Chương 25: Diễn tập phòng cháy chữa cháy
Lương Xuân Vũ mới về tới nhà trọ thì nhận được điện thoại của Hà Giai Chanh
“Mưa Xuân! Sắp tới sinh nhật tao rồi!”
“Tao biết” Lương Xuân Vũ trả lời, lấy cái hộp đã mua từ nửa tháng trước trong ngăn kéo ra. Mở hộp ra, trong đó là những miếng gỗ nhỏ, các bộ phận chưa được lắp ghép, còn có dao, kéo, nhíp, keo dán được đựng trong các túi nhựa nhỏ.
“Haha” Hà Giai Chanh vui vẻ cười to “Năm nay mày tặng tao cái gì?”
“Tao quên mất”
“Hả?” Hà Giai Chanh thất vọng “Mày không thể vậy được, càng ngày càng không coi tao ra gì”
Lương Xuân Vũ không gạt cô ấy nữa “Làm xong tao gửi cho mày”
“Không cần, năm nay tao tới chỗ mày ăn mừng sinh nhật, tự mình lấy quà”
Lương Xuân Vũ ngừng mở hộp “Thật không?”
“Xạo đó”
“Ừ, vậy càng tốt, tao cũng không muốn gặp mày” Lương Xuân Vũ tiếp tục mở hộp, kẹp điện thoại vào vai để dùng hai tay mở hộp.
“Lương Xuân Vũ!” Hà Giai Chanh tức đến bật cười “Mày dám nói vậy với tao hả?”
“Thôi được rồi, mày nói đi, chừng nào tới để tao đi đón”
“Đón gì mà đón, bên chỗ mày tao đã mấy lần rồi, không lạc đâu”
“Vậy khi nào mày tới?”
“Nói sau đi, à đúng rồi” giọng Hà Giai Chanh trầm trầm, ngập ngừng “Tiểu Xuân, gần đây tao có được một hạng mục kiếm được rất nhiều tiền”
“Vậy tốt rồi” Lương Xuân Vũ biết ý cô “Bên này tao dành dụm được, không cần phải lo, mày cứ giữ lại đó đi”
Hà Giai Chanh nghe xong thì nổi giận “Sao mày lại ngốc như vậy chứ? Đâu phải tao cho không mày”
Không để Lương Xuân Vũ kịp trả lời, Hà Giai Chanh biết cô muốn nói gì, mất kiên nhẫn nói “Được rồi được rồi, tao cũng chỉ nói vậy thôi, mày không cần tiền của tao thì tao cũng không đưa mày. Đồ trẻ trâu không biết tốt xấu”
Lương Xuân Vũ lấy dụng cụ và vật liệu ra khỏi hộp, xếp chúng ra “Thật sự là gần đủ rồi, Chanh to, mày không cần lo lắng cho tao”
Hà Giai Chanh im lặng một lát, lúc mở miệng nói giọng không nỡ “Tụi mình thân nhau từ nhỏ tới lớn, trước đây nhà mày giàu có, giờ thành người nghèo rồi, không chỉ nghèo mà còn mang một đống nợ, tao muốn che chở cho mày mà mày nhất định không chịu, sao mày vô lương tâm vậy…”
Lương Xuân Vũ nghe biết Hà Giai Chanh đau lòng, vội vàng lên tiếng “Mày vẫn luôn ở bên cạnh tao, tao biết, tao biết chứ. Tao không nói cảm ơn với mày, mày cũng đừng đau lòng vì tao, tụi mình đừng nói gì hết, được không?”
“Lương Xuân Vũ” Hà Giai Chanh bên kia gọi cô một tiếng, đầy ấm ức “Tao thực sự sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho mày”
Lương Xuân Vũ chớp mắt vài cái, đột nhiên nói “Hồi học trung học mày lúc mày yêu đương, tao nhớ mày cũng nói với cậu ta mấy lời này”
Hà Giai Chanh lập tức nổi máu điên “Tao đập chết mày cái đồ không biết tốt xấu kia, có thể giống nhau được hả? Thật giả không phân biệt được hả? Hồi xưa học tệ vậy mà sao mấy chuyện này nhớ kỹ quá vậy hả?!”
Rống xong Hà Giai Chanh có vẻ giận thật, lầm bầm rồi cúp điện thoại.
Lương Xuân Vũ không gọi lại, mở hộp dụng cụ lấy đồ ra bắt đầu lắp ghép mô hình. Thật ra cũng có chuyện cô chưa nói với Hà Giai Chanh, nhưng vĩnh viễn cô không bao giờ nói ra. Lý do cô nhớ rõ Hà Giai Chanh nói với cậu nam sinh kia mấy lời đó là vì cô biết, Hà Giai Chanh khi đó là nói thật, Hà Giai Chanh chỉ có một lần yêu đương đó, làm sao những lời đó không phải là nói thật?
