Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 14: 20 tuổi phấn đấu quên mình, tới 30 tuổi chính là làm khó người khác




Cuối tuần, quán cà phê gần khu đô thị.

Khang Nam đeo kính râm, che khuất đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

“Chị Nam, ngồi trong phòng mà chị còn đeo kính râm ạ?” Tiểu Khâu hỏi.

Khang Nam nhấp một ngụm cà phê, “Chị lên lẹo mắt.”

“Không nghiêm trọng chứ ạ?”

“Lên lẹo thôi, không nghiêm trọng, cậu nói đi, chuyện là thế nào?”

Tiểu Khâu như được bật công tắc lên mode bà tám, cậu ta thao thao bất tuyệt, kể sinh động như thật về chuyện của Lão Vương và vợ trước mà cậu ta mới nghe được từ Lão Vương.

Lão Vương rất có tài về nghệ thuật, anh học vẽ từ nhỏ, thành danh lúc niên thiếu, sau đó anh quen diễn viên múa trẻ tuổi, trụ cột của đoàn nghệ thuật địa phương – Vi Linh Linh. Vi Linh Linh bị hấp dẫn bởi tài hoa của Lão Vương, hai người rơi vào bể tình. Nhưng Vi Linh Linh hy vọng được lên những sân khấu lớn hơn. Được sự ủng hộ của Lão Vương, hai người lên Bắc Kinh.

Lúc vừa tới Bắc Kinh, hai người cùng chịu rất nhiều khổ cực, họ sống trong phòng vẽ tranh nửa ngầm của bạn bè để tiết kiệm tiền thuê nhà. Mùa đông không có máy sưởi, chỉ có thể nhóm lửa, có lần hai người ngủ quên, suýt thì trúng độc carbon monoxit. Về sau Vi Linh Linh thi đỗ vào đoàn hát múa Bắc Kinh. Lão Vương ngày ngày đạp một chiếc xe đạp cà tàng, đón Vi Linh Linh ở một chỗ ngoặt gần rạp hát, sợ làm Vi Linh Linh mất mặt.

Lão Vương đầm đìa mồ hôi vì đạp xe, áo sơ mi trắng ướt rượt, đôi giày vải đạp những vòng cọt kẹt. Vi Linh Linh ôm eo Lão Vương bằng một tay, tay kia nắm chặt vạt váy, kẻo vạt váy cuốn vào bánh xe. Dù động tác rất vất vả, nhưng mặt chị ta vẫn bình tĩnh, đẹp như một bức họa dưới ánh trăng.

Sau này, được bạn bè giới thiệu, ngoài biểu diễn trong đoàn, Vi Linh Linh và Lão Vương bắt đầu đi hát phòng trà, Vi Linh Linh ca hát, Lão Vương đánh đàn ghi-ta. Họ xem như bắt đầu có chỗ đứng ở Bắc Kinh. Mấy năm sau, sự nghiệp của Lão Vương khởi sắc, tranh của anh hợp xu thế, anh dần sáng lập phòng vẽ tranh với bạn bè, dường như tất cả đều bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Vi Linh Linh thường xuyên ra nước ngoài biểu diễn hâm mộ ánh trăng nơi xứ người. Chị ta khuyến khích Lão Vương cùng ra ngước ngoài, Lão Vương bừng bừng khí phách kiên quyết không đi. Sau vài lần khắc khẩu, Vi Linh Linh tức quá, chị ta bỏ đi biệt xứ với một gã nước ngoài, từ đây bặt vô âm tín.

Ai ngờ lần này Vi Linh Linh đột nhiên về nước, từ lúc chị ta ra nước ngoài, nay đã được mười mấy năm.

Kể xong câu chuyện, mồm miệng Tiểu Khâu khô khốc, cậu ta tu một hớp cà phê nguội ngắt, sau đó cảm thán, “Ôi, vợ Lão Vương cũng thật là tàn nhẫn, nói đi là đi ngay, để Lão Vương sống một mình thui thủi bao nhiêu năm.”

