Chương 26: Đau lưng
Điểm danh xong, diễn tập phòng cháy chữa cháy tới giai đoạn hai. Nhân viên cứu hỏa để mấy khay chứa dầu to trên các bậc thang, châm lửa, một nhóm người xếp hàng tiến tới lấy bình xịt được phát sẵn, tay đè miệng bình cứu hỏa, phun bột khô trắng ra dập tắt lửa là thành công, đổi nhóm người mới thực hiện.
Lương Xuân Vũ ở cuối hàng, có 5, 6 người trước cô. Đồng nghiệp nữ phía trước bước lên nhận bình chữa cháy do lính cứu hỏa đưa cho. Ngọn lửa trong khay dầu ban đầu không được dập tắt hoàn toàn, vẫn còn cháy le lói, đột nhiên có cơn gió thổi mạnh qua khiến lửa bốc mạnh lên. Cánh tay đồng nghiệp nữ kia đang đón lấy bình cứu hỏa do người lính cứu hỏa đứng đối diện đưa tới vẫn đang để ngang trên khay dầu, đột nhiên lửa bùng cao lên khiến cô ấy hét lên thất thanh, theo phản xạ có điều kiện mà rút tay lại, bình cứu hỏa rớt xuống đất va vào mép khay dầu. Khay dầu đang cháy lập tức mất thăng bằng, giá gỗ bị lật ngửa ra, xăng cháy lan ra đất, lửa theo đó tràn ra ngoài.
Phạm vi lửa không lớn, không đốt cháy người được, hơn nữa lính cứu hỏa lại ở bên cạnh, đúng ra chỉ cần 1 bình xịt chữa cháy là có thể dập tắt lửa được. Nhưng mà có người hét lên kêu cứu, giọng thảm thiết cộng với tình huống bất ngờ khiến mấy người đàn ông “lãnh đạo giỏi giang” rồi “nhân viên xuất sắc” các kiểu đều quên béng mình đang cầm bình cứu hỏa, vội vàng ném bình cứu hỏa qua một bên mà bỏ chạy, cả đám người như chim động tổ bay tan tác.
Đằng sau không lui kịp, đằng trước thì cố gắng dồn về sau, người ở hàng cuối bị đè ép lùi lại liên tục. người chen chúc, hỗn loạn thành một nùi. Người đồng nghiệp đứng ngay trước Lương Xuân Vũ còn đang nói bóng nói gió với nhân viên nhân sự là không biết Lương Xuân Vũ với Trịnh Miểu có chuyện gì mờ ám “không thể cho người khác biết” hay không. Nghe tiếng la hét chưa kịp quay lại xem chuyện gì thì đã bị cả đống người phía trước dồn tới, Lương Xuân Vũ đứng cuối hàng, phía sau cô mấy mét là bậc thang xi măng. Cô bị đẩy lảo đảo, liên tục lùi về sau.
Tần Yến Phảng với Từ Phong đang đứng cách đó không xa, chỗ bồn hoa nói chuyện về các đoạn quảng cáo mấy hôm trước. Đột nhiên nghe tiếng la hét ồn ào, hai người im bặt quay về hướng tiếng động huyên náo kia. Chưa kịp hiểu ngọn nguồn, người bên cạnh Tần Yến Phảng đã không còn, anh quay đầu lại nhìn, Từ Phong đã chen qua vai anh mà hướng về đám đông nhốn nháo kia.
“Này, cậu làm gì vậy!” Tần Yến Phảng hét lên
Lương Xuân Vũ bị đụng vào bậc thang bên cạnh, chân bước hụt vào khoảng không, cơ thể mất thăng bằng chao đi, sắp ngã xuống. Từ Phong chạy tới, lập tức giơ tay túm lấy cô nhưng không bắt được, anh quýnh quáng nhảy vội xuống mấy bậc thang, chụp được ngang hông Lương Xuân Vũ ôm vào lòng. Một người đang ngã xuống, một người ôm hướng lên trên, hai người theo đà cùng lùi lại vài bước. Từ Phong ôm Lương Xuân Vũ nên lưng bị đụng vào bức tường cẩm thạch chỗ bậc thang, mất đà ngã xuống cầu thang, lực rất lớn đập vào lưng Từ Phong khiến sống lưng anh tê dại, không thể không cau mày “hừ” một tiếng.
