Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 32: Thượng tướng, ngài thiên vị quá đà! _ 4




Xương An Diệp cùng Thanh Trì Phong đi trên đường liền bị ngăn lại.

Cẩn Tư Ngôn một tay kéo Xương An Diệp, đối diện với sắc mặt âm u của Thanh Trì Phong: " Em về lớp đi, đồng học này tôi giúp em đưa đến y tế. "

Thanh Trì Phong nhăn mặt, không can lòng buông tay, hiếm hoi lắm hắn mới có thể ở cùng tiền bối.

Thanh Trì Phong nắm lấy tay còn lại của cậu, sợ đối phương đau nên không dám dùng lực quá lớn: " Không.... không sao đâu thầy. Em có thể dẫn tiền

bối đi. "

Xương An Diệp hoàn toàn không có cơ hội chen ngang, hai bên cứ kéo qua kéo lại. Cẩn Tư Ngôn sa sầm mặt, lạnh lẽo hơi thở toả ra bốn phía: " Buông tay. "

Thanh Trì Phong cắn môi, không thích. Xương An Diệp thở dài, gỡ tay Thanh Trì Phong, nhẹ giọng như dỗ hài tử: " Ngoan, bây giờ em phải lên lớp rồi.

Ăn trưa đến tìm em, được không?"

Thanh Trì Phong chậm rãi buông tay, có hơi do dự gật đầu. Xương An Diệp xoa đầu hắn.

Thanh Trì Phong đi mất. Cẩn Tư Ngôn lúc này liền xoay người tính toán cũng rời đi Xương An Diệp nhanh chóng đuổi theo, chạy lên ngang tầm.

" Thầy tìm em có việc sao? "

Cẩn Tư Ngôn chân vẫn bước nhanh, nhìn sang

Xương An Diệp, trầm mặc: " Quan hệ rất tốt sao? "

Xương An Diệp: " Ai ạ? "

" Thanh Trì Phong? "

" Cũng rất tốt. Cậu ấy có hơi hướng nội. Thầy đừng có doạ người ta." Tránh xa ra luôn cũng được. Đừng có đến với nhau.

" Cậu ta không phải người tốt. Tránh xa một chút."

Cẩn Tư Ngôn liếc cậu, bỏ lại mấy câu rồi rời đi. Xương An Diệp bĩu môi, tốt hay không cậu biết là được. Người ta đáng yêu hơn cái tên mặt lạnh như thầy nhiều.

Thanh Trì Phong hất đổ hết đồ đạc trên bàn, tức giận đến mắt đỏ ngầu. Tên thầy giáo đó ngăn cách hắn với tiền bối, thực không thể ưa nổi.

Thanh Trì Phong ngồi thụp xuống, trong phòng tối, ánh mắt sắc nhọn như loé sáng, vô cùng đáng sợ mà nhìn vào khoảng không vô định.

Xương An Diệp hoàn toàn không hiểu tại sao,

Thanh Trì Phong như biến thành người khác. Mái tóc cắt gọn gàng để lộ gương mặt góc cạnh sắc sảo, cộng với nụ cười để lộ chiếc răng khểnh, thập phần soái, làm cậu nhịn không được mà chính mình cũng ghen tị sắc đẹp đó. Không chỉ vậy, từ một học viên kém nhất của lớp ưu tú, qua một ngày liền trở thành một học viên xuất sắc, ra tay nhanh gọn, lại vô cùng tàn nhẫn. Vì thế danh xưng nam thần cứ thế mà từ Xương An Diệp chuyển sang Thanh Trì Phong.

Nhưng đó không phải trọng điểm, quan trọng là Thanh Trì Phong bây giờ còn không thèm nhìn mặt cậu chứ đừng có nói đến nói chuyện được. Bỗng dưng lồng ngực cảm thấy rất trống rỗng.