Sau khi chia tay Tiểu Khâu, Khang Nam không biết mình đã trở về nhà thế nào. Cô ngâm mình trong bồn tắm, dúi đầu trong nước, nín một hơi dài. Mãi đến khi không nhịn được nữa, cô mới ngoi đầu khỏi nước, há mồm thở dốc, trái tim bị đè nén có vẻ cũng nhẹ nhõm đi đôi chút. Sau đó cô đứng lên, muốn lau khô hơi nước trên gương. Chiếc gương lờ mờ phản chiếu gương mặt tiều tụy của cô. Cô nhìn bản thân, xót xa mắng: Khang Nam, mày giỏi thật đấy, không còn trẻ nữa, càng lớn càng vô dụng, đến chuyện người ta có gia đình chưa còn không biết, đã thế còn tỏ tình! Bản thân suýt thành người thứ ba mà còn không biết! Mày còn làm gì được nữa! Chỉ toàn mất mặt xấu hổ!

Khang Nam nằm ở trên giường, đầu óc cô chỉ toàn là lời Tiểu Khâu nói với cô. Cô rất cố gắng không nghĩ ngợi nữa, nhưng câu chuyện kia lại trở nên sinh động trong đầu cô.

Đương nhiên Tiểu Khâu cũng không biết một phần của câu chuyện này.

Lần này Vi Linh Linh trở về, Lão Vương cũng rất kinh ngạc.

Lúc Vi Linh Linh vừa bỏ đi, quả thật Lão Vương cũng đau khổ một thời gian, anh phải dựa vào cồn để đi vào giấc ngủ mất đại khái hơn một năm. Đó là khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời anh. Anh không có tâm trạng nào kinh doanh phòng vẽ, anh tìm Vi Linh Linh khắp nơi, hỏi đồng nghiệp của Vi Linh Linh bao lần, nhưng đều không có tin tức của Vi Linh Linh. Vi Linh Linh tựa như đã bốc hơi tan biến, anh muốn ra nước ngoài tìm chị ta, nhưng không biết rốt cuộc chị ta đang ở đâu. Anh thường xuyên canh trước cửa đoàn ca múa, chờ đợi kỳ tích, biết đâu một ngày nào đó Vi Linh Linh sẽ trở về tiếp tục sự nghiệp nhảy ở đây. Rốt cuộc một ngày kia, đồng nghiệp cũ của Vi Linh Linh thật sự không chịu được nữa, bèn nói với Lão Vương, khi tham gia triển lãm ở New York, cậu ta thấy Vi Linh Linh đang ở bên một người nước ngoài.

Dần dà, Lão Vương không còn tra tấn bản thân nữa, về sau anh nuôi Gấu Bự, một người một chó, cuộc sống cũng sung sướng tự tại. Chẳng qua đời Lão Vương không xuất hiện người phụ nữ nào khác.

Trải qua mấy năm, Vi Linh Linh đầy đặn hơn trước đây rất nhiều, khí chất tươi tắn hơn, ánh mắt càng thêm tự tin thong dong.

Chị ta ngồi đối diện Lão Vương, ấm trà sôi sùng sục tỏa hơi nóng, chia cắt hai người.

“Anh bạn Tiểu Vương, anh vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ.” Vi Linh Linh mở miệng. “Anh bạn Tiểu Vương” là cái tên thân mật của Vi Linh Linh dành cho Lão Vương. Từ lần thứ 2 hai người gặp nhau, Vi Linh Linh đã gọi anh như vậy.

Lão Vương bừng tỉnh vì cách gọi xưa cũ này, anh im lặng một lát, sau khi trái tim lắng lại, anh pha cho mình một tách trà.

“Em đột nhiên quay về thế này nhất định đã khiến anh sợ, em xin lỗi. Nhưng em thực sự rất nhớ anh, bao nhiêu năm đã qua, ngày nào em cũng nghĩ về anh, em hối hận vì năm ấy em đã hành động theo cảm tính. Em nghĩ đời này chẳng có ai đối tốt với em bằng anh. Em đã ghét việc phiêu bạt lâu rồi. Một ngày nọ, em thấy một tấm ảnh chụp mùa Đông ở Bắc Kinh trên mạng, thấy cây cầu vượt mà chúng mình từng đi qua không biết bao nhiêu lần. Lúc ấy em đã khóc, vào khoảnh khắc ấy, em mới biết, New York không phải là nhà của em, nơi nào có anh, nơi ấy mới là nhà.” Vi Linh Linh nói vô cùng cảm động, nước mắt nhỏ giọt vào tách trà, “Em xin lỗi, em chỉ muốn nói hết những điều này với anh, hy vọng còn chưa quá muộn.”

