Chương 29: Hà giai chanh
“Dù can ngăn bao nhiêu rồi, em vẫn có thể có cách làm bậy, ngày hôm qua cảnh sát giao thông tới bệnh viện tìm ba mẹ nói về vụ tai nạn lần này, nhưng có lẽ đây không phải là lần đầu tiên em say rượu lái xe”
Từ Thần chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn lên.
“Từ Thần” Từ Phong giọng nói lạnh nhạt “Người khác vì em mà tan nát lòng là đáng kiếp phải không? Lần này không đụng người nào là do nhà họ Từ có đức. Đâm hư hỏng đồ đạc, bồi thường tiền xin lỗi, nhà chúng ta làm được. Bản lĩnh em cao mà, mất một chân có là gì đâu, sống vẫn tự do thoải mái, những người dẫn em uống rượu lái xe không phải bạn bè em sao, chắc chắn sẽ không ghét bỏ vì em tàn tật. Nếu những kích thích đó có thể làm cho em tự cao tự đại tới mức lấy chính mạng sống mình ra đùa giỡn thì là do gia đình chúng ta đã chiều em đến hư rồi”
Từ Thần biết anh mình thật sự tức giận, trong giọng nói hờ hững đè nén lửa giận và thất vọng, cậu ta có thể nhận thấy rất rõ ràng. Từ Phong ở nhà rất hiếm khi nổi giận, một phần vì anh lớn hơn cậu tới 8 tuổi, lúc cậu sinh ra, anh trai cũng đã hiểu chuyện; phần khác là vì tính cách của anh ấy, anh không phải là người đem sự phẫn nộ thể hiện cho người khác thấy. Nhưng lần này, anh ấy nói thẳng ra, cho cậu biết cậu đã làm cả nhà cực kỳ thất vọng và hết sức đau lòng.
Mẹ Từ lấy một cái gương trong ngăn kéo ra ném lên tay Từ Thần “Con nhìn xem bộ dạng hiện tại của con ra cái gì”
Ba Từ đã bình tĩnh lại. thở dài liên tục “Ba hỏi con, ngày hôm qua… ngày hôm qua nếu con thật sự đụng ai đó, thì bây giờ làm sao?”
Từ Thần không động đậy, mắt cay xè, trong lòng thực sự hối hận.
Ba Từ mẹ Từ đi đến hỏi thăm bác sĩ điều trị.
Từ Thần lén nhìn anh trai mình. Đa số thời gian Từ Phong đối với cậu rất bao dung, cậu vẫn luôn thấy mình may mắn không giống anh trai, bị ở ký túc xá lúc học cấp 2, cấp 3 lại bị ba đưa ra tỉnh khác học. Nhưng ngay lúc này, cậu thực sự nhận ra khoảng cách giữa hai người không phải là tuổi tác mà là ý thức của bản thân. Cậu biết Từ Phong là người rất khắc nghiệt với bản thân anh. Lúc ở nhà anh ấy không bao giờ nói về công việc, lúc tốt nghiệp đi tìm việc cũng không nói, vào thực tập ở công ty cũng không. Hình như tới ngày nào đó, sự nghiệp của anh liền thăng hoa, hô mưa gọi gió.
Chỉ là lúc này Từ Thần mới mang máng nhớ lại, anh trai có khi về nhà đã khuya, cả người đầy mùi rượu, sau đó lại về muộn, lại say nhưng anh không ngả đầu ra là ngủ. Lúc Từ Phong mới vào làm ở công ty, có một hôm dắt về một con chó lông vàng, không biết anh ấy tha con chó đó từ xó xỉnh nào về, trên người đầy vết lở loét, bệnh tật đủ thứ. Cả nhà ghét nó, Từ Phong không chê, chó anh đem về anh tự chăm, nấu nước tắm rửa cho nó, tắm xong còn cạo lông bôi thuốc, cách ngày lại đem nó đi tiêm thuốc phòng bệnh. Con chó kia bệnh đủ thứ, được anh chăm sóc tốt, lại ăn uống ngon lành, hầu hạ chu đáo nên lông dần dần mọc lại, bộ lông óng mượt như vải satin vàng. Thỉnh thoảng Từ Thần về nhà lúc chạng vạng sẽ thấy Từ Phong xắn tay áo ngồi ở ban công lầu 2 tắm rửa cho chú chó lông vàng kia, tắm rửa xong anh sẽ ngồi ở ban công nhìn nắng chiều nghe nhạc, Nhị đại gia chạy tới chạy lui bên cạnh ghế dựa của anh.
