edit & beta: Hàn Phong TuyếtÔng anh, tiền lương hằng năm của anh được bao nhiêu? Gia sản có chừng nào?
Mặc dù tôi đã chuẩn bị trước vô số phương án ứng xử, nhưng hoàn toàn không thể ngờ tới tên này lại nói muốn cưới tôi, bất chợt ngơ ra, không biết phải đáp lời thế nào.
“Sao vậy? Vui đến ngốc ra rồi?” Hắn vươn tay huơ huơ trước mắt tôi.
Hơ… Chẳng lẽ tên này là tình cũ của bạn trẻ Linh Ca? Sao người nhà họ Nhạc chưa bao giờ nhắc với tôi? Hoặc là hai người này âm thầm qua lại, chưa công khai quan hệ? Không đâu, nếu như vậy, người này sẽ không hỏi tôi là “Không nhận ra ta nữa à?”.
Tôi bất giác mở to hai mắt nhìn nam nhân trước mặt. Thân người cao gầy nhưng cường tráng, đôi mắt một mí làm thần thái của hắn toát ra vẻ sắc bén, đôi môi mỏng như cười như không, bất luận là khí chất hay tướng mạo, người này đều giống như một thanh đao sắc bén vô hình, làm tôi căng thẳng không dám lơi lỏng.
Trực giác mách bảo tôi rằng đây là một nhân vật nguy hiểm, cho nên tôi nhanh chóng ra quyết định, xấu hổ cúi thấp đầu, quay lưng bước về phía phòng khách. Cho dù Nhạc Linh Ca có quen hắn hay không, với tính cách của nàng mà nghe được lời như vậy, sẽ xấu hổ đến đờ ra không biết làm gì, hoặc là bỏ chạy, cho nên tôi phản ứng như thế sẽ không bị lộ sơ hở.
Ai ngờ còn chưa đi được hai bước, cổ tay đã bị hắn nắm lấy, hơn nữa còn kéo tôi lại, làm tôi lảo đảo suýt ngã vào lòng hắn. Tôi hoảng sợ, trống ngực đập thình thịch, hoang mang ngước lên nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn thẳng vào tôi, trừng mắt nói: “Ba năm không gặp, không gọi ‘Vũ ca ca’ nữa sao?”
Sao, sao tự nhiên lại mọc ra một ca ca nữa vậy? Ba năm không gặp… Ồ, vậy là câu muốn cưới tôi mà hắn vừa nói chỉ là thuận miệng nói lung tung đúng không? Vì ba năm trước Nhạc Linh Ca mới mười bốn tuổi, cho dù có trưởng thành sớm đến đâu thì cũng không thể tự ý giấu diếm hẹn ước chung thân với người khác được. Huống chi Nhạc Linh Ca là một người thành thật, sao dám to gan làm chuyện như thế, bằng không, Nhạc Thanh Âm đã sớm lấy thước đánh chết nàng. May sao, người trước mắt này đã ba năm không gặp Nhạc Linh Ca, dù Nhạc Linh Ca có thay đổi thì cũng bình thường, chắc là hắn sẽ không nghi ngờ.
“Vũ ca ca…” Tôi nhút nhát nói, muốn rút tay ra khỏi tay hắn, lại bị hắn nắm chặt không buông.
“Hả? Muội đang gọi ta à? Ta không nghe thấy!” Kẻ đáng ghét này cau mày, cúi lại gần, ghé vào bên tai tôi, nói: “Nói to lên”.
Nói to lên? Ta đang muốn há to miệng ra cắn đứt tai ngươi xuống đây!
“Vũ ca ca…” Tôi hít một hơi mới cất tiếng, “Có thể buông Linh Ca ra trước không?”
“A, nhột quá!” Kẻ đáng ghét này lại dám giơ ngón tay chọt chọt vào lỗ tai tôi. Tôi nhủ thầm, nếu như ngươi dám bắt ta gọi lần nữa, ta sẽ cắn đứt cái tai heo của ngươi mang về nấu! Chợt thấy người này quay sang nhìn tôi, đưa tay nhéo chóp mũi tôi, nói: “Nha đầu ngốc trưởng thành rồi, không khóc lóc bỏ chạy nữa hả?”