Lão Vương vẫn không nói gì, không biết bao lâu đã trôi qua, Lão Vương chậm rãi hỏi: “Mấy năm nay em có khỏe không?”

Vi Linh Linh nghe xong thì đứng dậy ôm Lão Vương, nước mắt nhỏ thành chuỗi vào lòng Lão Vương, “Anh nói đi? Một người phụ nữ như em, dốc sức làm lụng bên nước ngoài, khó khăn biết bao!”

“Vất vả rồi.” Lão Vương không biết nên nói gì nữa.

“Em trở về là ổn thôi, anh còn ở đây là tốt rồi. Lúc về đây em hỏi thăm rất nhiều người mới biết địa chỉ bây giờ của anh, anh có biết không? Em rất sợ sẽ không tìm được anh nữa.” Vi Linh Linh ôm Lão Vương rất chặt.

Lão Vương thấy hơi khó thở, muốn đẩy Vi Linh Linh ra, lại bị siết chặt hơn. Vi Linh Linh ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống khỏi mặt, rỏ lên vạt áo của Lão Vương, lập tức hóa thành một nốt sậm màu nho nhỏ.

“Anh nhất định còn đang giận em, em xin lỗi. Những nỗi khổ sở bao năm qua em gánh đều là sự trừng phạt mà trời cao giáng lên em. Em không cầu xin anh tha thứ cho em ngay, chỉ hy vọng anh có thể cho em một cơ hội đền bù, bằng không cả đời này em sẽ không an tâm nổi.” Vi Linh Linh buông Lão Vương ra, nhìn đăm đăm vào mắt Lão Vương.

Lão Vương vẫn không cúi đầu, “Em mang hành lý theo, định ở đây à?”

Vi Linh Linh lại ôm Lão Vương lần nữa, giọng mang theo tiếng nức nở, “Em ở nước ngoài không nơi nương tựa, chẳng lẽ về đây rồi anh còn muốn để em lưu lạc một mình sao?”

Câu này của Vi Linh Linh như thể xé miệng vết thương nhiều năm trước của Lão Vương ra, liên tục liếm láp, làm Lão Vương thấy đau nhâm nhẩm.

Lão Vương rốt cuộc cũng đứng lên, “Anh đặt phòng khách sạn cho em, ở đây không tiện.”

“Tiểu Vương, anh muốn đuổi em đi đó ư?”

“Anh không có ý đấy, em ở khách sạn thì sẽ thoải mái hơn.”

“Em sẽ không quấy rầy anh đâu, để em nghỉ chân ở đây một lúc đi, em mệt mỏi quá rồi. Niệm tình cảm bao năm anh nhé, được chứ, Tiểu Vương?” Vi Linh Linh nhìn Lão Vương chằm chằm bằng cặp mắt ngập nước. Lão Vương không dám nhìn chị ta thêm, nhìn thêm cái nữa có khi sẽ chết đuối trong số nước mắt như nước biển kia mất.

“Ở tạm thôi, rồi bàn lại sau.”

Lâm Tiêu dạt dào tha thiết tổng kết lại toàn bộ công việc quý vừa rồi, mọi người sôi nổi vỗ tay. Khang Nam hoàn hồn, lúc cô giơ tay định vỗ thì mọi người đã vỗ xong rồi, mình vỗ lộp độp mấy cái có vẻ hơi đột ngột. Lâm Tiêu nhìn Khang Nam một lát, cười nói: “Chị Nam, tới lượt chị.”

Tiểu Vi vội vàng đưa máy tính tới trước mặt Khang Nam. Họ đã chuẩn bị xong bản tổng kết từ mấy ngày trước, hôm nay là lần báo cáo cuối cùng trước khi hết năm. Bây giờ cả công ty đều biết Lão Triệu sắp đề bạt Phó giám đốc, chắc chắn sẽ chọn giữa hai người là Khang Nam và Lâm Tiêu, cho nên Khang Nam đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm kế tiếp.