Đột nhiên Từ Thần cảm thấy anh trai vẻ vang của mình không phải không băn khoăn do dự, không phải không cô đơn, sự nghiệp của anh không nhất định đều là thuận buồm xuôi gió, chẳng qua là anh đã quen với việc tự mình tìm đường đi cho mình. Đối với ba mẹ, họ không cho anh sự hỗ trợ trong suốt quá trình trưởng thành của anh, cuối cùng anh tự động làm biến mất sự cô đơn trống vắng và mất mác của mình, dường như không hề quan tâm.
Bây giờ nhớ lại, anh trai rất hay cười, giống như đối với ai cũng rất tốt, không khác biệt lắm đều là dáng vẻ kia. Trong nhà mọi người đều rất bận rộn, nhưng không thể phủ nhận là trọng tâm sự chú ý của cả 3 người trong nhà đều là Từ Thần, cậu là người trẻ nhất, được quan tâm nhất.
Thuốc tê trên người nhạt dần, Từ Thần cảm giác được chân phải vẫn còn, trong lòng cậu mừng như điên. Đồng thời, cậu lại thấy chua xót chưa từng thấy, muốn khóc. Cậu thật là người rất may mắn, đúng như ba mẹ với anh trai đã nói, không đụng trúng người khác đúng là do tổ tiên họ Từ để đức lại.
Từ Phong thấy Từ Thần do do dự dự nhìn mình “Sao vậy?”
“Anh, em khát nước” Từ Thần nói nhỏ
Từ Phong gật đầu, lấy ly rót nước ấm từ trong bình, lấy muỗng đút cậu uống. “Ừm” Từ Thần vừa uống vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Từ Phong, sợ anh vẫn còn giận, cẩn thận hỏi “Mọi người có gặp cô gái đưa em tới không?”
“Lúc nãy ba mẹ đi hỏi, bệnh viện nói em làm xong phẫu thuật thì người ta rời đi, tiền tạm ứng viện phí còn chưa trả lại cho cô ấy”
“Cô gái đó, lúc cô ấy cứu em em thấy cô ấy chính là người lần trước đã đua xe với em”
Từ Phong nhớ lại “Là người mà em dẫn người đi tìm mỗi ngày đòi đua lại đó hả?”
Từ Thần mấp máy môi, hơi xấu hổ cãi lại “Đúng là em đi mỗi ngày nhưng mà không có gặp được lần nào”
****
Lương Xuân Vũ thay Từ Thần nộp tiền viện phí vì lần trước đua xe Từ Thần đã đưa cô 10.000 tệ. Con gái như vậy rất kiêu ngạo, lúc có tiền thì thò tay cầm tiền đút túi, lúc cần tiền thì móc ra không hề keo kiệt.
Trong hai tuần, Lương Xuân Vũ không gặp Từ Phong. Không có gì lạ, Từ Thần đụng trúng cái công trình lớn, ông chủ thầu không phải người hiền lành gì, ông ta lúc thì đòi gọi báo chí tới lúc thì nói công trình bị chậm trễ do sự cố đó, nhà họ Từ phải cố mà theo dàn xếp cho êm xuôi.