Lương Xuân Vũ cẩn thận để một miếng gỗ tròn cỡ móng tay sang một bên. Khi họ học cấp ba, hai người ngồi bàn trên bàn dưới. Có một ngày cô giáo giảng bài ngữ văn, nói tới Khổng Tử “Ba người bạn tốt, một người thẳng thắn, một người bao dung, một người hiểu biết sâu rộng”. Hà Giai Chanh chọt nắp bút vào lưng Lương Xuân Vũ “Nghe chưa, đó là nói tao đó”
Sau đó có lần giáo viên yêu cầu làm một bài trích dẫn danh ngôn cổ về tình bạn, trong lớp có mấy người nói được vài câu rồi thôi, có người lén lên mạng tra sau đó đứng lên nói một câu của Phùng Mộng Long: Hợp ý hữu tới tình không nề.
Cả lớp nghe chẳng hiểu lời này có ý gì, giáo viên liền viết lên bảng rồi giảng giải, bạn bè đã hợp ý thì không bao giờ thấy chán/ghét. Không ai trong lớp có cảm xúc gì đặc biệt, mọi người nghĩ mấy người xưa thực sự nhàm chán, nói lời vô nghĩa. Lương Xuân Vũ chống cằm nhìn quanh, bạn bè có người nhìn mông lung, có người làm bài tập, có người ghi chép gì đó. Vô tình nhìn về phía sau, thấy Hà Giai Chanh đang chán nản nằm dài trên bàn nhét tai nghe trong tai. Lúc cô quay lại, Hà Giai Chanh nhìn thẳng đôi mắt to của Xuân Vũ, kéo tai nghe ra, thò tay chọc vào tay cô cười hỏi “Nhìn tao chi?”
Từ đó về sau, đã qua rất nhiều năm, nhớ lại câu nói kia, đúng là như vậy: bạn bè hợp nhau thì không bao giờ thấy chán.
**
Mấy ngày trước, cách cao ốc Bạch Hâm mấy trăm mét có một công ty mỹ phẩm nhỏ bị cháy kho hàng. Bên trong kho chứa đồ mỹ phẩm như kem, phấn bị lửa cháy nổ bùm bùm, cửa kính vỡ ra, khói ùa ra ngoài đen kịt. Mọi người vây xem đều hoảng hốt.
Bốn xe cứu hỏa được điều tới, phun nước cả buổi trưa mới dập tắt được lửa. Sau khi dập tắt lửa, toàn bộ công ty mỹ phẩm đã thành tro, cháy đen hết toàn bộ, mấy cửa hàng liền kề cũng bị lửa lan ra ảnh hưởng gây thiệt hại lớn.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, các công ty trong cao ốc Bạch Hâm đều bận rộn thay thế các vòi chữa cháy cũ, kiểm tra các đường ống bị hư hỏng, cơ quan chuyên môn còn đặc biệt tổ chức các buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy, tọa đàm về an toàn phòng cháy chữa cháy.
Hôm nay, mỗi nhân viên ở cao ốc Bạch Hâm được phát một cái khăn ướt, do số lượng người trong cao ốc nhiều nên diễn tập được chia thành 3 tổ, cứ 3 tầng thành 1 tổ. mỗi tầng đều có một chuyên gia phát chuông báo động. Sau khi nghe chuông báo động thì nhân viên phải nhanh chóng đi xuống tầng dưới tập trung.
Vì để diễn tập có không khí như thật nên nhân viên cứu hỏa ném các thiết bị chuyên dụng ở đầu hành lang tạo khói màu đỏ cam cuồn cuộn, toàn bộ các lầu nhanh chóng bị khói bao vây. Các nhân viên cứu hỏa đã tốn công bố trí chỗ này chỗ kia y như hiện trường hỏa hoạn thật. Nhưng mà đáng tiếc là nhân viên công ty Trịnh Miểu đã bị mài đến mức không hề có chút động lực, không hề có tí động lực của người trưởng thành, chỉ cần biết là không có lửa thật thì không có cái gì gọi là “chạy thoát thân”.
Nhân viên cứu hỏa mở chuông báo động vài lần họ mới đủng đỉnh đứng dậy đi ra khỏi văn phòng. Mấy cái khăn ướt được phát trước đó mới phát huy tác dụng, mấy đồng nghiệp kia lấy khăn che mũi, đi trong làn khói dày đặc trò chuyện vui vẻ thoải mái. Đây coi như là “bình tĩnh vững vàng”, “rút lui có trật tự”, không có vấn đề gì lớn.