Khang Nam chưa được ngủ ngon mấy đêm liền nên giọng khàn khàn, cô cố gắng gượng bật PPT lên, nói mấy câu mở đầu. Cô liếc thấy Từ Châu đang cười với mình, quay đầu lại thì phát hiện Lão Triệu và Lâm Tiêu đều nghiêm túc nhìn mình. Điều này lại khiến Khang Nam thấy hơi hụt hẫng. Thể xác cô còn nguyên, nhưng linh hồn chỉ có một nửa. Vào thời khắc này, cô đột nhiên cảm thấy những người này thật xa lạ. Họ chỉ là những con người dùng chung một tòa nhà vào ban ngày, xài chung một phòng họp, cùng chờ được phát tiền lương, cùng oán than về thị trường tồi tệ. Thế thôi. Không ai thật sự thấu hiểu được nỗi hoang mang của người khác, không ai có thể thật sự đồng cảm với ai.

Khang Nam miễn cưỡng ứng phó được một nửa phần báo cáo tẻ ngắt, nửa sau cô đột ngột nhường lại sân khấu cho Tiểu Vi.

Tan họp xong, Tiểu Vi đuổi theo cô ra ngoài, hai người đi tới tiệm Starbucks dưới lầu, mỗi người cầm một cốc cà phê.

“Chị, chị sao thế? Đột nhiên bảo em nói, làm em sợ muốn chết, em không nói gì quá đáng chứ?”

“Nói khá tốt, sớm muộn gì cô cũng phải tự phụ trách một nhóm, có cơ hội phải thể hiện nhiều vào.”

“Cảm ơn chị, nhưng chị cũng biết, em chẳng có chí lớn thiên nga gì, nào giống gã Lâm Tiêu kia. Chắc chị không thấy, lúc chị bảo em tổng kết báo cáo, mặt hắn tái mét đi ý.”

(Chí lớn thiên nga: từ câu nói “Sẻ nhạn sao hiểu được chí thiên nga” trích từ Sử ký – Trần Thiệp thế gia. Link.)

“Tại sao?” Khang Nam vô cùng khó hiểu.

“Bởi vì nhóm họ thì hắn trình bày, tới lượt chị chị lại để cấp dưới nói, vậy chẳng phải là chị khinh hắn ta sao? Chị cũng biết bây giờ hai người đang cạnh tranh vị trí Phó giám đốc, hắn ta cũng căng thẳng lắm chứ.” Tiểu Vi nháy mắt.

“Quả thật chị không nghĩ nhiều thế. Thôi, cậu ta thích nghĩ sao thì nghĩ, bây giờ chị không đếm xỉa tới cậu ta nữa.”

“Chị, rốt cuộc chị đã gặp chuyện gì? Người khác không phát hiện ra, nhưng em thì biết đấy, nói thử đi chị, việc gì khó có em đây.”

“Chị còn có chuyện gì được nữa, aizzz.”

“Chắc chắn là Lão Vương! Chị với Lão Vương bị sao thế? Chị đã nói thẳng rõ ràng rồi à?” Mặt Tiểu Vi như một cô phóng viên hóng hớt.

“Ừ!”

“Úi giời! Sau đó thì sao ạ?” Tiểu Vi vô cùng kích động.

“Vợ cũ của ổng quay lại!”

“Cái gì?” Tiểu Vi trợn tròn mắt.

“Về sau chị mới biết ấy!”

“Sao tự dưng lại có vợ cũ nhảy ra ở đây, còn có trò gương vỡ lại lành nữa?”

“Chưa biết được, tình cảnh của anh ấy hơi phức tạp.”

“Rốt cuộc ổng làm sao á?”

Khang Nam kể vắn tắt lại chuyện của Lão Vương, Tiểu Vi nghe xong thì rớt cả cằm xuống đất.

“Chị, thế này còn làm lụng gì nữa, hôm nay nghỉ. Đi, lát nữa chị em mình đi làm một chén, em gái chị không thể mặc kệ việc này được!” Nói xong, Tiểu Vi túm Khang Nam, xoay người định đi ra ngoài, ai ngờ lại đâm đầu vào ngực một người.

