edit & beta: Hàn Phong TuyếtKhông biết có phải là do cảm thấy được tôi đang tức giận nảy lửa hay không, Qúy đại nhân quay đầu cười với tôi: “Linh Ca tiểu thư không cần lo lắng, mặc dù trong thời gian ngắn, người nhà người chết không thể đến nhận mặt, nhưng tình trạng cứng đơ của thi thể chỉ sau ba ngày sẽ giảm đi, đến lúc đó chân ngọc của tiểu thư tự khắc sẽ được giải thoát”.
Ừ… Hả? Ba ngày cũng không được đâu, chẳng lẽ tôi còn phải ở cạnh con ma này hai đêm? Ông giời, có thể cho con xuyên ngược trở về rồi ba ngày sau lại xuyên đến được không?
Tên họ Qúy cũng coi như là có mắt, sai người mang một chiếc ghế đôn đến cho tôi ngồi, cười an ủi: “Linh Ca tiểu thư chớ vội. Bởi vì tình huống như thế này trước giờ chưa từng xảy ra cho nên hãy đợi bản phủ viết một lá thư cho Hình bộ, xem xem có thể bẻ gãy xương tay người chết, giải thoát cho Linh Ca tiểu thư trước khi xác được nhận mặt hay không”.
Chớ vội? Tôi không vội mới lạ đấy. Muốn viết thư thì viết nhanh lên, còn lắm mồm làm gì để người ta ghét.
“Đa tạ đại nhân quan tâm, tiểu nữ không vội”. Tôi mỉm cười hành lễ, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Quý đại nhân vung áo bào, quay người đi về phía án, nói: “Thanh Âm, nếu lệnh muội đã ở đây thì ngươi cũng đừng đi vội, không ngại đứng sang một bên nghe vi huynh thẩm án, được chứ?”
“Vi huynh?” Ô… cách xưng hô của hai người này thật thân thiết, không phải đoạn tụ* thì thật là đáng tiếc.
*Đoạn tụ: tình yêu đồng tính nam.
“Vâng, đại nhân”. Nhạc Thanh Âm trước sau luôn tỏ ra thản nhiên, nghe lời đứng sang một bên.
Qúy đại nhân đã ngồi xuống chiếc ghế sau án, ra lệnh cho nha dịch dưới công đường: “Gọi người mặt tròn Lý Chí Thiện lên công đường”.
Lý Chí Thiện mặt tròn, như lời tiểu nhị Lưu Thành, là người chủ định mời đi uống trà.
Lý Chí Thiện được dẫn vào, nơm nớp lo sợ quỳ xuống. Qúy đại nhân nói: “Lý Chí Thiện, hôm nay là ngươi khởi xướng việc đi uống trà ư?”
Lý Chí Thiện run rẩy đáp: “Bẩm, bẩm đại nhân… đúng, đúng là học trò khởi xướng, nhưng, nhưng học trò tuyệt đối không có ý đồ sát hại Trương Tử Văn! Mong đại nhân minh giám!”
Qúy đại nhân như cười như không nói: “Ngươi cũng không thân lắm với người chết Trương Tử Văn, lại vô duyên vô cớ mời hắn đi uống trà, chẳng lẽ không khả nghi sao?”
Ấy? Tên họ Qúy làm sao biết được anh mặt tròn và người chết không thân lắm? Cho dù là nói dối thì cũng phải có căn cứ gì chứ?
Ai ngờ Qúy đại nhân vừa dứt lời, Lý Chí Thiện đã run cầm cập, dập đầu như băm tỏi nói: “Đại, đại nhân minh giám! Học trò, học trò mặc dù không thân với Trương Tử Văn, nhưng, nhưng cũng không có thù oán gì ạ! Học, học trò mời hắn đi uống trà, là vì, là vì… muốn, muốn hỏi thăm hắn đề thi lên cấp của thư viện ba ngày tới…”
Quý đại nhân nói: “Đề thi của thư viện chỉ có các tiên sinh mới có, Trương Tử Văn làm sao biết được?”