Lương Xuân Vũ vội chống tay lên mặt đất muốn ngồi dậy, giãy không ra, Từ Phong nhận ra cô đang cựa quậy nên nới lỏng cánh tay.
“Giám đốc Từ!” Lương Xuân Vũ vội nhìn Từ Phong “Anh có bị thương không?”
Từ Phong nhắm mắt lại, ngực phập phồng, tựa như đang chờ cơn đau lắng lại, nghe Lương Xuân Vũ hỏi, anh từ từ mở mắt nhìn cô, ổn định hô hấp, nhẹ nhàng thở ra “Anh không sao. Em có sao không?”
Lương Xuân Vũ lắc đầu, lo lắng đỡ anh “Bây giờ tôi đỡ anh lên được không?”
Từ Phong gật đầu, nhìn cô chăm chú, nhìn gương mặt đỏ ửng lên vì khẩn trương và áy náy của cô, lặp lại “Tiểu Xuân, anh thật sự không sao”
Lương Xuân Vũ gật đầu, cẩn thận dìu đỡ anh dậy, lưng Từ Phong vẫn còn đau, từ từ thả lỏng vai, vẫn luôn hít hà. Nhìn Lương Xuân Vũ vẫn còn yên lành không bị thương gì, anh mỉm cười, thở ra một hơi, thả lỏng cơ thể lẩm bẩm “Em làm anh sợ muốn chết”
Anh nói một cách rất tự nhiên.
Lương Xuân Vũ sửng sốt, trong nháy mắt không biết lòng mình có cảm giác gì, khóe môi mấp máy không nói nên lời.
Tần Yến Phảng vốn đang vội vàng chạy đến giúp, thấy hai người đã ngồi dậy, Lương Xuân Vũ vẻ mặt áy náy, Từ Phong đang nói gì đó với cô, anh tự hiểu mà ngay lập tức dừng chân.
Từ Phong thấy cô muốn nói lại thôi, có vẻ muốn xin lỗi, trong lòng không chịu nổi, có sự xúc động muốn nói với cô: Cô gái ngốc này, sao phải như thế, anh thích em mà. Tưởng tượng vậy anh lại thất thần.
“Rất xin lỗi anh” Lương Xuân Vũ ngẩng đầu lên “Tôi đưa anh đi bệnh viện được không?”
Từ Phong lấy lại tinh thần, hết sức bất lực “Tiểu Xuân, anh đã nói với em hai lần rồi là anh vẫn ổn. Em nhất định đưa anh đi bệnh viện làm gì?”
“Tôi sợ anh có vấn đề gì đó” Lương Xuân Vũ vẫn không yên tâm với ân nhân cứu mạng mình “Bây giờ còn chỗ nào đau không?”
“Ừm…” Từ Phong cử động vai cảm nhận chút, nhìn Lương Xuân Vũ thở dài “Nếu em đừng nhìn anh với gương mặt hối lỗi như vậy thì anh không có vấn đề gì”
Lửa đã được dập tắt, đám người hỗn loạn cũng không còn hoảng hốt, chân không còn run rẩy, tìm lại được lý trí, đang quay lại đội ngũ.
“Tiểu Xuân! Về tổ!” Trịnh Miểu đang kiểm kê quân số, nhìn Lương Xuân Vũ qua đám đông hét lên.
Lương Xuân Vũ đứng lên, vẫn hơi lo lắng “Giám đốc Từ, anh có thể đứng lên không?”
Từ Phong cười vươn tay ra “Em đỡ anh đi”
Lương Xuân Vũ vịn tay anh, Từ Phong đưa tay ra, nắm chặt tay cô mượn lực đứng lên. Đứng lên rồi, Từ Phong buông tay. Anh vặn vặn eo, chỉ vào bậc thang “Tiểu Xuân, anh nói anh không có gì mà chắc là em không tin. Anh nhảy lên bậc cao nhất trong 1 bước chứng minh anh vẫn ổn được chứ?”
“Anh đừng nhảy” Lương Xuân Vũ vội vàng ngăn
Từ Phong vung tay làm bộ muốn nhảy.
Lương Xuân Vũ ngăn anh, Từ Phong biết, lúc này Lương Xuân Vũ đang nghiêm túc nhìn anh. Sau đó cô cười với anh, không còn cảm giác áy náy hối lỗi nữa, nhàn nhạt nói “Tôi biết rồi, anh ổn”
Từ Phong thở phào nhẹ nhõm nhìn cô, bất giác đưa tay ra sờ lên tóc cô.