Người này không phải ai khác, mà đúng là Từ Châu đang mang vẻ mặt hốt hoảng.

“Sao lại là chú?! Chú ở đây bao lâu rồi?” Tiểu Vi giật mình nhìn Từ Châu.

“Em ở đây đó giờ mà.” Từ Châu trưng ra vẻ mặt vô tội.

“Chú mày đã nghe được những gì?” Khang Nam căng thẳng hỏi Từ Châu.

“Em chưa nghe được gì ạ?” Từ Châu giơ hai tay lên y như đầu hàng.

“Chú mày thề đi!” Dù cậu ta xinh trai, nhưng trước chuyện phải trái đúng sai, lập trường của Tiểu Vi rất kiên định.

“Em…… thì, nghe được một tí thôi…… Em không cố ý đâu! Chuyện xảy ra đột ngột quá, lúc em định lảng đi thì các chị đã nói gần hết rồi.” Hai hàng lông mày của Từ Châu ríu vào nhau.

Khang Nam hít vào một hơi thật mạnh!

Tiểu Vi chỉ vào Từ Châu, “Chú mày, tối nay đi với chị!”

“Hai chị của em ơi, các chị không định diệt khẩu em đấy chứ?” Từ Châu đuổi theo Khang Nam và Tiểu Vi, ra khỏi quán cà phê.

Buổi tối, quán bar, Khang Nam, Tiểu Vi ngồi song song.

“Hôm nay bàn chính sự, chị em mình không uống rượu nhé.” Tiểu Vi ướm hỏi.

“Ừ.” Mặt Khang Nam không có biểu cảm gì.

“Ô kê!” Tiểu Vi quay đầu gọi về phía quầy bar, “Cho hai chai bia!”

Từ Châu ngồi đối diện hai người, biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc cảm thán, chỉ thiếu điều giơ ngón cái hô “Nữ hiệp”.

Khang Nam và Tiểu Vi cùng tu bia, Từ Châu thì tu sữa chua bằng ống hút.

“Trước đó chị đã bảo rồi, gọi chú tới là chuyện ngoài ý muốn thôi. Tất cả là tại chú mày nghe lén, may mà các chị là người lớn rộng lượng không so đo với chú mày. Các chị xem chú như người một nhà, nhưng nếu chú dám nói bất cứ câu gì về bọn chị, thì chú mày đừng hòng làm nghề nữa! Biết chưa?” Tiểu Vi nói cực kỳ nghiêm túc.

Trước sự uy hiếp của mỹ nữ, Từ Châu vô cùng thức thời, gật đầu lia lịa, “Chị Vi yên tâm, em đảm bảo!”

“Thôi đi, cô tin nó à? Nó là đàn ông! Thà tin là trên đời có ma còn hơn tin miệng lưỡi đàn ông! Cô gọi nó tới làm gì?” Khang Nam hỏi Tiểu Vi.

“Chính vì nó là phái nam đấy, đàn ông hiểu đàn ông nhất, nó có thể phân tích chuyện này theo góc độ của đàn ông, chả có ích à?” Tiểu Vi nói xong thì nhướng mày.

“Hai chị đẹp ơi, Từ Châu em đây thề với trời, em tuyệt đối không loan chuyện hôm nay ra ngoài, em vừa vào công ty, em còn muốn yên ổn làm nghề ạ.” Từ Châu thật ra rất ngọt miệng.

“Thôi được, dù sao chuyện đã rồi, chú muốn nghe thì nghe luôn đi, dù gì bà đây cũng bất chấp tất cả.” Radar dò người của Khang Nam đã vô thức phát huy tác dụng, cô nhìn ngang nhìn dọc, nhìn kiểu gì cũng thấy Từ Châu sạch sẽ, không giống người hay gây chuyện.

“Chị, chị không thể suy sụp như vậy được, chuyện này thật sự không thể trách chị. Ai mà biết Lão Vương trung thực lại có quá khứ máu chó thế chứ. Hơn nữa trước kia đúng là chúng mình đều không ngờ, cũng không hỏi người ta cẩn thận, sai lầm của bọn mình là ở chỗ chưa tìm hiểu kỹ!” Tiểu Vi lựa lời khuyên bảo.