Khóc lóc bỏ chạy? Đại khái là hắn đang chỉ câu muốn cưới tôi lúc nãy làm tôi xấu hổ không chịu nổi ư? Chắc là trước kia hắn hay trêu Nhạc Linh Ca như vậy. Nhạc Linh Ca da mặt mỏng, cộng thêm lúc ấy còn nhỏ tuổi, cho nên lần nào cũng lúng túng khóc lóc chạy mất. Tôi cũng muốn tỏ ra lúng túng lắm, nhưng đáng tiếc là không ép ra nổi nước mắt. Huống chi to xác thế này rồi còn khóc lóc bỏ chạy thì thật buồn nôn.
Tôi gắng sức gạt bàn tay đang nhéo chóp mũi mình ra, hít thở vài hơi, nói: “Vũ ca ca… buông ra rồi nói được không?”
Người này như thể hoàn toàn không nghe thấy lời tôi nói… Mà bàn tay bị tôi hất ra bỗng nhiên vòng ra sau gáy, cái trâm phỉ thúy vốn đang cài trên tóc tôi giờ bị hắn cầm trong tay. Thấy hắn “ừm” một tiếng, nói: “Quả nhiên muội vẫn đeo cái trâm mà muội xin xỏ ta mua cho. Nhớ ta muốn chết phải không?”
Ngươi cầm cái trâm đâm chết ta đi cho rồi, ta còn chưa thấy ai tự luyến như ngươi cả.
Tôi gắng sức muốn tránh ra khỏi hắn, hắn lại nhìn tôi cười như đang trông một con gà mái giãy chết. Đang khó phân thắng bại thì nghe thấy ai đó cất tiếng: “Ca! Huynh lại bắt nạt Linh Ca nữa rồi!”
Giọng nói này là… Điền Tâm Nhan?! Nói cách khác, người đang bắt nạt tôi từ nãy tới giờ chính là Điền thiếu gia? Chẳng trách hắn biết Nhạc Linh Ca từ mấy năm trước. Nghe nói ba năm trước, hắn bị phái đến tỉnh khác nhậm chức, mấy ngày gần đây mới được triệu về kinh đô.
Quả nhiên, trông thấy Điền Tâm Nhan đi từ phòng khách ra. Tôi vội vàng muốn nhân cơ hội này thoát khỏi Điền đại thiếu gia, nào ngờ hắn vẫn không chịu buông tay, hoàn toàn không kiêng kỵ gì hết, làm tôi phát điên lên. Điền Tâm Nhan mỉm cười đi tới trước mặt, nói: “Linh Ca và ca ca đã ba năm rồi không gặp nhỉ? Lát nữa phải uống thêm vài chén mới được!”
Tôi căn bản không rảnh để ý đến nàng, tay vẫn lẳng lặng gắng sức rút ra. Đang đọ sức, chợt liếc thấy Nhạc Thanh Âm cũng ra khỏi phòng khách, vội quăng một ánh mắt cầu cứu. Nhạc Thanh Âm bước tới, mặt không đổi sắc nhìn Điền đại thiếu gia: “U Vũ, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe re”, Điền đại thiếu gia Điền U Vũ cố ý giơ bàn tay đang nắm tay tôi lên vỗ ngực, nói: “Còn huynh, Thanh Âm? Vẫn ngày ngày hành hạ người chết đấy ư?”
Nhạc Thanh Âm cười nhạt, đáp: “Ít ra thì người chết ngoan ngoãn hơn người sống nhiều”.
Nói hay lắm! Nhạc ca ca, tôi ủng hộ anh! Chửi hắn! Chửi cho hắn chảy máu thất khiếu* thì thôi!
*Thất khiếu: bảy lỗ (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng).
Nhạc Thanh Âm đưa mắt nhìn tôi, nói: “Linh Ca, Qúy đại nhân đến rồi, muội theo vi huynh đến chào một câu”.
Tôi lập tức nói: “Vâng, ca ca”.
Tôi cất bước đi, chẳng ngờ tay vẫn bị Điền U Vũ nắm, thoáng chốc, tôi giận đến mức muốn tạt máu chó vào mặt hắn… Ợ?
Thấy Điền U Vũ nói: “Qúy đại nhân? Chính là cấp trên mới đến không lâu của huynh ư? Ta cũng đang định gặp hắn, cùng đi đi”.