Lương Xuân Vũ vừa đi, Tần Yến Phảng chậm rãi bước xuống mấy bậc thang tới gần Từ Phong, vỗ nhẹ vào lưng Từ Phong.
Từ Phong đau đến hít khí lạnh “Xítttt”, đánh bay tay anh ra “Đừng đụng vô”
“Chậc chậc” Tần Yến Phảng thong thả nói “Này là anh hùng cứu mỹ nhân quá thê thảm, đau không? Đau quá hả? Phòng tập gym không phí ha, thân thể khỏe mạnh ha. Vội vàng nhào qua như vậy, hồi nãy tôi còn sợ cậu ngã một phát thành người thực vật luôn rồi chứ”
Từ Phong lắc lắc cánh tay tê dại, vỗ vai Tần Yến Phảng “Được rồi, tôi không sao”
“Xem dáng vẻ cậu thế này” Tần Yến Phảng quan sát vẻ mặt Từ Phong, dò hỏi “Thật là phấn đấu quên mình, cậu vì cô ấy mà nghĩ thông suốt rồi?”
Từ Phong gật đầu “Đúng vậy. Tôi thích cô ấy.”
Tần Yến Phảng khá kinh ngạc “Không phải cậu chứ? Tôi tưởng lần trước cậu nói đùa? Tôi thấy cô gái này không dễ theo đuổi à, hơi lạnh lùng. Tuy nhiên, nếu thân thể cậu đủ cứng rắn thì lại làm giống như hôm nay, tự coi mình là cái đệm thịt, cứu cô ấy mười lần tám lần thì cũng không sợ cô ấy không động lòng”
Từ Phong suy nghĩ một lúc rồi sửa lại “Tính tình cô ấy hơi lạnh nhạt, không phải là kiểu “Lạnh lùng” như cậu nói, tôi thấy cô ấy rất sẵn lòng giúp đỡ người khác”
Tần Yến Phảng bĩu môi “Thôi đi, bây giờ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã hay, sau này bị từ chối cậu mà khóc lóc thì chẳng khác gì tự vả mặt mình à”
Từ Phong cười toe “Tôi sẵn lòng chịu đó, thì sao”
……………
Lúc tan tầm, Lương Xuân Vũ như thường lệ lái xe ra cửa cao ốc chờ Trịnh Miểu. Chợt cô nghe tiếng gọi “Anh!”. Giọng nói có vẻ quen quen, hơn nữa Lương Xuân Vũ có trực giác mình đã từng nói chuyện với giọng nói này rồi. Cô liếc nhìn về phía giọng nói, đó là một người thanh niên trẻ, cậu ta chạy qua đường và gọi “Anh” với người đứng bên lề đường. Mà đối diện với cậu ta là Từ Phong. Nhìn lại thì thấy gương mặt cậu ta cũng hơi quen.
Lương Xuân Vũ suy nghĩ và biết đó là người đã bị thay bộ cảm biến rồi gây ầm ĩ ở tiệm sửa xe của Thái Kế Thành. Cô vẫn còn nhớ chiến thắng 10.000 tệ từ cậu ta. Cậu ta là em trai của Từ Phong?
Hai người nói gì đó rồi lên xe đi. Tư thế đi của Từ Phong hơi mất tự nhiên, lúc mở cửa xe, anh khom người xuống chậm chạp.
Trịnh Miểu bước tới mở cửa sau ngồi vào xe, anh ta thấy Lương Xuân Vũ đang nhìn về phía trước. Tự nhiên muốn giở trò đùa dai, anh nắm mép ghế chồm lên sát phía trước, hét “Này!” vào tai phải cô. Bị bất ngờ, Lương Xuân Vũ giật bắn mình nhìn anh.
Trịnh Miểu lần đầu tiên thấy Lương Xuân Vũ có phản ứng mạnh như vậy, cười hỏi “Sợ không? Nhìn cái gì mà nhập tâm dữ vậy?”
Lương Xuân Vũ thở ra, lắc đầu “Không có gì, chúng ta đi đâu?”