" Thế nào? Bây giờ mày hiểu được cảm giác của tao chưa? " Giang Vọng Sơn cười đến vui vẻ, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ : " Vốn dĩ là một kẻ đứng trên cao, hiện lại phải đứng sau cái bóng lưng quá lớn của cái tên mà mình còn từng giúp đỡ. Hâzz, sắc mặt mày nhìn cũng thực tệ đi."

Giang Vọng Sơn dí sắt mặt vào cậu mà cười lớn chế giễu. Xương An Diệp gân xanh nổi lên, sau đó lại dặn mình phải bình tĩnh.

" Đứng sau thì sao? Không phải mày còn sau cả cái đứa đứng sau đấy sao?! " Xương An Diệp nhàn nhạt lên tiếng, nhướn mày. Giang Vọng Sơn trừng mắt, ném tới một cú đấm, lần này Xương An Diệp bắt được, vặn tay hắn ra phía sau, giọng nói có chút lạnh lẽo: " Tao đã không muốn động đến mày thì tốt nhất mày nên cút ra xa một chút. Rác rưởi. "

" Có chuyện gì?" Cẩn Tư Ngôn từ xa đi đến. Xương An Diệp hất tay Giang Vọng Sơn ra, thay đổi 180⁰ cười: " Không có."

Cẩn Tư Ngôn gật đầu. Xương An Diệp bố thí cho Giang Vọng Sơn một ánh mắt, sau đó theo Cẩn Tư Ngôn rời đi.

" Em đi cùng thầy về nhà nhé." Xương An Diệp nghiêng đầu, ánh mắt mong đợi nhìn Cẩn Tư Ngôn. Cẩn Tư Ngôn nhìn cậu, chậm rãi nói:

" Không đi với tôi thì em đi với ai. Đợi đây, tôi đi lấy xe. " Dứt lời, quay người đi.

Xương An Diệp khúc khích cười, ngoan ngoãn đứng gọn một chỗ chờ đợi, nhàm chán mà nhìn xung quanh.

Thanh Trì Phong cùng một đám đồng học cũng bước ra, ánh mắt hai người chạm nhau, liền ngây ngẩn.

Xương An Diệp ngay lập tức quay đầu đi. Hắn dám bơ cậu, cậu cũng bơ hắn. Hứ. \( ̄ヘ ̄;\)

Thanh Trì Phong nháy mắt liền đen mặt, nói vài câu với đồng học, triều hướng Xương An Diệp đi đến.

Ai ngờ chưa đến , một chiếc phi hành khí đã đỗ ngay trước mặt Xương An Diệp. Thanh Trì Phong nhanh chân, chặn cửa xe không cho cậu lên.

" Làm cái gì hả?" Xương An Diệp nhìn chằm chằm người phía trước: " Tránh ra. "

Thanh Trì Phong nhất quyết không chịu, nắm tay kéo Xương An Diệp, lại bị Cẩn Tư Ngôn chặn lại.

" Đừng nhúng tay vào việc của người khác." Thanh Trì Phong bắn một ánh mắt không chút thiện cảm.

Cẩn Tư Ngôn cũng có chút giật mình, tên này ánh mắt từ khi nào lại sắc bén, đáng sợ như vậy. Nhưng chính là không muốn nhượng bước. Cẩn Tư Ngôn hắn là thượng tướng, đâu thể thua một tên nhóc con năm hai trường quân sự. Nhìn Thanh Trì Phong đang nắm tay Xương An Diệp, trong lòng mạc danh có chút bực bội.

" Đến giờ về nhà rồi. Em muốn đưa bạn học đi đâu ."

" Cũng không liên quan đến thầy." Thanh Trì Phong lướt qua. Cẩn Tư Ngôn lại kéo Xương An Diệp: " Nhưng em ấy phải về với tôi."

Xương An Diệp cũng dứt tay: " Đúng vậy. Đến giờ tan học. Cậu cũng nên về nhà đi. "

Thanh Trì Phong khó chịu nhíu mày: " Anh với tên lão sư này có quan hệ gì chứ? Tại sao lại phải đi cùng nhau? ".

Xương An Diệp hơi cười, hỏi cậu có quan hệ gì không á.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.