Lý Chí Thiện run run nói: “Trương Tử Văn mua chuộc được một tiên sinh, tiên sinh kia tiết lộ đề thi cho hắn… Bởi vì cuộc thi lên cấp có liên quan đến việc chúng học trò sau này có được học tiếp ở thư viện hay không, mà học trò trước nay… trước nay học hành không khá, cho nên… cho nên mới dày mặt mời hắn đi uống trà, định chân cơ hội… cạy miệng hắn…”
Lý Chí Thiện vừa nói, Qúy đại nhân vừa lật xem tài liệu hồ sơ vụ án, cũng không ngẩng lên, nói: “Phụ thân Trương Tử Văn là một thợ mộc, mẫu thân thêu thùa kiếm tiền, còn có một đệ đệ ruột tuổi nhỏ đang đi học. Một người nghèo khó như thế làm gì có tiền để mua chuộc tiên sinh? Thư viện Hồng Hộc là thư viện lớn nhất kinh đô, tiền thù lao của một tiên sinh trong thư viện cũng sánh ngang với quan viên lục phẩm, chỉ e việc hối lộ còn khiến tiên sinh không vừa mắt, Trương Tử Văn đào đâu ra tiền đút lót?”
Lý Chí Thiện tái mặt nói: “Học, học trò cũng không biết, học trò cũng chỉ nghe người ta nói thế, cho nên mới có ý này…”
“Người ta? Người ta là ai?” Qúy đại nhân rời mắt khỏi hồ sơ vụ án, nhìn về Lý Chí Thiện.
“Nhiều, nhiều người trong thư viện nói lắm…”, Lý Chí Thiện đáp.
“Thế thì, theo ngươi biết, đã có ai từng hỏi Trương Tử Văn đề thi chưa?” Qúy đại nhân hỏi tiếp.
Lý Chí Thiện nói: “Rất nhiều người hỏi, nhưng, nhưng nghe nói Trương Tử Văn chẳng tiết lộ cho ai cả. Học trò, học trò có lòng muốn thử một lần nên mới hẹn hắn đến Bích Loa tiểu trúc uống trà, vốn nghĩ chắc cũng chẳng hỏi được đề, nhưng chỉ cần hắn tiết lộ chút ít…”
“Thế ngươi hỏi được chút nào chưa?” Qúy đại nhân như cười như không hỏi.
Lý Chí Thiện giơ tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, đáp: “Chưa, chưa, Trương Tử Văn luôn mồm nói không biết, còn bảo đấy là lời đồn… Chẳng, chẳng lộ chút gì”.
“Trừ việc này ra thì các ngươi nói hàn huyên những gì?” Qúy đại nhân hỏi.
“Cũng, cũng chỉ nói mấy chuyện vu vơ…” Lý Chí Thiện tỏ vẻ quẫn bách, chẳng biết là vô tình hay cố ý liếc tôi một cái.
“Nói”, Qúy đại nhân ra lệnh ngắn gọn.
“Vâng, vâng…” Hai tai Lý Chí Thiện đỏ bừng, làm tôi nhớ đến tai heo kho tương… Đói quá, giờ đã xế chiều rồi ư? Tôi còn chưa ăn cơm trưa đâu. Sớm biết thế này thì lúc nãy đã ăn thêm mấy miếng bánh hoa đào. À, để tôi tìm xem. Trong kẽ răng chắc là còn dính ít vụn bánh hoa đào chứ nhỉ… nuốt tạm lót dạ.
Lý Chí Thiện ngập ngừng nói: “Chúng học trò… chúng học trò nói đến vị tiểu thư này…”, vừa nói vừa vươn cánh tay béo mập chỉ về tôi.
Nói đến tôi?… Cũng đúng, từ cổ chí kim, nam nhân tụ hội ngoại trừ hàn huyên sự nghiệp và nữ nhân thì còn có chuyện gì mà nói nữa? Lúc ấy tôi ngồi cạnh cửa sổ, vị trí tương đối sáng ngời, cho nên bị mấy người này phát hiện và bình phẩm là chuyện rất bình thường.
“À? Nói những gì vậy?” Qúy đại nhân hỏi tiếp, dường như còn cảm thấy hứng thú hơn cả tôi, quả nhiên cũng là một nam nhân thích hóng hớt.
