Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 121: Hoàng đế quá ư là nạnh nùng! _ 2




Cát Khắc Nạp lắc đầu nhìn Xương An Diệp đang ăn như hổ đói.

" Chậm rãi, ngồi ăn cho chỉnh tề vào."

Xương An Diệp đang gặm chân giò, nghe vậy liền bỏ miếng ăn xuống, sáp lại chỗ Cát Khắc Nạp, tay vẫn còn đầy dầu mỡ, bám vào áo Cát Khắc Nạp.

Cát Khắc Nạp tỏ vẻ ghét bỏ ngoại tôn nhà mình. Xương An Diệp mặc kệ, cố hỏi cho ra lẽ:

" Gia gia, bệ hạ trúng độc, vậy...đó là độc gì thế??"

Cát Khắc Nạp suýt sặc nước miếng, thật muốn sờ đầu ngoại tôn nhà mình. Lúc bị kéo vào nhà lao có phải là bị va đập vào đâu đó dẫn đến hỏng đầu rồi không.

" Con không nhớ gì sao??"

" Con mà nhớ thì còn cần phải hỏi sao. Ai đã, gia gia cứ nói với con là độc gì là được rồi. Con có thể chữa hết."

Xương An Diệp vỗ ngực tự tin. Điều này càng khiến Cát Khắc Nạp thêm thở dài.

Quả nhiên là bị đụng hỏng đầu. Cát Khắc Nạp thì thầm vào tai y một câu sau đó bồi thêm:

" Người hạ độc... là con đó."

Xương An Diệp đang cười: (≧▽≦)

Xương An Diệp sau khi nghe nói chính mình là người đã hạ độc lão công nhà mình: ಠωಠ

Sau gần 1 tháng bị cho ngồi nhà lao, Xương An Diệp cuối cùng cũng có thể tự do ra ngoài. Nhưng vì bệnh tình của hoàng đế vẫn chưa có chuyển biến nên không khí trong cung vẫn rất căng thẳng.

Xương An Diệp muốn đi xem Đông Triêu Duẫn nhưng vẫn chưa tìm ra lý do thích hợp. Nếu như bây giờ đi gặp mặt trực tiếp, chắc chắn sẽ bị lôi vào đại lao lần nữa.

Ngay khi y còn đang do dự, Đông Thành vương một thân soái khí đi đến, phía sau còn có một mỹ thiếu niên xinh đẹp như hoa, trắng ngần như một đoá bạch liên.

Đông Thành Viên nhìn thấy Xương An Diệp, cười ha hả đi qua: " Lâu lắm mới gặp ngươi nha. Thế nào, bệnh tình của hoàng thượng thế nào??"

Đây rõ ràng là khiêu khích. Xương An Diệp đánh mắt sang thiếu niên bên cạnh:

" Đông Thành vương quả nhiên là tinh lực dồi dào. Đi đâu cũng phải mang theo tiểu nam sủng ngọt ngọt ngào ngào theo bên cạnh. Nhỡ đâu một khắc nào đó, còn có người giúp ngươi phát tiết. Chậc, quả nhiên trời sinh một đôi, ta ủng hộ lắm đó nha."

Nói xong còn cong cong mắt cười đến gian tà. Thiếu niên phía sau bỗng dưng nổi đoá:

" Ta mới không phải nam sủng của hắn. Ai cũng hắn lên giường chứ. Hừ."

" Lại còn giận dỗi. Không sao. " Xương An Diệp chẹp môi, vỗ vai Đông Thành Viên mấy cái: " Về nhẹ nhàng dỗ dành là được. Là nam nhân ở trong, nhất định phải rộng lượng."

Đông Thành Viên túm lấy cổ áo Xương An Diệp: " Ngươi nói cái mẹ gì đấy?? Mau câm mõm vào nếu không ta sẽ bóp chết ngươi."

[ Độ tức giận của Ngữ Hoà Điệp: 10 ]

Lol. Đừng nói thiếu niên phía sau là Ngữ Hoà Điệp nha. Oà, Đông Thành vương vậy mà năng xuất ghê. Chưa gì đã đem người đến rồi. Y còn lâu mới cho phép nhá.

" Sao thế? Chỉ là một nam sủng thôi mà, sủng người ta xong liền muốn chối bỏ sao. Như này là vô trách nhiệm nha."

Đông Thành Viên cùng Ngữ Hoà Điệp suýt bị Xương An Diệp làm cho tức chết, vốn muốn băm vằm tên này ra thì Đông Triêu Duẫn đi tới.

" Làm gì??"

Đông Thành Viên sửng sốt trong một khắc, rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà hành lễ. Ngữ Hoà Điệp cũng hành lễ theo.

Riêng Xương An Diệp chạy ra đằng sau Đông Triêu Duẫn, thở dài nói nhỏ với hắn:

" Đông Thành vương dẫn tiểu nam sủng đến để ra uy với bệ hạ đó."

Đông Triêu Duẫn nhướn mày. Song lại thấy ánh mắt vô cùng chân thành của Xương An Diệp, tâm liền có chút ngứa.

Sau khi bốn người yên vị trong thư phòng của hoàng đế.

" Bệ hạ, hậu cung không thể bỏ trống. Dù là nam hay nữ đều được. Ta đã tìm..."

" Á à." Xương An Diệp nhảy ra, chống nạnh ngắt lời của Đông Thành Viên: " Ngươi đừng có nói, ngươi đem nam sủng của mình dâng cho bệ hạ nha. Đúng là không thể chấp nhận. Ngươi lại dám đem người mình đã dùng qua dâng cho bệ hạ. Nếu để truyện này truyền ra ngoài, bệ hạ há phải thành trò cười cho thiên hạ.

[ Độ tức giận của Ngữ Hoà Điệp: + 5. Tổng: 15 ]

Êu, mức độ này cũng thực chậm đi.

Đông Thành Viên giận đến đứng bật dậy,cãi nhau tay đôi với Xương An Diệp:

" Con mắt nào của ngươi thấy hắn là người của ta?? Đừng có mà ngậm máu phun người. Ta có lòng thành muốn giúp bệ hạ bớt cô đơn. Ngươi con mẹ nó mở mồm ra đều là sỉ nhục cùng nghi ngờ bọn ta. Ngươi...."

Xương An Diệp ra vẻ uất ức, ôm cánh tay Đông Triêu Duẫn không buông:

" Bệ hạ, người phải tin tưởng ta. Rõ ràng vừa rồi ta nói hai bọn họ luyến ái. Lúc đó hai người đó còn không phủ nhận. Giờ lại gay gắt như vậy, chắc chắn là Đông Thành Viên muốn đưa y vào làm gián điệp. Người tuyệt đối không thể đồng ý. "

Ngươi mà đồng ý, ta sẽ bóp chết ngươi. Lão công nhà ta phải có một cái đầu lạnh.

" Được rồi." Đông Triêu Duẫn đau đầu: "Đều lui cả ra ngoài. Nam sủng của ai thì tự mình giữ lại."

Sau đó lại quay sang nói nhỏ với Xương An Diệp: " Trẫm thấy từ đầu đến cuối ngươi mới là người tự biên tự diễn. Giỏi. Đi ra ngoài nốt cho trẫm."

Chờ hai người kia hậm hực ra ngoài, Xương An Diệp liền nhe răng cười, đối với Đông Triêu Duẫn nháy mắt một cái, một vẻ rất từ hào mà vuốt tóc:

" Bệ hạ quá khen. Nhưng đã khen rồi thì thần cũng xin nhận. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.