Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 507




"Gần đây tiểu nghiệt chủng họ Kiều cứ ồn ào trên GGG, tôi thấy nó đang muốn tìm đường quay lại giới giải trí. Ông định mặc kệ nó sao?" Người phụ nữ nhíu mày, giọng nói ẩn hiện bất mãn.

"Nó thì có thể làm được gì?" Người đàn ông cười khinh thường: "Bà còn không biết tính tình nó nhu nhược thế nào à? Cứ thuê người vào mắng chửi nó, sớm muộn nó cũng suy sụp tinh thần."

Người phụ nữ mơ hồ có chút lo lắng: "Ông chưa xem livestream của nó phải không? Tôi thấy nó thay đổi rồi, cách nói chuyện không giống trước kia..."

"Đàn bà các bà chỉ biết sợ trước sợ sau, một con nhãi yếu đuối cũng làm bà sốt ruột!" Người đàn ông không kiên nhẫn ngắt lời: "Cứ để nó tự sinh tự diệt ở Ánh Dương, không cần quản tới nó."

"Bệnh trầm cảm của nó nặng như vậy, nhưng đến giờ vẫn chưa chết, tôi thấy Diêm gia rất tận tâm chăm sóc nó." Người phụ nữ không đồng tình nói: "Lỡ như nó…"

"Bà nghĩ thằng nhãi tàn tật đó là nhà từ thiện à? Thủ đoạn trên thương trường của hắn đều rất ác liệt, đối với kẻ trực tiếp phế chân hắn, hắn sẽ bỏ qua chắc?"

Người đàn ông cười mỉa mai: "Hắn để tiểu nghiệt chủng họ Kiều sống là vì muốn hành hạ. Nếu nó quay về giới giải trí, người đầu tiên cản trở chính là hắn!"

Diêm Túc và Kiều Khuynh Diễm là kẻ thù không đội trời chung.

Bọn chúng đã tự đối phó nhau, Hà gia xen vào làm gì cho phí sức?

Vậy mà vợ ông cứ lải nhải càu nhàu, nghe đến lỗ tai phát mệt!

Bà Hà vẫn thấy chuyện này khả nghi: "Vụ bê bối gần đây của nó, lần nó bị tên diễn viên vô danh vu cáo gạ gẫm bạn diễn. Scandal được tẩy trắng rất bất thường, tôi không nghĩ chỉ là trùng hợp."

Ông Hà mệt mỏi day day trán: "Ừ! Cái nhà này chỉ có bà là đúng! Lát nữa tôi cho người đi điều tra tên diễn viên vô danh gì đó. Bà đủ hài lòng chưa?"

"Còn một chuyện khác." Bà Hà tiếp tục nói: "Điềm Điềm muốn tham gia dự án phim truyền hình Nữ Đế, ông xem khi nào rảnh thì đi bàn bạc một tiếng với đạo diễn..."

Ông Hà hằn học ngắt ngang: "Biết rồi! Bà ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc!"

Suốt ngày cứ dắt mũi chỉ tay năm ngón, bảo ông phải làm thế nọ phải làm thế kia.

Chung sống hai mươi mấy năm, ông nhịn bà cũng đủ lắm rồi! Chẳng biết là cưới vợ hay cưới thêm mẹ nữa!

Phiền phức chết được!

Bà Hà hơi há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn im lặng đóng cửa rời đi.

Loảng xoảng!

Cửa phòng vừa khép lại, phía trong lập tức phát ra tiếng đồ đạc bị người nóng giận đập vỡ!

Bà Hà giật mình, sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu.

Bên ngoài ban công, thiếu nữ đang nấp sau bức tường theo dõi câu chuyện.

Âm thanh vỡ nát liên tiếp vang lên, khiến nụ cười trên khóe môi cô càng thêm rực rỡ.

Có bất hòa nhỏ, nếu không sớm giải quyết, chắc chắn sẽ trở thành bất hòa to nha!

Theo tình hình này, tầm vài năm nữa Hà gia liền tan đàn xẻ nghé thôi.

Nhưng nếu có sự trợ giúp của tiểu nha đầu thiện lương, đảm bảo kết cục mỹ mãn của họ sẽ còn đến nhanh hơn nữa!

Chỉ là… theo nội dung mà hai lão cáo già này vừa nói, có thể thấy ông Hà tin rằng Diêm Túc căm hận nguyên chủ, nên hoàn toàn bỏ phế cô tự sinh tự diệt trong tay hắn.

Mà ông ta và bà Hà cũng không biết rõ về việc gã diễn viên bị mua chuộc vu oan cô.

Dường như vụ ám hại nguyên chủ nhảy lầu, không liên quan đến Hà gia.

Nhưng nếu không phải họ, vậy thì là ai? Lẽ nào nguyên chủ còn có kẻ thù khác?