Khang Nam không nói lời nào, cô hiểu rõ đạo lý này, nói cho trót vẫn là tại mình ngốc.

“Cho nên chị à, chị cũng đừng tự trách, đừng rầu lòng, không đáng đâu. May mà bây giờ vẫn chưa sao, em thấy coi như mình dừng cương trước vực thẳm, lạc lối quay đầu, gió chiều nào xoay chiều ấy!” Tiểu Vi cảm thấy mình càng nói càng mạch lạc trôi chảy.

“Dùng thành ngữ kiểu gì đấy!” Khang Nam nhíu mày.

“Thành ngữ không quan trọng, quan trọng là, chúng mình không chơi với ổng nữa, nhất định còn người tốt hơn chờ mình mà, còn Lão Trương, Lão Lý, Lão Lưu, phải không chị!”

“Sao toàn là Lão XXX thế, không thể có ai trẻ hơn một tí sao?”

“Em sai rồi, thì Tiểu Trương, Tiểu Lý, Tiểu Lưu! Nào, làm một hớp!” Tiểu Vi nghịch ngợm nâng chén.

Uống xong hớp bia này, lòng Khang Nam thoải mái hơn nhiều.

Thấy Từ Châu xinh trai vẫn lặng lẽ ngồi uống sữa chua đối diện mình, đúng là phi công ngoan như cún trong truyền thuyết, Tiểu Vi không khỏi ới với cậu chàng, “Chú nói đi, cún con!”

“Em á?” Từ Châu không ngờ Tiểu Vi lại bảo mình phát biểu ý kiến.

“Đúng vậy, mau, nói mấy câu coi.” Vốn Tiểu Vi nghĩ Từ Châu sẽ hùa mấy câu theo ý cô nàng, như vậy Khang Nam sẽ hết sầu. Ai ngờ tên ranh Từ Châu này khụ một tiếng, nói một câu làm cô nàng chỉ muốn xô đổ chai bia.

Từ Châu nói “Em không đồng ý!”

Mặt Tiểu Vi đen thùi lùi, “Thằng nhãi, chú mày nói gì đấy! Ranh con như chú mày chớ nói linh tinh!” Tiểu Vi vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt với Từ Châu.

Khang Nam mặt mày vô cảm, “Cứ để nó nói!”

Từ Châu tự động bỏ qua mấy cái nháy mắt của Tiểu Vi, “Em cảm thấy, bây giờ chắc hẳn lòng Lão Vương đang rất phức tạp, dù sao một người chia cách đã lâu như thế đột nhiên quay lại, việc này có vẻ không đơn giản vậy đâu!”

“Chú có ý gì?” Tiểu Vi nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.

“Ý của em là, có 2 khả năng. Khả năng 1, Lão Vương đã không còn tình cảm, hoàn toàn hết hy vọng với vợ cũ. Khả năng 2, cũng có thể Lão Vương vẫn luôn nhung nhớ vợ cũ của ổng, dù gì ngày xưa khắc cốt ghi tâm như thế, thứ gì càng không chiếm được thì càng khiến đàn ông không chịu ngừng tay. Đây là dục vọng chiếm hữu và ham muốn chinh phục nguyên thủy của phái mạnh. Bây giờ người phụ nữ kia quay lại rồi, quá khứ này nọ nảy lên trong lòng, nối lại tình xưa cũng chưa biết chừng.” Từ Châu nói xong, hút sữa chua rột rột.

Tiểu Vi vốn định phản bác cậu ta, nhưng cân nhắc một chút, cô nàng cảm thấy hình như cũng có lý, nên không khỏi gật đầu.

“Còn hay hết tình cảm cũng chẳng liên quan! Dù gì họ đã từng là vợ chồng, chuyện giữa vợ chồng dù có phức tạp, cũng không phải là việc để người ngoài như chúng ta xía vào.” Khang Nam đột nhiên nói rất bình tĩnh.

“Chị, ý của chị là……”

“Bây giờ chị sẽ xóa WeChat của anh ấy luôn.” Khang Nam nói xong là cầm di động lên ngay.