***
Hà Giai Chanh nói được là làm được, cô tới thành phố A tìm Lương Xuân Vũ để mừng sinh nhật. Cô ấy thậm chí chẳng thèm báo với Lương Xuân Vũ, trực tiếp tới dưới cao ốc Bạch Hâm. Lương Xuân Vũ tan tầm lấy chìa khóa lái ra khỏi hầm, vừa ra khỏi cổng đã thấy chiếc Mazda CX4 đỏ sậm, chiếc xe này giống xe Hà Giai Chanh, theo bản năng Lương Xuân Vũ liếc nhìn bảng số xe. Đúng là xe Hà Giai Chanh.
Lương Xuân Vũ hạ cửa sổ, gõ cửa kính xe Mazda. Hà Giai Chanh ngẩng lên, thấy Lương Xuân Vũ lái xe Panamera “Nè, mày đừng nói là mày thành người giàu rồi nha”
Lương Xuân Vũ lắc đầu “Tao làm tài xế”
“Trời ơi, tao biết mà” Hà Giai Chanh che mặt, hận rèn sắt không thành thép “Mày lái xe cho ai?”
“Ông chủ công ty tao” Lương Xuân Vũ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ “Anh ta tới kìa”
Hà Giai Chanh xuống xe, nhìn về hướng cửa thang máy “Người mặc áo thun hồng đó hả?”
“Ừ”
Hà Giai Chanh phấn khích “Ê, ông chủ mày trẻ mà đẹp trai nha. Ui ui, nhưng mà nói tới gương mặt thì người đằng sau anh ta mặc áo sơ mi màu xanh kia mới thật sự là đẹp. Ơ, hai người hình như quen nhau…”
Lương Xuân Vũ sửng sốt ngoái đầu lại nhìn, đúng là Từ Phong đi sau Trịnh Miểu.
Khi hai người đi tới xe, Trịnh Miểu thấy Lương Xuân Vũ đang nói chuyện với một cô gái “Tiểu Xuân, cô ấy là bạn cô à?”
Lương Xuân Vũ gật đầu “Dạ phải”
Hà Giai Chanh ngồi thẳng lên. Hà Giai Chanh và Lương Xuân Vũ là hai người có vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau. Lương Xuân Vũ có làn da trắng, chiều cao trung bình, vóc người cân đối. Hà Giai Chanh là người cao lớn với tay chân dài, cao gầy, nói năng mạnh mẽ.
“Ừm” Trịnh Miểu liếc nhìn Hà Giai Chanh, hất cằm với Lương Xuân Vũ “Tiểu Xuân, không phải ông chủ tôi đây nói xấu cô, nhưng mà bạn cô so với cô ra vẻ hơn đấy”
Không phải Trịnh Miểu xấu miệng, anh ta cũng không phải thấy Lương Xuân Vũ kém cỏi gì, chỉ là quen tật sai bảo, mồm mép cứ phải quấy rầy Lương Xuân Vũ mới chịu được.
Lương Xuân Vũ không có cảm giác gì, cười cười theo “Ừ, cô ấy là người đẹp”. Cô không tỏ vẻ gì nhưng Hà Giai Chanh thì đã nổi giận, người này nói vậy là nói xấu Tiểu Xuân, nếu không phải là ông chủ của Tiểu Xuân thì cô đã phun lại: Người bạn đi phía sau anh so với anh thì cũng đẹp hơn rất nhiều.
Không khí giữa 3 người im lặng, Từ Phong đi từ phía sau lên không nghe họ nói gì, nhưng anh chẳng trông đợi gì ở Trịnh Miểu nói được lời gì hay ho. Anh chỉ Trịnh Miểu, hỏi Lương Xuân Vũ và Hà Giai Chanh “Cậu ta lại phát bệnh hả?”
Mới hỏi một câu, Trịnh Miểu nổi giận “Đậu mía! Sao cậu lại công kích tôi?”
Hà Giai Chanh phì cười.
“Tiểu Xuân, đây là bạn em à?” Từ Phong phớt lờ Trịnh Miểu đang mắng mỏ bên cạnh, nhìn Lương Xuân Vũ hỏi
“Dạ” Lương Xuân Vũ gật đầu, nói thêm một câu “Cô ấy tên Hà Giai Chanh”
Trịnh Miểu giận, nghĩ bụng tôi hỏi cô cô đáp có hai chữ, cậu ta hỏi cô, cô nói nhiều vậy chi?