Khuynh Diễm suy ngẫm hồi lâu, chợt dùng ý thức hỏi Lang Tinh: Mi tìm được tên họ Chu chưa?

[Tìm được.] Âm thanh hệ thống lạnh băng đáp: [Cho ta thêm mười hồn phách.]

Khuynh Diễm đưa mắt nhìn xuyên qua cửa kính bên cạnh, nụ cười nhợt nhạt vô cảm.

Mười hồn phách không thành vấn đề.

Nhưng trước khi rời khỏi, ta cần tặng một lễ vật cho Hà gia.

Hai ngày sau.

Trợ lý từ bên ngoài tiến vào báo cáo: "Diêm tổng, đã tra được tung tích bác sĩ Chu. Có kẻ ngụy tạo lộ trình giúp hắn, hắn không ra nước ngoài, mà đang lẩn trốn tại thành phố C. Người của chúng ta đã đuổi tới đó, nhưng..."

Diêm Túc nhíu mày: "Nhưng thế nào?"

"Bác sĩ Chu, hắn…" Trợ lý gian nan khó nói: "Bị Kiều tiểu thư đánh đến bất tỉnh rồi."

Không biết cô làm thế nào trốn viện, chẳng những chạy sang thành phố khác, mà còn ra tay hành hung đánh người.

Lúc hắn xông vào, cô suýt thì xử luôn hắn!

May mà cô kịp nhận ra hắn là trợ lý của Diêm tổng, nếu không, có lẽ hắn đã không thể toàn thây trở về…

Diêm Túc vừa nghe, giọng nói liền trầm xuống: "Có bị thương không?"

Trợ lý nghiêm trọng gật đầu: "Có, bị thương rất nặng."

"Bị thương thế nào?" Diêm Túc không giấu được khẩn trương, tay nhanh chóng di chuyển xe lăn hướng ra cửa: "Bây giờ đang ở đâu? Đưa tôi đến đó xem."

Trợ lý cũng hối hả chạy theo, vừa đi vừa nói: "Tuy bị thương nặng nhưng không nguy hiểm tính mạng, tôi đã cử người ở lại canh giữ, bác sĩ Chu sẽ không xảy ra vấn đề gì. Ngài yên tâm."

Kỳ quái!

Sao tự nhiên Diêm tổng lo cho bác sĩ Chu dữ vậy?

Diêm Túc lập tức dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn người phía sau: "Bác sĩ Chu cái gì? Tôi hỏi, Kiều Khuynh Diễm có bị thương không?"

Trợ lý: "…"

Thực xin lỗi.

Là tôi nhất thời nông cạn.

Nghe tin có đánh nhau thì ai cũng lo lắng cho nạn nhân, nhưng tôi không ngờ ngài lại bận tâm vì hung thủ.

Đi theo ngài bao lâu nay, mà tôi còn nắm bắt sai mạch não ngài.

Tôi xin phép vạn lần kiểm điểm bản thân!

Trợ lý hắng giọng, nghiêm trang đáp: "Kiều tiểu thư đang ở phòng chờ dành cho khách, cô ấy rất khỏe mạnh." Đại chiến ba trăm hiệp nữa cũng không thành vấn đề!

Diêm Túc lúc này mới chậm chạp thả lỏng, nhưng ngay sau đó liền nổi giận: "Bác sĩ ở Ánh Dương làm việc kiểu gì vậy? Thành phố C cách đây bao xa, lại để một mình Kiều Khuynh Diễm chạy đến đó? Rốt cuộc có biết chăm sóc bệnh nhân không?"

Trợ lý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im im lặng lặng không dám hé miệng xen vào.

Bác sĩ nào quản nổi Kiều tiểu thư của ngài?

Nhìn thân thủ đánh nhau của cô ấy, gọi mười đại ca giang hồ tới không chừng còn bị cô ấy chơi chết, chứ đừng nói bác sĩ chân yếu tay mềm ở Ánh Dương.

Nhưng tổng tài là trời, trợ lý là đất, ngài có nói củ ấu hình tròn tôi cũng không dám cãi.

Diêm Túc cằn nhằn bác sĩ xong, bắt đầu chuyển sang muốn cằn nhằn chính chủ: "Cậu ra ngoài gọi Kiều Khuynh Diễm vào đây."

Hắn đã dặn cô không được đi lung tung, vậy mà cô còn cố ý không nghe lời hắn!

Nhất định phải tìm cô dạy dỗ cho ra lẽ!

Trợ lý sợ bị trúng đạn oan, nhanh chóng lui đi gọi người.

Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn liền hoảng hốt quay vào báo cáo: "Diêm tổng, Kiều tiểu thư nhảy cửa sổ tầng hai chạy mất rồi!"

Gân xanh trên trán Diêm Túc giật mạnh.

Nhảy! Cửa! Sổ! Tầng! Hai!

Kiều Khuynh Diễm, cô muốn làm tôi tức chết đúng không!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.