“Vậy cũng được”, Nhạc Thanh Âm cười một tiếng, “Linh Ca, muội ở đây với Tâm Nhan đi, kẻo muội ấy không vui”.
… Ha ha ha! Không hổ là Nhạc ca ca! Vừa nói hai câu đã làm tên họ Điền cứng họng. Đã thế này rồi, hắn cũng không thể nói là không đi nữa đúng không?!
Quả nhiên Điền U Vũ không nói thêm gì nữa, chỉ cài lại cái trâm lên tóc tôi. Tôi nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn, cúi đầu lùi đến bên cạnh Điền Tâm Nhan, lại nghe tháy Điền Tâm Nhan cười nói: “Thanh Âm ca ca, sắp khai tiệc rồi, huynh và ca ca muội phải đi nhanh về nhanh đấy!”
Nhạc Thanh Âm chỉ gật đầu, quay lưng đi ra viện chính. Điền U Vũ thì đột nhiên vươn tay nhéo má tôi một cái, làm tôi đau đến suýt chút nữa thì hét lên, còn hắn nghênh ngang đi theo sau Nhạc Thanh Âm.
“Không ngờ ca ca vẫn thích trêu muội như trước”, Điền Tâm Nhan che miệng cười nhìn tôi đang xoa xoa mặt mình. “Còn nhớ mỗi lần nhìn thấy muội, huynh ấy đều không làm cho muội khóc thì không cam lòng. Hiện tại đã lớn như thế rồi, sở thích đáng ghét này của huynh ấy vẫn còn không thay đổi. Nào ngờ lần này lại thất bại, cũng không biết do Linh Ca giờ kiên cường hơn xưa hay là ba năm không gặp, công lực của ca ca không còn như trước nữa, hì hì…”
Oa! Tên họ Điền này lại là một kẻ cuồng ngược đãi! Ba năm trước, cuộc sống của Nhạc Linh Ca chắc là như nước sôi lửa bỏng! Chẳng trách bạn trẻ này lại hướng nội như thế, chỉ e là bị tên họ Điền làm cho sợ đến tự kỷ mất!
Không chờ tôi tiếp lời, Điền Tâm Nhan đã nói: “Tính tình này của ca ca cũng làm cha mẹ tỷ giận đến nghiến răng nghiến lợi. Lần này huynh ấy được triệu về kinh, cha mẹ đang giục cưới vợ cho sớm. Nhưng huynh ấy lại nói không gấp, làm cha tỷ mắng cho một trận, dứt khoát định ngay cho huynh ấy một mối hôn sự. Muội đoán xem là ai?”
Tôi lắc đầu. Bất kể người đó là ai thì trước tiên, tôi cũng muốn dành ba giây mặc niệm nàng.
“Là Mạnh Như Ý đấy!” Điền Tâm Nhan thấp giọng cười nói. “Muội còn nhớ ngày trước ai ai cũng đồn là nàng thích ca ca tỷ không? Tỷ thấy chắc là thật đấy. Giờ thì đúng là vừa ý nàng! Chỉ có điều… tỷ không thích nàng ta, ai bảo nàng ta từng làm khó muội chứ! Có nữ nhân như vậy làm tẩu tẩu, chỉ e sau này tỷ cũng không được sống thoải mái… Thật ra thì tỷ rất hy vọng Linh Ca làm tẩu tẩu mình, vừa hiền dịu vừa biết quan tâm… Song vừa nghĩ tới ca ca tỷ rất thích bắt nạt muội, tỷ lại không đành lòng, hì hì hì…”
Đại tỷ, tôi bảo này, tỷ đừng hì hì hì nữa có được không? Mạnh Như Ý gì đó, làm khó gì đó, tôi không biết, cũng không muốn biết, điều duy nhất mà tôi mong muốn chính là sau hôm nay không phải gặp lại hai huynh muội các người nữa, được chứ?
“Nói thật đấy, Linh Ca”, Điền Tâm Nhan cúi đầu ghé vào tai tôi, nói: “Nếu muội có ý với ca ca tỷ, tỷ sẽ thay muội nói với cha mẹ tỷ…”
Tôi bị dọa đến lập tức xua tay, nói: “Muội chỉ xem Vũ ca ca như ca ca của mình, tuyệt đối không có tình cảm nam nữ, Tâm Nhan tỷ tỷ đừng đùa Linh Ca nữa”.