“Nói… nói là vị tiểu thư này rất xinh đẹp, không biết ai có may mắn cưới được nàng làm vợ…” Lý Chí Thiện đến cả cổ cũng đỏ rực lên, vẫn còn biết xấu hổ, “Thế nên chúng học trò bèn xúi Trương Tử Văn tới kết thân với tiểu thư này… Kết, kết quả, hắn còn chưa kịp đi… đã chết…”
À… Chẳng trách con ma này trước lúc chết nhìn thấy tôi bèn nắm chặt lấy cổ chân… Ai, hiếm khi mới được một người hâm mộ, thế mà lại trúng độc chết, tôi thật là một cô gái đáng thương.
Quý đại nhân gật đầu, nhẹ vung tay lên, nói với nha dịch: “Dẫn Lý Chí Thiện ra ngoài”. Nha dịch vâng lời, bước tới dẫn Lý Chí Thiện đã sợ đến co quắp đi.
Qúy đại nhân đứng dậy, chắp tay sau lưng vừa thong thả bước vừa nói: “Lúc Trương Tử Văn trúng độc, ba người này sợ hãi tránh một bên, nếu như thân quen thì chắc chắn đã đến gần xem xét, bởi vậy có thể thấy được cả ba và người chết chẳng thân lắm. Hẹn người chết ra ngoài để hỏi đề thi chỉ e là cách mà hung thủ ngụy trang, kiếm cớ dẫn tới quán trà, mục đích cuối cùng là sát hại người chết. Cho nên đoán được, trước kia hung thủ từng tới Bích Loa tiểu trúc uống trà, rồi từ đó nghĩ cách giết hại người ghết. Sở dĩ muốn ra tay ở quán trà là bởi vì hắn và người chết không thân lắm, hơn nữa còn có thù oán, nếu vô duyên vô cớ tặng điểm tâm thì sẽ gây nghi ngờ. Ngược lại, gọi hai người khác nữa đi theo uống trà thì sẽ là danh chính ngôn thuận, vả lại, còn có người chứng minh được mình vô tội, che giấu thủ đoạn giết người. Thanh Âm, ngươi xem những suy đoán này có điểm gì sai sót không?”
Ừm… Tên họ Qúy này mặc dù chẳng đứng đắn chút nào, nhưng đầu óc thì không có vấn đề gì. Chỉ là, vì sao hắn lại coi trọng một người khám nghiệm tử thi như thế? Là bởi Nhạc Thanh Âm là con trai của quan đại phu Hình bộ ư? Ừm, xem ra tên họ Qúy cũng là người khéo đưa đẩy, hiểu chốn quan trường đấy.
Nhạc Thanh Âm nói: “Có một điểm sơ hở. Lúc người chết nhận được lời mời đi uống trà chắc hẳn cũng đã đoán được mấy người này vì muốn biết đề nên mới mời mình. Như ngươi nói, nếu quan hệ của bọn họ cũng chẳng thân thiết thì người chết hoàn toàn có thể từ chối không đi. Theo lời Lý Chí Thiện, người chết trước kia từng từ chối rất nhiều người hỏi đề, lời mời của người hắn không thân, thậm chí còn có thù oán chỉ sợ hắn sẽ chẳng thèm ngó tới, vậy sao hắn lại đồng ý đi?”
“Nói đúng lắm!” Qúy đại nhân vỗ tay một cái, đứng trước mặt Nhạc Thanh Âm, cười tủm tỉm nói: “Cho nên, người chết nhất định có lý do không thể không đi, hoặc là… hung thủ lén hẹn hắn, cho hắn một cái cớ không thể khước từ. Nếu ta đoán không lầm, hẳn là có liên quan đến việc hối lộ tiên sinh, mà trọng điểm là số tiền có được để hối lộ”.
Nhạc Thanh Âm gật đầu, không đề xuất thêm nghi điểm nào nữa. Qúy đại nhân bèn quay về chỗ ngồi, cho nha dịch đưa người trong cuộc thứ hai, Trương Cửu Kim vào hỏi. Trương Cửu Kim xuất thân dòng dõi thư hương, gia cảnh giàu có, tổ tiên bốn đời đỗ Cử nhân, thành tích học tập của hắn nghe nói cũng tương đối khá, cho nên người trong nhà đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn. Lại nghe nói, lần thi Hương sắp tới hắn rất có khả năng sẽ xếp một trong ba thứ hạng đầu, tiếp nối vinh quang cho dòng họ hắn.
