Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 110: Lão công hôm nay vẫn chưa thể hoá hình! _ 11




Xương An Diệp nhìn xuống biển, lặng như tờ. Cậu chẹp môi, rõ ràng là vừa thấy.

Cư Đồ Tích bỗng kéo cậu lại, một ánh sáng loé lên, có cái gì đó to bự lao lên từ mặt nước. Chấn động cả con thuyền.

Tổ lớn lượn quanh bầu trời.

" Hỗn độn." Cư Đồ Tích kéo Xương An Diệp quay trở lại vào trong, hắn nhanh chóng kết nối với mặt đất.

Xương An Diệp vung tay, tạo kết giới băng mọc lên bảo vệ mọi người bên trong.

Hỗn độn cũng thuộc đám cổ đại hung thần, hình dáng mập tròn lông lốc, cái cánh thịt ngắn cũn nhưng vẫn gắng sức mang thân thể ục ịch bay lượn trên nền trời đen, sáu cái chân được một mẩu, nó không có mặt, chỉ là một đống thịt bầy nhầy. Nhìn có vẻ ghê sợ.

Nó bỗng dưng há cái miệng nhơ nhuốc, có vẻ như là đang cười với mọi người.

Cảnh tượng này đánh thẳng vào mắt Xương An Diệp, làm cậu hết hồn. Ám ảnh vãi ~~~

Nó lấy thân hình béo tròn đâm vào khoang thuyền, rầm rầm như cố húc thuyền đổ. Húc một cái lại " nghé" cười một tiếng man rợ.

Xương An Diệp ôm trái tim. Cậu đang nhìn cảnh gì vậy trời. Cậu sẽ không ngủ được mất.

Xương An Diệp thu kết giới, tay nắm chặt rồi thả long, vạn tiễn băng đao xuất hiện trên trời.

Mọi người đều được một phen há hốc.

Mỗi một mũi nhắm đến, Hỗn Độn đều nghiêng cái người của nó né tránh, không biết nó có nhìn thấy không nhưng nó đang hướng thẳng đến chỗ Xương An Diệp.

Xương An Diệp đập một cái, núi băng mọc lên chắn đường nó.

Bỗng lại thêm một chấn động phía sau, Ba Xà với hình trăn đầu rồng khò khè cái lưỡi. Nước dãi tùm lum tùm la.

Lúc này, bên trong cũng xảy ra biến hoá, Thiều Võ Trọng hoá thành Chu Tước đỏ rực rỡ, cao ngạo thét ra lửa đuổi theo con Ba Xà kia.

Xương An Diệp thấy cơ giáp chiến đấu được mang đến đây, Cư Đồ Tích giải thích:

" Bây giờ rất thích hợp để thử độ nhanh nhạy và sức mạnh của nó a."

" Vậy cẩn thận đó. " Xương An Diệp đã từng chỉ Cư Đồ Tích cách dùng, vì thế lần này để test thử tính bền vững của cơ giáp, Cư Đồ Tích sẽ điều khiển thử một phen.

Quất Chửu Quân đứng trên nơi cao nhất của thuyền, hắn híp con mắt nhìn cơ giáp chiến đấu hừng hực khí thế. Còn có loại người máy này sao?!!

Hắn vung tay, Ba Xa quấn lấy Chu Tước, càng ngày càng thít chặt, như muốn bóp nát nó vậy.

Một đạo băng phóng đến, cắt Ba Xà ra làm đôi. Chu Tước vùng vẫy thoát được, nó có linh cảm gì đó mà nhìn lên nơi cao nhất của thuyền, không có ai cả.

Xương An Diệp một phen hết hồn, may mà cậu để ý bên này.

" Xin chào."

Xương An Diệp từng nghe qua giọng nói này, đương nhiên sẽ không quên. Cậu cảnh giác nhìn Quất Chửu Quân.

" Anh muốn gì??"

" Làm quen một chút. Thế nào." Quất Chửu Quân nắm lấy cổ tay Xương An Diệp, bóp mạnh. Xương An Diệp đau đến muốn nhé răng cắn người.

Thuyền bị tác động hai bên nghiêng ngả, nước biển vì cú rơi của Ba Xà mà đánh lên một cú sóng lớn tràn vào khoang thuyền.

Bên ngoài, cơ giáp với Hỗn Độn vẫn đang đánh nhau. Cơ giáp đạp cho nó một cái, Hỗn Độn lăn đều trên mặt biển, Chu Tước bay trên không thấy thời thế, phun ra một đạo lửa hừng hực khí thế.

Lửa của Chu Tước không vì gặp nước mà tắt, thậm chí còn bùng lên dữ dội hơn. Hỗn Độn thì thiêu lăn qua lăn lại.

Quất Chửu Quân nhăn mày, ánh mắt loé lên một mạt dị sắc, Hỗn Độn ư ử cong mông lên chạy.

Xương An Diệp tạo băng thành một con dao sắc, đâm thẳng vào bụng Quất Chửu Quân.

Quất Chửu Quân lạnh lùng nhìn cậu, hắn nhe răng cười điên cuồng, chỉ thấy hắn lùi lại rồi tự reo mình xuống biển khơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.