Điền Tâm Nhan cười khanh khách, nói: “Được rồi, không đùa muội. Vậy thì chỉ đành hời cho Mạnh Như Ý! Hôm nay nàng ta cũng tới, đang ngồi trong phòng. Xem chừng nàng ta đã biết chuyện đính hôn với ca ca tỷ, lúc này không biết đang sung sướng đến mức nào đâu. Trong bữa tiệc, muội chỉ cần liếc nhìn nàng ta sẽ thấy đôi mắt đào hoa của nàng lúc nào cũng dán chặt vào ca ca tỷ”.
Hừ, tôi không rảnh đi quan sát nữ nhân khác, bao nhiêu công tử thiếu gia anh tuấn đang chờ tôi khai quật kia kìa!
Chúng tôi đang nói chuyện thì bên kia đã bắt đầu có người phát biểu khai tiệc. Điền Tâm Nhan bèn kéo tay tôi đi vào trong phòng, thấy tám cái bàn tròn gỗ bằng lim đã bày ra, nam nhân ngồi phía đông, nữ nhân ngồi phía tây.
Rất nhiều người biết rằng trong lịch sử, triều Đường là thời văn hóa cởi mở nhất, nhưng rốt cuộc cởi mở đến mức nào thì không ai biết cả. Nghe nói ở thời ấy, nam nữ tiếp xúc, gặp gỡ rất tự do, công khai, không cần câu nệ phép tắc, tương đối phù hợp với sự phát triển tính cách của con người. Bất luận là ở trong cung, là quan lại, hay là dân thường thì đều như vậy cả. Ví như sách sử có ghi: Vi hoàng hậu và Võ Tam Tư cùng ngồi trên giường ngự chơi song lục*, Đường Trung Tông ở bên đếm thẻ; sủng thần Khương Giảo Thường của Đường Huyền Tông cùng ăn tiệc với hậu phi trên sập; An Lộc Sơn ăn cơm, chơi đùa cùng Dương quý phi ở hậu cung, thậm chí ở lại suốt đêm không về. Có thể thấy, độ cởi mở của thời đó làm người ta phải trố mắt. Mọi người không hề chê trách gì việc nam nữ hẹn hò, nếu không những người này sẽ không dám cả gan làm như thế.
*Song lục: Một kiểu chơi bạc phổ biến ở thời Tống, Đường.
Mức độ cởi mở ở triều Thiên Long này, tuy tôi không hiểu lắm, nhưng thiết nghĩ hôm trước chỉ có một mình tôi và cẩu quan ở trong một phòng mà không ai ngỡ ngàng thì có thể thấy cũng không kém thời Đường là bao. Cho nên, hôm nay nam nữ cùng ngồi ăn trong một phòng cũng chẳng có gì lạ.
Tôi vốn định tìm một chỗ bình thường để ngồi, ai ngờ tay vẫn bị Điền Tâm Nhan kéo, đi thẳng đến chỗ chủ tọa. Những người ở đây đều là gia quyến các quan lại ngang hàng nhau, đến chúc mừng sinh nhật Điền Tâm Nhan, cho nên người đón sinh nhật đương nhiên sẽ ngồi ở vị chủ tọa. Mà tôi thì bị kéo xuống ngồi bên tay phải nàng. Người ngồi bên tay trái nàng là một cô gái vóc dáng cao gầy, lông mày trăng non, đôi mắt phượng, môi mỏng dính tô son đỏ thắm, nhan sắc khá xuất chúng, nhưng thái độ thì có hơi kiêu ngạo.
Tôi vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy nàng ta cười một tiếng, không khỏi đưa mắt nhìn sang, thấy nàng đang che miệng, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nhìn tôi nói: “Nhạc tiểu thư, lâu rồi không gặp, gần đây thân thể có tốt không?”
Ồ… Nữ nhân này hình như không có ý tốt. Người đàng hoàng hướng nội như Nhạc Linh Ca chẳng lẽ cũng có kẻ địch ư?
“Cảm ơn đã quan tâm, Linh Ca vẫn tốt”. Tôi đáp ngắn gọn.