Theo lý, một học sinh ưu tú như hắn hẳn là không cần đi hỏi thăm đề thi của thư viện. Đối với vấn đề này, Trương Cửu Kim giải thích là việc thi cử trong thư viện có liên quan đến tiền đồ của học sinh, những ai đạt thành tích tốt sẽ được giữ lại học tiếp, nếu không thì sẽ bị đuổi về. Bởi vì quy định ngặt nghèo của thư viện Hồng Hộc nên thêm một phần bảo đảm thì cũng an lòng hơn.
Cũng khó trách, học sinh giỏi thường phải chịu áp lực nặng nề hơn. Trước kia tôi cũng từng trải qua tình cảnh như vậy, dù không phải học sinh xuất sắc, nhưng tâm lý học sinh thì tôi hiểu.
Những gì Qúy đại nhân hỏi tiếp căn bản cũng giống như lúc hỏi Lý Chí Thiện, đáp án cũng không khác gì mấy. Cho nên, Trương Cửu Kim lại bị đưa ra ngoài, người cuối cùng là Trần Quảng Hạo lên công đường.
Trần Quảng Hạo gia cảnh bần hàn, phụ thân phải vay đông mượn tây mới có tiền cho hắn đến thư viện Hồng Hộc học, chỉ trông cậy hắn học hành nên người, vì thế hắn càng có lý do đi theo Lý Chí Thiện đến quán trà hỏi thăm đề thi.
Trần Quảng Hạo nhát gan hơn Lý Chí Thiện, vừa quỳ vừa run lập cập, người vốn đã gầy rồi lại còn run thế làm tôi cũng lo xương hắn đột nhiên giã ra, lăn quay tại chỗ. Thế mà vị Qúy đại nhân không biết điều kia vẫn cố ý dọa người, đập miếng gỗ “bốp” một tiếng vang dội, làm Trần Quảng Hạo giật mình ngã ngồi ra đất. Vội vội vàng vàng nhấc mình lên quỳ thì lại nghe Qúy đại nhân quát nhỏ: “Trần Quảng Hạo! Bản phủ biết ngươi gia cảnh nghèo khó, phụ thân ngươi ngậm đắng nuốt cay tạo điều kiện cho ngươi đi học, ngươi lại không có chí cầu tiến, muốn đầu cơ trục lợi. Sắp thi Hương đến nơi rồi còn không chịu ở nhà lo học hành mà chạy tới quán trà để ngắm cô nương nhà người ta! Ngươi có biết xấu hổ hay không?!”
Ơ hay, người ta thích ngắm cô nương nhà người khác thì liên quan gì đến tri phủ nhà ngươi? Khó có người biết thưởng thức vẻ đẹp của bản cô nương, ngươi đừng có mà ngang ngược cản trở.
Trần Quảng Hạo sợ đến nỗi lắc đầu xua tay nguầy nguậy, “Oan uổng quá đại nhân! Học trò, học trò đến quán trà đâu phải vì ngắm cô nương nhà người ta! Là Lý Chí Thiện đến tìm học trò, bảo là Trương Tử Văn biết đề thi, muốn học sinh giúp đỡ cùng moi tin. Lý Chí Thiện vốn định mời mấy người đi quán rượu, nhưng Trương Cửu Kim nói là sắp thi rồi, tiên sinh mà biết đến quán uống rượu chỉ e sẽ bị mắng, chi bằng tới quán trà, vừa nho nhã vừa không mất thể thống, thế, thế nên mới đến Bích Loa tiểu trúc. Học trò cũng không phải một mực muốn biết đề, chỉ, chỉ nghĩ là nếu biết được thì quá tốt, còn không biết cũng không sao. Học, học trò là vì như vậy mới đi, chứ tuyệt đối không phải vì ngắm cô nương đâu đại nhân!”