Tiểu Vi vội ngăn, “Chị, chị làm thế thì hơi hấp tấp, thằng ranh Từ Châu này nói bậy ấy mà, dù sao đã biết chắc chắn tại sao chuyện lại thành ra thế này đâu, xoá người ta ngay thì có vẻ nhỏ mọn quá. Vả lại chị làm thế chẳng hoá nhường luôn Lão Vương cho vợ cũ của ổng sao?”

“Em cũng cảm thấy không thể xóa, không thể cứ gặp chuyện gì không chắc là phán người ta tội tử tình ngay được. Quá giàu lòng tự trọng thì không có lợi trong tình yêu. Nếu chị thật tình thích Lão Vương, chí ít chị cũng phải cho Lão Vương một cơ hội.”

Tiểu Vi hậm hực không nói nữa, Từ Châu cũng nhìn cốc sữa chua trong tay mình, không ỏ ê tiếng nào.

Khang Nam buông di động, uống một hớp bia, thở dài, “Chị đã qua lứa tuổi 20 phấn đấu quên mình vì tình yêu lâu rồi, sống hơn 30 năm, chị không muốn ép mình, cũng không muốn ép người khác! Thôi, không nghĩ nữa, uống rượu đi!”

Khang Nam nói xong, ba người chạm cốc!

Đêm nay cô càng uống càng tỉnh, khi Khang Nam về đến nhà thì đêm đã khuya. Lucky bò ra khỏi ổ chạy tới chân Khang Nam. Khang Nam ôm Lucky vào lòng mình thật cẩn thận, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu tròn tròn của Lucky. Chiếc lưỡi mềm của Lucky liếm lên mặt Khang Nam.

“Con cưng, con vẫn là tốt nhất! Đi, đi dạo nào!”

Lucky nhảy dựng lên, chạy đến cửa phe phẩy đuôi chờ Khang Nam đeo giày, lấy dây dắt chó ra.

Khang Nam dắt Lucky bước đi từ tốn trong khu đô thị. Lucky mặc áo cotton thật dày, người càng tròn vo. Gió mùa Đông ở Bắc Kinh không phải dịu dàng, nhưng cũng không lạnh buốt xương như gió Đông ở quê nhà của Khang Nam. Khang Nam hơi nhớ nhà.

Đi được một vòng, không thấy các bạn khác, Lucky hơi mất hứng.

Trong vô thức, họ đi tới dưới tòa nhà, cô ngẩng đầu, đếm từng ô cửa sổ sáng đèn. Ô có rèm màu trắng kia là nhà mình, trên cửa sổ vẫn còn chữ Phúc mà tết Âm năm ngoái mẹ cô tự tay dán. Số tiếp theo, “Một, hai, ba, bốn……” Ngón tay Khang Nam dừng lại. Ô cửa sổ có chuông gió treo trên song cửa kia chính là nhà Lão Vương. Ánh đèn vàng len ra từ ô cửa.

Đèn trần nhà Lão Vương là màu vàng, tỏa ánh sáng ấm áp khắp căn nhà. Khang Nam còn khen Lão Vương có khiếu thẩm mỹ, cả căn hộ của anh vô cùng cá tính, mỗi một chiếc đèn đều được lựa chọn tỉ mẩn. Lão Vương nói mình khá nhàn nên mới có thời gian bài trí mấy thứ con con này. Nhưng vào giờ phút này, người cùng ăn cơm, nói chuyện phiếm, xem TV bên anh dưới ánh đèn vàng ấm cúng chính là bà chủ nhà xa cách lâu ngày. Chị ta nhất định cũng sẽ thích ánh đèn ấm áp ấy.

Khang Nam đang nghĩ ngợi mông lung thì cửa sổ đột nhiên bị tấm rèm màu lam che khuất, có người kéo rèm cửa lại. Khang Nam lập tức thấy người mình căng chặt. Cô bế Lucky lên, rảo bước rời khỏi chốn này, tựa như một kẻ rình mò tính theo dõi kín đáo nhưng lại bị bắt quả tang tại trận, sắp phải nghe tra khảo căng thẳng. Khang Nam chỉ có thể cúp đuôi chạy trối chết, còn chẳng dám cả thở.