Trịnh Miểu đang ở trong giai đoạn “lãng tử quay đầu”, anh có cảm giác tích cực với những chuyện liên quan tới công ty. Lúc này, với tư cách người lãnh đạo công ty, anh cầm một cái loa di động, đứng trên sảnh lớn trước tòa nhà hét to lên hướng về phía lầu bốn “Mọi người phối hợp với tình hình nguy hiểm, biểu hiện cho đúng một chút, đừng có cười! Đừng có kề vai sát cánh nhau nữa! Nhanh chóng, có trật tự rút lui!”
Nói chưa dứt câu, mọi người không kiềm chế được mà càng buồn cười hơn. Trịnh Miểu quay lại nhìn nhóm nhân viên của công ty Từ Phong, người ta chỉ cần một phút đã tập hợp chỉnh tề dưới lầu đợi.
Thật là xấu hổ.
Công ty mình không tới 50 nhân viên, mấy công ty trên lầu không tới một ngàn thì cũng tám trăm người. Đúng là có tổ chức. Nhìn lại nhân viên mình vẫn còn trên cầu thang, so sánh thì đúng là hạng A với hạng F.
Từ Phong đứng bên cạnh nhìn Trịnh Miểu đang gấp như lửa đốt mông, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép, trái lại anh nhàn nhã đút tay vào túi quần, nhìn cảnh tượng vui mắt trước mặt mà trêu chọc “Haha, cậu đừng lo lắng cho họ, tôi tin nếu có đám cháy thực sự thì nhân viên công ty cậu là những người đầu tiên chạy khỏi tòa nhà, năng lực tự bảo vệ của họ tuyệt đối là đứng hạng nhất. Cho nên việc diễn tập này không có ý nghĩa gì với họ thôi”.
Trịnh Miểu đang bực mình còn nghe Từ Phong trêu chọc, giận luôn.
Thật sự buồn cười vậy hả? Tôi không cần mặt mũi hả?
Trịnh Miểu trừng mắt nhìn mấy nhân viên của mình còn đi trong hành lang, giận dữ giơ loa lên định kêu tên từng người phê bình. Nhưng mà, khi anh giơ loa lên thì chợt nhận ra: anh không biết tên nhân viên của mình…
Nhưng tên đã lên dây, loa đã giơ lên, không biết tên thì cũng phải kiếm cái tên để kêu gào chứ!
Tên gì đây?
“Lương Xuân Vũ”
Trịnh Miểu gọi người duy nhất anh biết tên trong công ty, đương nhiên cũng là người vô tội nhất “Nhanh lên, lửa cháy tới mông cô rồi kia!”
Loa rất to, toàn bộ quảng trường trước tòa nhà đều nghe được tiếng loa vang to “Lửa tới mông”. Đám đông đang xếp hàng bên dưới cười to.
Ngay khi lời vừa hét ra, Lương Xuân Vũ đang đi giữa đám người kinh ngạc, Từ Phong cũng kinh ngạc.
Lương Xuân Vũ sốc: “Tại sao lại gọi tôi?” Phía trước có người, cô đi ở giữa, muốn đẩy nhanh tốc độ cũng không thể à?!
Từ Phong kinh ngạc: Gọi tên cô ấy làm gì? Không phải lỗi của cô ấy kia mà!
Khi nãy Từ Phong trêu ghẹo người khác giống như ném người ta hòn đá, bây giờ người ta đánh bậy đánh bạ lại đập lại cho anh một cú đau điếng. Ai biểu tại anh thương Lương Xuân Vũ làm chi.
Trịnh Miểu không thấy Lương Xuân Vũ nhưng anh ta vẫn giơ loa gào để giết gà dọa khỉ “Tiểu Xuân! Tôi thấy cô đó! Chạy đi, đừng có đi bộ nữa!”
Chiêu này của Trịnh Miểu đúng là có ích, để không bị kêu gào tên mình như vậy, nhân viên trong công ty đã đi nhanh hơn. Lương Xuân Vũ bị gọi tên hai lần liên tiếp, mấy đồng nghiệp xung quanh nhìn cô, cô đau đầu bước nhanh hơn len vào khe hở mấy người phía trước.
Trịnh Miểu không ngừng cố gắng “Tiểu Xuân! Chậm quá, cô thế này thì…” Chưa nói dứt câu thì loa đã bị tắt mất. Trịnh Miểu “Ơ” quay qua Từ Phong hỏi “Sao tự nhiên cậu tắt loa của tôi?”
“Cậu tin không” Từ Phong nghiêm mặt “Hôm nay nếu cậu tiếp tục gào rú vậy thì ngay ngày mai cô ấy sẽ đi ăn máng khác?”