“Đi đón một khách hàng, tôi bàn công việc với anh ta”
Lương Xuân Vũ yên lặng khởi động xe, nghĩ: đón khách hàng? Chuyện này đúng là mới mẻ.
Buổi tối về nhà, lúc giặt quần áo Lương Xuân Vũ cứ thất thần. Cô biết mình hơi lo lắng cho Từ Phong, mặc dù anh đã nhấn mạnh nhiều lần là anh vẫn ổn. Sau khi mang quần áo ra ban công phơi, cô lấy điện thoại gửi wechat cho Từ Phong. Anh không trả lời, nhưng trước khi đi ngủ, Từ Phong gọi.
Lương Xuân Vũ nghe máy “Alo”
“Tiểu Xuân, anh thấy em nhắn tin” qua điện thoại, giọng anh dịu dàng như thể đang nói bên tai cô.
Lương Xuân Vũ bất giác khẽ đưa điện thoại xa tai hơn.
“Em mới về tới nhà à?” Từ Phong chợt hỏi
“Dạ không, hôm nay tôi được nghỉ sớm, về nhà giặt quần áo”
“Hình như gần đây em được về sớm, không đi chơi sao?”
“Ông chủ không đi ra ngoài nhiều vào buổi tối nữa, đôi khi tôi được tan làm cùng lúc với mọi người, nhưng mà thời gian cũng ngắn, trừ cuối tuần thì tôi không thường đi ra ngoài”
Lương Xuân Vũ nghe tiếng con chuột click bên kia đầu dây, cô không biết nói gì nên bảo “Giám đốc Từ, anh đang bận thì làm việc đi”
“Đừng” tiếng click chuột dừng lại, Từ Phong nói ngay “Đừng cúp máy”. Giọng anh dịu lại “Đoán xem anh đang làm gì?”
“Chơi máy tính?”
“Cũng không hẳn, anh đang vẽ bằng máy tính” Từ Phong cười, rồi nói “Đoán coi anh đang vẽ ai?”
“Ai ạ?”
“Em không đoán được à? Dễ đoán quá mà”
Trong đầu Lương Xuân Vũ xẹt qua điều gì đó, cô không nói gì, vài giây sau mới mở miệng “Tôi đoán không được”
Từ Phong không ép cô cũng không nói câu trả lời cho cô mà chuyển chủ đề khác.
………..
Cúp điện thoại, Lương Xuân Vũ hơi ngẩn ngơ. Cô phát hiện mình trong lúc vô tình đã nói rất nhiều với Từ Phong, lại quên mất chuyện phải hỏi anh còn đau lưng hay không. Di dộng rung lên, cô lấy lại tinh thần nhìn điện thoại.
Một tin nhắn wechat từ Từ Phong: Nghỉ ngơi tốt.
Lương Xuân Vũ nhìn một hồi, bấm mấy chữ, được một nửa lại thôi. Cô bỏ điện thoại lại đầu giường, ra ngoài lau nhà.
***
Từ đó về sau, cuộc sống của Lương Xuân Vũ khá tốt, lương của cô đã tăng hơn, thời gian rảnh rỗi nhiều hơn, Trịnh Miểu không gây rối.
Trịnh Miểu vùng dậy, không làm sâu gạo miệng ăn núi lở nữa, trong thời gian làm việc cũng không ngồi chơi game hay nhắn tin wechat với mấy cô gái. Bây giờ lúc đi làm anh đọc hợp đồng, đi kiểm tra quanh công ty, có khi còn kêu mấy giám đốc họp để xác định tương lai phát triển của công ty. Nhân sự đã báo cáo những thay đổi của Trịnh Miểu với chủ tịch, tức là ông cha giàu có lắm tiền của Trịnh Miểu. Cả nhà Trịnh Miểu vui vẻ, nói “Nắm tay cùng xem hai mắt đẫm lệ” cũng không quá đáng.
Đặc biệt là ông nội Trịnh Miểu, ông cũng là ông già lạ lùng, thường ngày không bao giờ thắp nhang cúng Phật, bây giờ trước bức hình Khổng Tử lấy ra một hộp trà quý cất giấu nhiều năm, pha một ly trà nóng hổi mời Khổng Tử.
Khổng Tử nói: Mắc lỗi thì đừng sợ sửa lỗi.
Ông nội Trịnh Miểu cho rằng trí tuệ người xưa đúng là được cả thế gới ngưỡng mộ.