Nữ nhân này lại cười: “Sao ta lại nghe nói mấy ngày trước Nhạc tiểu thư bị đập đầu, suýt nữa…”
Nữ nhân này quả nhiên là nhạt nhẽo. Lấy chuyện xui của người khác ra làm trò cười, đúng là có vấn đề về đạo đức.
“Đúng… Linh Ca đích thực bị thương ở đầu, cho nên trí nhớ không được tốt, rất nhiều chuyện và người đều không còn ấn tượng gì nữa”, tôi hạ giọng nói. Vốn muốn chế giễu nàng ta mấy câu, nhưng nghĩ một lát lại thôi. Vô cớ gây thù hằn dù sao cũng không tốt, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nàng ta che miệng cười khẽ, “Như thế chẳng phải hay sao? Có một vài chuyện, một vài người, quên đi thì hơn, đỡ phải tự tìm phiền não”.
Tôi cúi đầu không lên tiếng, vì nàng ta đang cố ý bới lông tìm vết, nếu tôi phản ứng lại thì lại càng đúng ý nàng.
Đang lúc nói chuyện, món ăn cũng lục tục mang lên. Mười mấy nha hoàn bưng đồ ăn đủ sắc màu và rượu ngon đi tới đi lui. Khách khứa thì nâng chén cạn ly, chuyện trò tưng bừng. Đợi đồ ăn được dọn lên đủ, mọi người tới tấp nâng chén rượu hướng về phía Điền Tâm Nhan chúc mừng, khiến tôi liên tục thầm kêu khổ. Vốn muốn nhân lúc không ai chú ý mà ăn uống thoải mái, vậy mà bây giờ người chúc rượu cứ nối đuôi nhau đến, hơn nữa không gian cũng không rộng lắm, cứ thi thoảng lại va vào nhau, làm tôi phải không ngừng dịch ghế tới lui tránh ra, căn bản không ăn được mấy.
Lòng ai oán, chỉ đành gắp một đũa rau trộn dưa chuột lên. Xem chừng bữa này ăn không ngon rồi. Đang nghĩ xem có nên tìm cớ trốn khỏi bàn ăn xui xẻo này để đi ra ngoài hay không thì chợt thấy đỉnh đầu nong nóng. Một bàn tay đặt lên đầu tôi. Quay mặt nhìn lại, trông thấy Điền U Vũ tay cầm chén rượu, mắt nhìn tôi chằm chằm: “Nha đầu ngốc, ba năm rồi không gặp, vậy mà không chủ động đến mời rượu ca ca, còn để ta phải tự mình đến tìm muội. Có đáng phạt không?”
Thôi toi rồi, sao lại là hắn? Nhạc ca ca! Huynh đang ở đâu? Mau tới cứu giá đi, hu hu!
“Đừng tìm nữa, ca ca muội ở lại tiền thính với tên họ Qúy rồi”, Điền U Vũ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, cười “hừ” một tiếng, bàn tay nắm lấy cánh tay tôi lôi tôi đứng dậy, “Còn không rót rượu cho ta?!”
Này này này, tên Điền U Vũ chết tiệt, ở đây nhiều con mắt như thế, mất mặt chết đi được! Tôi không dám nhìn xem những người khác lúc này đang nhìn mình như thế nào, cứng ngắc cầm bình rượu lên rót vào chén hắn. Vừa rót đầy lại thấy hắn quơ tay với một cái chén không trên bàn, nói: “Rót đầy cả chén này nữa”. Tôi làm theo, hắn bèn đưa cái chén đó cho tôi. Tôi giương mắt lên nhìn hắn, thấy hắn nghiêng đầu ngó lại.
Khẽ cắn răng, tôi nhẹ giọng nói: “Linh Ca kính Vũ ca ca…”
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy Điền Tâm Nhan đứng bên che miệng cười, “Ca ca và Linh Ca đã ba năm không gặp, chén này phải cạn đấy!”
Điền U Vũ uống một hơi hết sạch rồi nhìn thẳng vào tôi, không cho phép tôi từ chối. Tôi chẳng còn cách nào khác, nâng chén lên, chầm chậm uống… Hự… Đúng một vị đắng, cũng là rượu ngon, chỉ là rượu có vẻ mạnh nên tôi vừa uống xong mặt đã nóng lên.