Quý đại nhân nghiêm mặt nói: “Nếu không phải vì ngắm cô nương thì các ngươi xúi Trương Tử Văn tiếp cận vị tiểu thư này làm chi? Đây là chuyện mà những người đọc sách thánh hiền như các ngươi nên làm ư?”
Trần Quảng Hạo đã sợ đến gần như gục xuống mặt đất, nước mắt lưng tròng, run run nói: “Oan, oan uổng quá đại nhân… Học trò vốn không chú ý tới tiểu, tiểu thư này, là Trương Cửu Kim nói, nói cách ăn điểm tâm của tiểu thư này giống, giống với Trương Tử Văn… đều bỏ cả miếng vào miệng rồi mới nhai… Cho nên chúng học sinh mới nhìn sang, mới, mới xúi Trương Tử Văn đến tiếp cận tiểu thư này…”
Tên, tên đáng chết này, chuyện như thế mà dám nói trước mặt bao người, đáng bị tên họ Qúy quát cho run bần bật.
Tên họ Qúy nhướng đôi lông mày tức cười nhìn về phía tôi, tựa như không tin được một nữ nhân trưởng thành tướng mạo điềm đạm như thế lại có thể có tướng ăn kinh khủng đến vậy. Tôi nhìn hắn vẻ vô tội, như thể tiểu thư được nhắc tới là người khác.
Qúy đại nhân khẽ cười một tiếng, rồi lại giận dữ nhìn Trần Quảng Hạo, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau… sau đó thì Trương Tử Văn chết…” Trần Quảng Hạo vẻ như đang nhớ đến tình trạng thảm hại lúc chết của Trương Tử Văn, cơ thể lại run bắn.
“Là chết ngay hay còn nói gì làm gì nữa rồi mới chết?”, Qúy đại nhân hỏi tiếp.
Trần Quảng Hạo cúi đầu suy nghĩ một lát mới run run nói: “Không, không phải chết ngay… Trương Tử Văn cười dạy chúng học trò cách ăn giống hắn, lại bảo vị tiểu thư này chẳng phải cũng ăn thế ư… Đột nhiên, rồi đột nhiên kêu thét lên, chết luôn”.
“Hắn dạy thế nào?” Qúy đại nhân vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi.
“Thì, hắn cầm một miếng bánh hợp ý lên, sau đó bỏ cả vào miệng, nhai, nhai và nuốt”. Trần Quảng Hạo vừa nhớ lại vừa kể.
“Bánh hợp ý…” Qúy đại nhân tự lẩm bẩm một câu rồi phất tay, ý bảo bọn nha dịch đưa Trần Quảng Hạo đi ra.
“Lời khai của Trần Quảng Hạo đã xác thực suy đoán của Linh Ca tiểu thư”, Qúy đại nhân lại đứng dậy thong thả bước chân, từ từ đi tới trước mặt tôi, “Người chết quả thực là bỏ cả miếng điểm tâm vào trong miệng rồi mới nhai, nuốt. Vì vậy có thể kết luận, hung thủ biết rõ thói quen ăn uống của người này nên mới nghĩ ra thủ pháp giết người như vậy, nhằm tiêu hủy vật chứng cũng như đánh lạc hướng suy đoán của nha môn. Thói quen này của người chết cũng không phải bí mật, chỉ cần là người từng đi ăn điểm tâm cùng hắn hẳn sẽ biết. Như thế có thể suy đoán, hung thủ trước đó nhất định đã cùng người chết đi ăn điểm tâm ở một quán trà hoặc nơi nào đó, từ lần ấy biết được thói quen của người chết và xác định dùng thủ pháp này giết người. Song vẫn còn một điểm nữa, rốt cuộc vì sao hung thủ chắc chắn là Trương Tử Văn sẽ ăn bánh hợp ý chứ? Chẳng lẽ hắn không sợ hai người kia ăn phải sao? Hoặc là, lỡ như Trương Tử Văn không ăn bánh hợp ý mà ăn bánh hoa quế thì kế hoạch của hắn chẳng phải là đi tong ư?” Vừa nói vừa nhìn thẳng tôi chẳng e dè gì cả, trong đôi mắt đầy ý cười.
