Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 36: Thượng tướng, ngài thiên vị quá đà! _ 8




Thanh Trì Phong cùng 6 người khác lên phi cơ, bắt đầu khởi hàng đến khu rừng ở phía Nam tinh cầu Heol. Tuy rằng tinh cầu Heol bị phá hủy nhưng cũng không phải hoàn toàn.

Hắn nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt như pha lê, tâm trạng có hơi chìm xuống. Không cho đi là không thèm ra tiễn hắn luôn. Nhưng an toàn vẫn tốt hơn.

Thanh Trì Phong phân phó mọi người xong tự mình liên lạc cho Xương An Diệp. Đầu bên kia không thèm kết nối.

Louis Hill vỗ vai hắn: " Không sao. Cùng lắm là khi

về ...nằm ngủ sofa mấy hôm."

Thanh Trì Phong: " ......" Nghe có vẻ khổ bức.

Rừng phía Nam của tinh cầu Heol được mọi người gọi chung chung là Hắc. Xung quanh trong vòng bán kính hơn 5km đều không có ai, thậm chí động vật cũng không. Khu rừng rậm rạp bao chùm đều là cây đã héo khô, đất cằn cỗi, đen sì, ngay cả một chút cây cỏ cũng không có.

Nghe người địa phương nói cứ hằng năm chỉ riêng một mình khu rừng này sẽ đổ một cơn mưa đen một lần, hiện tượng kì lạ làm mọi người không ai dám lại gần. Cơn mưa kéo dài đến 3 giờ đồng hồ.

Và còn kinh ngạc hơn nữa là sau khi cơn mưa kết thúc, cây cối ngay lập tức trở nên tươi tốt, hoa lá mọc lên bạt ngàn. Chính là bọn họ đều đã thử vào rừng, tuy đẹp nhưng chỉ cần bước vào khu rừng, một đi không trở lại. Sau khoảng 1 tuần, mọi thứ lại trở về như cũ. Cây cối, hoa lá đều héo mòn.

Thanh Trì Phong yêu cầu tất cả mọi người đều ở trong cơ giáp. Đi quanh khu rừng một vòng cũng không phát hiện gì.

" Báo cáo, theo như thông tin được cung cấp. Tháng này... cơn mưa đen kia chưa xuất hiện. "

" Có biết bao giờ không?"

" Không xác định được. "

Thanh Trì Phong nhìn qua màn hình lập thể, hình ảnh khu rừng được phóng to một cách cực đại. Trầm mặc trong giây lát.

Xương An Diệp vừa nhận được tin Thanh Trì Phong trở về liền phi như bay ra ngoài. Không phải vừa mới đi 3 ngày sao? Tại sao lại trở về nhanh như thế? Không lẽ vụ việc đơn giản như vậy?

Xương An Diệp chạy ra ngoài, vừa đúng lúc phi cơ chạm mặt đất. Cửa mở, không khí vừa căng thẳng lại khẩn trương liền tràn ra ngoài. Xương An Diệp trái tim nhảy đến kịch liệt.

Có đến 3 người phải cấp cứu khẩn cấp, toàn thân biến dạng không nỡ nhìn, được nhân viên y tế đẩy đi. 4 người còn lại cũng chẳng ai lành lặn lần lượt bước xuống.

Thanh Trì Phong một thân toàn máu, mặt trắng bệch đến doạ người bước xuống cuối cùng. Xương An Diệp chính là không kịp nghĩ gì, lao lên đỡ hắn.

Thanh Trì Phong cả người mệt mỏi rơi vào một vòng tay quen thuộc, mỉm cười ôm lại: " Còn tưởng không trở về được a?! "

Xương An Diệp hốc mắt đỏ dần, chính là vừa đau lòng vừa tức giận, đánh hắn một cái: " Nói năng hẳn hoi. Đi, mau đi băng bó vết thương. "

Thanh Trì Phong gật đầu, cả người tùy ý để Xương An Diệp dìu vào bên trong. May mắn hắn đã quyết định đúng đắn không để Xương An Diệp đi cùng.

Thanh Trì Phong bị thương cũng không nhẹ, may mà có cơ giáp chịu một phần đã giảm bớt lực, phần bả vai chỉ bị gãy, trên người còn một số vết thương khác.

Xương An Diệp nhất quyết đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm đống vết thương, thấy Thanh Trì Phong nhăn mày vì đau liền quở trách bác sĩ:

" Aaa, nhẹ tay một chút. Cô có biết băng bó không vậy? Chỗ này nè, cô chưa có băng bó chỗ này. Cô thực sự là bác sĩ sao? "

Anne Klein cả mặt đen sì: " Cậu biết làm vậy vào làm đi? Không thì im lặng đứng ra ngoài cửa cho tôi." \(ノಠ益ಠ\)ノ

Xương An Diệp bị quát giật cả mình, ủy khuất hề hề trốn ra sau lưng Thanh Trì Phong, kéo kéo vạt áo hắn. \(っ˘̩╭╮˘̩\)っ

Thanh Trì Phong nhìn Xương An Diệp làm nũng, mở đôi mắt to tròn nhìn mình, trong lòng liền tâm cũng sung sướng. Hắn xoa đầu cậu, ngoay sang Anne Klein trịnh trọng nói:

" Anh ấy nói đúng đấy, cô nên nghiêm túc tiếp thu."

Khen hắn a, hắn làm rất tốt có phải không.

Anne Klein: Đôi cẩu nam nam các người.

\(ノಥ,\_」ಥ\)ノ彡┻━┻

Thanh Trì Phong tuy bị thương nhưng vẫn phải viết báo cáo gửi lên cấp trên. Xương An Diệp một mực đòi giúp đỡ. Thanh Trì Phong cũng rất vui vẻ chia sẻ. Nói mồm thôi chứ Xương An Diệp viết được nửa trang liền gục rồi.

Xương An Diệp một bên ngồi khoanh chân trên ghế, nhấm nháp đồ ăn, Thanh Trì Phong một bên viết báo cáo.

" Xong chưa " Xương An Diệp ngáp một cái. Giờ đã muộn lắm rồi. Tính viết bao nhiêu trang báo cáo vậy. " Đang bị thương thì phải dưỡng thương cho tốt, đừng thức khuya."

Thanh Trì Phong kéo ghế cậu lại gần: " Buồn ngủ rồi sao??" Xương An Diệp ngoan ngoãn gật gù.

Thanh Trì Phong liền bế Xương An Diệp, đem người đi vệ sinh cá nhân, sau đó mới tắt điện lên giường.

" Ở tinh cầu Heol xảy ra chuyện gì vậy?" Xương An Diệp hỏi, cả người cũng không dám cử động sợ đụng đến vết thương của Thanh Trì Phong.

Thanh Trì Phong niết mặt cậu, ừm, độ đàn hồi không tồi.

" Nói ra cũng rất dài dòng. Ngủ đi, sáng mai sẽ cho anh biết."

" Ừm. Vậy không nói nữa. Ngủ ngon."

" Ngủ ngon. " \(/^\-^\(^ ^\*\)/

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.