Cứ tưởng rằng uống xong chén này, Điền U Vũ sẽ cụp đuôi đi mất, ai ngờ hắn lại cầm bình rượu lên rót đầy chén của tôi và hắn, nói: “Chén vừa rồi là Linh Ca kính ta, chén này ta đáp lễ, nào, uống cạn!”
Thế này… từ chối cũng không được, lại đành uống thêm một chén nữa. Vừa nuốt xuống giọt rượu cuối cùng đã thấy Điền Tâm Nhan đứng dậy, tay cầm bình rượu, cười nói: “Chén thứ ba này là của tỷ, uống vì giao tình bao năm nay của hai nhà Điền, Nhạc!”
Ai… Được thôi được thôi, cho dù ở hiện đại, bản cô nương được phong danh hiệu “sâu rượu”, nhưng lúc này đang ở trong thể xác Nhạc Linh Ca, không biết nàng có thể chịu được mấy chén. Cùng lắm thì say túy lúy trở về, vừa hay được thoát thân.
Uống xong ba chén, coi như xong. Điền Tâm Nhan quấn lấy Điền U Vũ muốn hắn dẫn Nhạc Thanh Âm đến kính rượu. Còn chưa đòi được, mỹ nhân kiêu ngạo lúc nãy đã đứng dậy, e dè đi đến trước mặt Điền U Vũ, hai tay nâng chén rượu nói: “Ba năm không gặp, không biết Điền đại ca có khỏe không? Như Ý xin kính ca ca một chén…”
À… Thì ra nàng là Mạnh Như Ý, thảo nào lại căm thù tôi như thế. Xem ra nàng ta quả thực có ý với Điền U Vũ.
Điền U Vũ như cười như không liếc Mạnh Như Ý một cái, làm nàng xấu hổ cúi đầu. May mà tên họ Điền cũng không làm chuyện vớ vẩn gì, chỉ cùng nàng cạn một ly. Thấy nàng giương đôi mắt đầy hy vọng chờ hắn đáp lễ, hắn bèn quay lưng đi, vẫn còn thuận tay dúi đầu tôi một cái, cười nhẹ: “Được lắm, nha đầu ngốc biết uống rượu!”
Tôi giận mà không dám lên tiếng, đưa mắt nhìn hắn rời đi rồi mới ngồi xuống, lại phải chịu nỗi oán hận mãnh liệt từ Mạnh Như Ý. Tôi không thèm nhìn nàng, lòng tự nhủ: cô và hắn đã đính hôn rồi còn ghen tức cái nỗi gì nữa? Chẳng lẽ không nhận ra là tên kia trêu tôi như trêu muội muội ư? Huống chi tôi không hề có tí hảo cảm nào với hắn, cô nghĩ oan cho tôi như thế thật quá thất đức.
Mặc kệ nàng ta. Tôi đang định giơ đũa chuẩn bị gắp thức ăn thì thấy một đám nha hoàn đi vào, tay bưng canh nóng thay cho canh dọn lên lúc đầu. Tôi lẳng lặng nhìn món canh cá chép chua, đang định nhân lúc chưa ai chuẩn bị, vươn đũa ra gắp trộm một miếng thì chợt nghe thấy một tiếng hét vang lên, rồi sau lưng nóng rực. Theo phản xạ có điều kiện, tôi quay đầu lại, thấy Mạnh Như Ý chẳng biết từ khi nào đã đi đến sau lưng tôi, đang che miệng nhìn tôi đầy kinh hoàng. Nha đầu bưng canh nóng đứng bên cạnh nàng ta thì tái xanh mặt mày, toàn thân run cầm cập. Mà canh trong bát nàng ta bưng chỉ còn một nửa, nửa còn lại rõ ràng đã đổ xuống người tôi.
“Như Ý tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Tôi tỏ vẻ ngây thơ vô hại hỏi Mạnh Như Ý.
“Ta… Ta chỉ là muốn giúp nha hoàn bưng canh… Ai ngờ, ai ngờ không cẩn thận một cái…” Mạnh Như Ý bước tới lấy khăn tay ra lau nước canh trên quần áo cho tôi.
Ai… Dung tục, quá dung tục. Chẳng lẽ không thể nghĩ ra cách hại người nào mới mẻ cho bản cô nương mở mang tầm mắt ư?