Ừ, đúng là vấn đề nan giải. Nhưng ngươi nhìn ta làm cái gì? Thói quen ăn điểm tâm giống nhau không có nghĩa là hết thảy hành động cũng sẽ giống nhau. Muốn tìm bóng dáng Trương Tử Văn từ ta thì thôi đi. Tôi cũng chống mắt nhìn hắn. Trước giờ đọ mắt với người khác tôi chưa thua bao giờ, cũng không ngại đón nhận thêm một bại tướng nữa.
…
Ừm…
… Ai, người này đúng là đáng ghét. Cứ nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta như thế, thật không biết xấu hổ!
… Đáng ghét.
… Thật quá đáng.
… Thôi, làm người phải biết khiêm nhường… Cô gái tốt không đấu với nam giới…
Tôi buông mí mắt xuống, ngăn cản đôi mắt sáng quắc của tên họ Qúy, nghe thấy một tiếng cười khẽ phát ra từ lồng ngực hắn.
“Có lẽ nào hung thủ giết nhầm Trương Tử Văn không?” Sư gia lại đi xuống công đường nói.
“Nếu vậy thì mục tiêu của hung thủ là ai?” Qúy đại nhân cười, “Bất kể hung thủ muốn giết ai thì mấu chốt của vấn đề vẫn là làm thế nào để mục tiêu ăn miếng bánh hợp ý. Thanh Âm, ngươi có ý kiến gì không?”
Nhạc Thanh Âm từ từ nói: “Vừa rồi ngươi suy đoán là hung thủ từng đi ăn điểm tâm với người chết, cho nên mới xác định thủ pháp giết người này, nếu là như vậy, ít nhất có một người có thể loại bỏ được hiềm nghi”.
Qúy đại nhân nói: “Sao? Là ai?”
Nhạc Thanh Âm nói: “Theo ta biết, những xưởng bánh hoặc quán trà có làm bánh hợp ý trong thành Thái Bình này, ngoại trừ Bích Loa tiểu trúc ra thì ở đâu cũng làm miếng bánh to bằng lòng bàn tay, chỉ có bánh ở Bích Loa tiểu trúc là nhỏ vừa vặn, có thể nuốt cả miếng được. Song giá cả ở Bích Loa tiểu trúc tương đối cao, gia đình bần hàn thường không thể với, cho nên có thể loại bỏ Trần Quảng Hạo. Nhà Trần Quảng Hạo nghèo khó như vậy, trước khi có lòng muốn giết Trương Tử Văn sẽ không xa xỉ tới mức mời hắn đến quán trà hạng sang như thế”.
Qúy đại nhân chưa kịp cất lời, sư gia đã bật cười, nói: “Làm sao ngươi biết lần đầu tiên hung thủ mời người chết ăn điểm tâm là đến Bích Loa tiểu trúc? Hoặc là nói, lần đầu tiên mời đã ăn bánh hợp ý? Điểm tâm ngon còn có rất nhiều loại, đâu đâu cũng bán, cho dù là ăn loại nào thì hung thủ cũng đều có thể chú ý tới thói quen của người chết. Thế nên suy luận của ngươi căn bản không hợp lý”.
Nhạc Thanh Âm thong dong nói: “Nếu hung thủ muốn ra tay ở điểm tâm thì ắt phải nắm chắc mười phần trên mười, vì vậy hắn sẽ không chọn điểm tâm khác để hạ độc, nhất định phải chọn điểm tâm mà người chết từng ăn”.
Lời vừa dứt thì thấy nha dịch trưởng Lý Hựu trở về bẩm báo với Qúy đại nhân: “Đại nhân, thuộc hạ đã tới thư viện Hồng Hộc điều tra rồi. Theo lời học sinh trong thư viện thì người chết Trương Tử Văn này bình thường có hơi gian trá, cũng không có bạn bè thân, thành tích học tập rất bình thường. Một tháng trước, hắn bỗng nhiên hào phóng hẳn lên, mua áo quần vải thượng hạng, cơm ăn bữa nào cũng thịnh soạn, ngay cả thành tích thi cử trong thư viện cũng tiến bộ rõ rệt. Chuyện hắn hối lộ tiên sinh để biết trước đề thi lần này có nhiều học sinh nghe đồn, nhưng không ai có chứng cứ xác thực cả, thuộc hạ cũng đã hỏi thăm tất cả các tiên sinh trong thư viện, người nào người nấy một mực phủ nhận mình tiết lộ đề”.