Từ Phong quay qua Hà Giai Chanh gật đầu “Xin chào, tôi tên Từ Phong”
Hà Giai Chanh làm phụ nữ suồng sã hứng thú nhìn chằm chằm Từ Phong, ai bảo anh ta đẹp trai thế kia. Lúc anh cười càng đẹp trai hơn, trong lòng không thể thầm khen anh, gật đầu “Tôi là Hà Giai Chanh, Tiểu Xuân của chúng tôi ở đây nhờ anh chăm sóc nhiều hơn”
Trịnh Miểu người sống sờ sờ bên cạnh nghe vậy thì cười: Đây là coi anh không ra gì hết, Tiểu Xuân là nhân viên của anh, muốn trông nom cũng là anh trông nom, Từ Phong chăm sóc cái gì, chăm sóc con khỉ khô!
Không ngờ Từ Phong lại không biết xấu hổ trả lời “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức”
Chuyện này là gì đây? Máu Trịnh Miểu xông tới óc, không hiểu sao lại quay đầu trừng mắt nhìn Lương Xuân Vũ. Lương Xuân Vũ vẫn như thường lệ, mặc dù không hiểu mình làm anh ta tức giận chuyện gì, vẫn đón nhận cái trừng mắt của anh ta.
Trịnh Miểu kéo cửa xe định ngồi vào, Từ Phong vỗ vai anh ta “Bạn bè cô ấy tới, hay là hôm nay cho Tiểu Xuân nghỉ sớm, cậu đi xe với tôi được không?”
Trịnh Miểu đang giận, từ chối thẳng thừng “Không được”
“Cậu mạnh miệng gì nữa? Nhanh xuống đi!”
“Không thích” Trịnh Miểu liếc mắt, nói vẻ ghét bỏ “Cậu lái xe không thoải mái bằng Tiểu Xuân”
“Cậu nghiện được nuông chiều à? Tôi cho cậu điên rồ phá phách theo ý cậu được chưa?”
“…..”
Khó dễ Từ Phong vài câu, tâm trạng Trịnh Miểu tốt hơn. Anh ta bĩu môi vỗ lưng ghế lái “Được rồi, Tiểu Xuân, hôm nay coi như ông chủ cho cô lợi ích, cô đi với bạn cô đi, hôm nay không cần cô nữa”
“Ồ” Lương Xuân Vũ tháo dây an toàn “Tôi để xe lại cho anh chứ?”
“Không, cô lái đi” Trịnh Miểu mở cửa xuống xe, chỉ Từ Phong “Không thấy tôi có tài xế mới sao? Em cậu ta nằm bệnh viện, tôi tới bệnh viện thăm, tiện đường cậu ta đưa tôi về”
“Vậy được” Lương Xuân Vũ trả lời, quay đầu nhìn Từ Phong “Giám đốc Từ, em trai anh bây giờ sao rồi?”
Nhắc tới Từ Thần, Từ Phong hiếm khi lộ vẻ buồn “Thân thể không có gì, nhưng vết thương bên ngoài khá nhiều, đó là do nó tự gây ra thôi, say rượu lái xe. Nếu không có người đi đường cứu nó thì không biết bây giờ thế nào nữa”. Nói tới đây, anh cau mày nhìn Lương Xuân Vũ “Thật ra anh không biết nên dạy dỗ nó ra sao, anh không có kinh nghiệm. Anh hơi… nói sao đây, anh không biết làm gì với nó…”
Lương Xuân Vũ nhìn đôi mắt buồn bã của anh, không biết an ủi thế nào, buột miệng “Anh đừng lo, biện pháp luôn nhiều hơn so với vấn đề mà”
Lời ra khỏi miệng, Từ Phong sửng sốt mà chính cô cũng sững sờ.
Lương Xuân Vũ mím môi hơi xấu hổ.
Không cẩn thận nói sai rồi.