Một câu đánh thức người đang u mê, Trịnh Miểu chợt nhớ anh vẫn đang cố gắng “lấy lòng” Lương Xuân Vũ, ngăn ngừa cô đi ăn máng khác, bị Từ Phong nói cho lập tức sợ hãi bỏ loa xuống “Đúng vậy, đúng vậy, sai lầm, sai lầm”. Cơn giận của anh biến mất, nói với Từ Phong “Cảm ơn cậu nhắc nhở tôi”
Từ Phong “Hừ”, dặn “Cậu cần phải nhớ cho kỹ, đừng có quên hoài vậy”
Vừa nói xong thì đoàn người của công ty Trịnh Miểu cũng đi xuống đến lầu một, nhìn nhóm người đi đầu tiên có Lương Xuân Vũ trong đó, dĩ nhiên là do bị Trịnh Miểu giục giã. Trịnh Miểu buông loa, lén nhìn Lương Xuân Vũ mấy lần, thấy cô ngoài việc thở hơi gấp ra thì nét mặt cũng không có gì bất thường, mới tạm yên tâm. Trịnh Miểu giả vờ ho khan, lên tiếng trấn an “Tiểu Xuân, đừng chạy nhanh quá, an toàn là quan trọng, không cần vội quá”
Lương Xuân Vũ không thể hiểu nổi lời nói và hành động của Trịnh Miểu, mới nãy không phải muốn cô đi nhanh sao, thúc giục ầm ĩ kêu gào tên cô, bây giờ thì mình vội vã chạy xuống thì lại giống như sợ mình chạy nhanh quá. Đây là ý gì?
Từ Phong nghe Trịnh Miểu nói hai câu, cười thầm trong bụng, quay lại nói với Lương Xuân Vũ “Ông chủ các em quên uống thuốc, vừa rồi phát bệnh thôi, bây giờ thì ổn rồi”
Lương Xuân Vũ biết Từ Phong đùa. Cô đã thấy Trịnh Miểu mưa nắng thất thường, nói vậy thì hơi quá nhưng mà cũng có lý. Cô liếc nhìn Trịnh Miểu, người này lại như sắp nổi điên, ngập ngừng rồi lại như bừng tỉnh hiểu ra “À!”.
Tiếng “À” này của cô rất thú vị, chỉ có một chữ, nhưng đúng là ý vị thâm trường. Tự nhiên có cảm giác như tất cả đã có đáp án. Giống như kiểu: nghi ngờ một việc suốt thời gian dài, hôm nay cuối cùng đã được xác nhận kết quả chính xác.
Từ Phong cũng bị tiếng “À” này của cô chọc cười, bật cười, đôi mắt dài sáng trưng cong cong, nụ cười chứa đầy trong mắt.
Trịnh Miểu đâu? Trịnh Miểu bị hai người chọc tức sắp xỉu rồi.
Từ Phong cười thì thôi đi, cứ cười đi, còn không tha cho Trịnh Miểu, ráng thêm cho anh ta một kích chí mạng.
“Nếu anh ta lại nổi giận với em nữa, cứ nhớ kỹ một chút là được” Từ Phong nói
Lương Xuân Vũ lúc này mười phần ăn ý với Từ Phong “Cái gì?”
Từ Phong gật đầu “Em chỉ cần nhớ ông chủ em quên uống thuốc, là một người bệnh là được”
Lương Xuân Vũ gật đầu “Dạ được”
Trịnh Miểu bị hai người từ trên trời rơi xuống ăn ý nhau làm tức muốn nổ phổi.
Đệt mợ, buồn cười, buồn cười!
Anh nhìn Lương Xuân Vũ trên mặt còn mang ý cười đi đến xếp hàng, trong lòng nghĩ thầm” Lương Xuân Vũ à, trước kia tôi nhìn lầm cô, cô thật thà ở đâu? Tính cách ngay thẳng ít nói thành thật đối đãi người khác đáng tin cậy của cô đâu?* (Haha chỗ này 1 lèo không có phẩy chứ không phải mình edit thiếu nhé, kiểu anh Trịnh Miểu tức quá nghĩ 1 lèo vậy đó, buồn cười quá nên mình để nguyên)
Bị chó ăn rồi?!!!
Cùng cái tên khốn kia hợp lực tới chơi tôi, sao có thể như vậy chứ?
Lương Xuân Vũ vừa rồi chỉ nói có mấy chữ
“À!”
“Cái gì?”
“Dạ được”
Nghe thì vẫn vô cùng ngay thẳng đàng hoàng, nhưng mà giống như thả con tép bắt con tôm, vẽ rồng thêm mắt, thành công trong việc để cho Từ Phong làm cơn gió đông thổi anh bay mất xác. Trịnh Miểu vẫn còn đang suy nghĩ, đậu xanh rau má, một người gõ phách, một người hát, hai cái người cầm thú kia đặc biệt tới chơi anh, đúng không?