“Một tháng trước…”, Qúy đại nhân xoa cằm đi tới đi lui, đột nhiên dừng bước, nói với Lý Hựu: “Ngươi lập tức chia người làm hai nhóm, nhóm trước tới nhà Lý Chí Thiện, nhóm sau tới nhà Trương Cửu Kim, thăm dò xem một tháng trước hai người này có hành động gì bất thường hay không rồi cấp tốc về báo với bản phủ!”
“Vâng!”, Lý Hựu nhận lệnh rời đi.
Qúy đại nhân tiếp tục đi qua đi lại, vừa bước vừa trầm tư, nghĩ rồi lại nghĩ, trên gương mặt không đứng đắn bỗng hé ra một nụ cười, quay đầu nói với Nhạc Thanh Âm: “Có lẽ vi huynh đã biết hung thủ là ai. Thanh Âm, nói phán đoán của ngươi xem nào”.
Nhạc Thanh Âm thản nhiên nói: “Có thể cho Trương Tử Văn tiền tiêu, lại giúp thành tích học tập tiến bộ, chỉ có một người”.
Qúy đại nhân cười nói: “Hung thủ đã chốt. Bước kế tiếp là truy cứu động cơ, vạch trần thủ pháp giết người của hắn, đồng thời tìm chứng cứ. Động cơ không khó đoán. Trương Tử Văn là người gian giảo, có thể bắt hung thủ cung cấp ngân lượng đồng thời làm bài thi hộ… chỉ e là hung thủ có nhược điểm nào đó bị Trương Tử Văn biết được. Cho nên, một tháng nay Trương Tử Văn lấy điều đó uy hiếp, liên tục đòi hỏi hung thủ quá phận, mà chắc là có liên quan đến cuộc thi sắp tới ở thư viện Hồng Hộc. Rất có thể là Trương Tử Văn yêu cầu hung thủ tiếp tục làm bài thi hộ. Mà theo ta biết, cuộc thi loại học sinh hằng năm của thư viện Hồng Hộc tương đối nghiêm khắc, nếu ai bị phát hiện gian lận thì sẽ bị đuổi học, không bao giờ được quay trở lại học ở đây nữa. Có thể nói, yêu cầu của Trương Tử Văn vô cùng nguy hiểm, hung thủ không muốn vì chuyện này mà tự hủy tiền đồ của mình, cho nên nảy sinh ý nghĩ muốn giết người. Tất cả chỉ là phỏng đoán, nhưng cũng chắc tám, chín phần mười. Tiếp đó là thủ pháp giết người. Điểm này vẫn là nút mắc trong lòng ta. Rốt cuộc thì căn cứ vào đâu mà hung thủ chắc chắn Trương Tử Văn sẽ ăn bánh hợp ý chứ?”
A… Nhức đầu, nhức đầu quá. Tôi ghét phải suy nghĩ. Điều đáng hận là, từ sáng tới giờ ra ngoài, tôi còn chưa đi vệ sinh lần nào, hiện giờ đã xế chiều, tôi thật là đáng thương, sắp không nhịn được nữa rồi, nếu còn không được đi giải quyết, tôi, tôi… Lại nói, cho dù có được giải quyết, cũng không thể để tôi kéo một nam nhân đã chết đi theo chứ…
Phật Tổ, Thượng Đế, Thánh A La, chẳng lẽ ba anh em người chịu trơ mắt nhìn cảnh một cô gái nghẹn nước tiểu mà chết?
Tên họ Qúy kia, ngươi còn đứng đó ngẩn ngơ cái gì? Mau mau phá án đi chứ. Mặc kệ nó là bánh hợp ý hay bánh hoa quế hay bánh cuốn hợp hoan, người ta thích ăn gì thì ăn, có gì mà phải nghĩ… Ấy… Đúng rồi… Thì ra là như thế…
Tôi nghĩ, tôi đã biết căn cứ giết người của hung thủ rồi.