phả thẳng vào gáy cậu.

Xương An Diệp cong người, giữ tay hắn lại: " Anh... anh làm gì??"

Cẩm Thiệu Huân như muốn dính chặt lấy cậu, cằm tựa lên vai cậu, giọng điệu dụ dỗ: " Bác sĩ nói, sau 3 tháng đầu nguy hiểm của thai kì, việc sinh hoạt vợ chồng có thể tiếp tục làm. "

Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ phừng lên, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, Xương An Diệp có chút hồi hộp, tim cũng theo đó mà đập nhanh: " Không có, bác sĩ không có nói thế. "

Cẩm Thiệu Huân cắn tai cậu, \*\*\*\* \*\*\*: " Vậy anh đi gọi điện hỏi thử.! "

Xương An Diệp bực nhọc liếc hắn: " Không biết xấu hổ. "

Cẩm Thiệu Huân đạp đổ két sắt nhỏ của cậu xuống đất, xoay người, đè Xương An Diệp xuống dưới giường.

" A... tiền của em..." Xương An Diệp xót xa nhìn đống tiền rơi lả tả trên mặt đất. Muốn bò xuống nhặt thì bị Cẩm Thiệu Huân nắm chân lôi lại.

" Ngoan. Em muốn anh nhẫn nhịn đến bao giờ. Em muốn chồng mình chết sao??"

Xương An Diệp còn đang ngu ngơ liền bị hắn lột hết đồ, ăn sạch sành sanh. Căn phòng ngay lập tức nhuốm mùi hoan ái.

Xương An Diệp khóc lóc, cầm gối che lấy mặt, không thèm để ý đến Cẩm Thiệu Huân. Cẩm Thiệu Huân bất đắc dĩ hết lời dỗ dành, đổi lại là một bóng lưng bi ai của đối phương.

" Anh sai rồi, xin lỗi mà, được rồi đừng khóc nữa được không, khóc xong mắt sẽ sưng lên, rất xấu. "

Xương An Diệp ngoảnh đầu, con mắt đỏ hoe, vì động tác mà chăn hờ hững rơi xuống nửa người, để lộ thân trên trắng nõn mềm mãi tràn đầy dấu hôn.

Cẩm Thiệu Huân che mặt, trong phòng vẫn thoảng thoảng mùi tin tức tố ngọt ngào Omega để lại, càng làm khơi dậy dục vọng của hắn.

Xương An Diệp sụt sùi, có chút mếu máo dịch dịch lại chỗ Cẩm Thiệu Huân. Cẩm Thiệu Huân áp chế lửa nóng trong lòng, ôm cậu an ủi, nhẹ giọng: " Đưa em đi tắm rửa, buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi. "

Xương An Diệp mang thai 6 tháng, bụng to như trái bóng, tròn vo, đi đứng khó khăn làm nhiều lúc cậu chỉ muốn ngồi im một chỗ.

Nhưng Xương Lữ Nguyệt nói: phải đi lại nhiều cho thai khoẻ mạnh, ngày nào bà cũng sang dẫn Xương An Diệp đi dạo quanh công viên xong mới về.

Hôm nay lại là ngày kiểm tra định kì, Cẩm Thiệu Huân về nhà rất sớm chuẩn bị đồ đạc rồi lại cùng cậu đến bệnh viện phụ sản.

Xương An Diệp nằm trên giường bệnh, nhìn hình dáng thai nhi qua màn hình siêu âm. Cậu ngẩn người, lần trước cậu mang thai, ở cổ đại không có mấy thiết bị tiên tiến, không thể xem hình dáng thai nhi được.

Bây giờ lại có thể theo dõi quá trình thai nhi lớn lên, quả thực có chút vui vẻ, vui khi biết đứa bé lớn lên khoẻ mạnh.

" Anh muốn con trai hay con gái??" Xương An Diệp nắm tay Cẩm Thiệu Huân đứng bên cạnh.

Cẩm Thiệu Huân suy tính một lúc, như nghĩ cái gì đó liền nhăn mi: " Không biết. "

Xương An Diệp lườm hắn nói: " Anh như này là sao? Có phải là đến lúc sắp sinh rồi, anh suy nghĩ thông suốt, muốn bỏ đứa bé không? "

Cẩm Thiệu Huân nặn nặn má cậu, nhướn mày: " Nghe hợp lý. "

Xương An Diệp tức giận đến muốn bật dậy, may mà Cẩm Thiệu Huân ôm lại. Hắn cọ cọ tay cậu: " Trai hay gái không quan trọng. Quan trọng là.... nó sinh ra rồi, nó cướp vợ anh thì phải làm sao?? " ಥ\_ಥ

Xương An Diệp đá hắn, nguýt một cái: " Tầm bậy tầm bạ. "

Bác sĩ nãy giờ bị bơ: " E hèm... "

Xương An Diệp: "....."

Bác sĩ nhìn qua giấy tờ, nói: " Đây là giấy xét nghiệm. Theo kết quả cho thấy thì 80 đến 90% là con trai. Chúc mừng hai người. Thai nhi rất khoẻ mạnh, không có vấn đề gì cần lo cả, ăn uống điều độ, ngủ đủ giấc, đi lại cẩn thận thì 9 tháng 10 ngày có thể mẹ tròn con vuông. "

Xương An Diệp mỉm cười, cảm ơn bác sĩ. Cẩm Thiệu Huân cầm túi, dìu Xương An Diệp, cùng nhau trở về.

Cẩm Chi Minh đến thăm cháu dâu cùng chắt nội, mang theo rất nhiều quần áo trẻ em, sữa bột, đồ chơi... riêng Xương An Diệp được bonus thêm một bảo mẫu siêu thành thục trong việc chăm sóc thai phụ.

Xương An Diệp: "....."

Cẩm Thiệu Huân đeo bao tay, rất đàn ông mà ... ngồi xé xịt gà quay cho Xương An Diệp xếp gọn vào bát, sau đó còn chăm chút múc một bát chân giò hầm cho cậu.

" Cái này ăn ngon. " Xương An Diệp uống hết mấy bát canh, ăn xong cơm thì đã tối. Cẩm Thiệu Huân để bảo mẫu dọn dẹp bát đũa. Bản thân lại dìu Xương An Diệp ra ghế ngồi.

" Du gia vừa gửi thiệp mời cho ta cùng ba mẹ con, con cũng có thiệp. " Cẩm Chi Minh chậm rãi uống trà.

Cẩm Thiệu Huân một bên nhanh nhẹn lột vỏ mấy quả nho cho Xương An Diệp, để gần nhất để cho cậu có thể dễ lấy, một bên chờ đợi Cẩm Chi Minh nói tiếp.

Cẩm Chi Minh nhìn Xương An Diệp vẻ mặt hiện to một chữ " Hóng" liền tiếp tục:

" Sinh nhật Du tiểu thư, vì chuyện lần trước mà đích thân vợ chồng Du gia đến tìm ta, còn rất chân thành xin lỗi. Ta hỏi ý kiến con một chút, nếu không đi thì ta sẽ cho người gửi quà đến thôi là được. "

Cẩm Thiệu Huân lại đẩy đĩa táo cùng cam đến trước mặt Xương An Diệp: " Không đi. Ông giúp con gửi quà đến là được. "

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.