Không biết qua bao lâu, Khang Nam mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần đã thiếp đi trên giường. Cô thở đều đều. Lucky nằm bên mép giường cô, duỗi duỗi người.

Có người gõ cửa, Khang Nam đeo dép lê ra mở cửa, hoá ra lại là Lão Vương.

“Lão Vương, sao anh lại tới đây?”

“Tôi có việc tìm em.”

“Việc gì?”

Lão Vương không trả lời, anh ôm eo Khang Nam bằng một tay, nhẹ nhàng giật một cái, kéo Khang Nam vào lòng mình.

Mặt hai người kề sát vào nhau, Khang Nam kinh ngạc nhìn Lão Vương. Hàng mi, đôi mày, cặp đồng tử nâu nhạt, cái mũi cao thẳng, đường môi rõ ràng, mỗi một cọng lông tơ trên mặt Lão Vương đều rõ rành rành.

“Lão Vương, anh làm gì thế?”

“Tôi tới để làm chuyện mà tôi nên làm!”

“Anh nên làm gì……”

Không chờ Khang Nam nói hết, môi Lão Vương đã hạ xuống, đôi môi nóng bỏng dán lên môi Khang Nam.

Khang Nam khiếp sợ, muốn duỗi tay đẩy Lão Vương ra. Nhưng đúng lúc này, đầu lưỡi của Lão Vương lại mạnh mẽ cạy môi Khang Nam ra, chạm vào răng của Khang Nam, kiếm tìm lưỡi của Khang Nam.

Xúc cảm mềm mại, cháy bỏng như thế quấy đảo tất cả những lời Khang Nam ngập ngừng muốn nói. Khi những đợt thăm dò cuối cùng cũng biến thành dây dưa, thân thể Khang Nam sắp tan ra đến nơi. Cô rốt cuộc không còn sức giãy giụa nữa, râu Lão Vương chạm vào khuôn mặt bóng loáng của cô, cô thậm chí còn cảm thấy sự hưng phấn đã mất từ lâu, cơ thể cô bắt đầu rạo rực, cô hơi khát khao sức nóng kia.

“Ring ring ring……”

Một chuỗi tiếng chuông vang lên, Lucky gâu cửa. Khang Nam bừng tỉnh. Cô hoảng hốt ngồi dậy khỏi giường, nhìn trái phải. Giường chăn sạch sẽ, không suy suyển gì. Lucky ở phòng ngoài, không có sinh vật nào khác.

Hóa ra chỉ là một giấc mộng.

Khang Nam đeo dép ra mở cửa.

Một người phụ nữ mặc áo khoác xanh lam xuất hiện ở cửa.

“Xin chào, xin hỏi đây là cô Khang Nam đấy à?”

Khang Nam còn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mộng, phản ứng hơi chậm chạp, “Tôi đây! Chị là?”

“Chị là Vi Linh Linh, bây giờ chị ở nhà Tiểu Vương, em gọi chị là chị Linh là được.” Vi Linh Linh khẽ mỉm cười.

Tiểu Vương là ai? Khang Nam hơi ngớ ra. Cô nhìn người phụ nữ trước mặt, lập tức tỉnh táo tới từng lỗ chân lông. Cô nhanh chóng dụi mắt bằng tay, hóa ra vợ cũ của Lão Vương tới nhà mình.

“Chào chị Linh, ngại quá, em vừa rời giường, mời chị vào chơi.”

Vi Linh Linh không từ chối, thoải mái đi vào.

Khang Nam bế Lucky lên, cẩn thận thả nó vào trong ổ, nói “Đừng gâu, ngoan!”

Lucky vô cùng cảnh giác nhìn người phụ nữ vừa mới đi vào này.

“Nhà mình ấm cúng quá, tận dụng không gian tốt ghê, bày biện rất phong cách.” Vi Linh Linh bâng quơ nhìn một vòng phòng khách.

“Nào có, phải cảm ơn……” Hai chữ “Lão Vương” sắp thốt ra bị cô gắng gượng nuốt vào. Sao cô có thể buột miệng nói ra chuyện Lão Vương giúp mình bố trí đồ nội thất cơ chứ.

“Cảm ơn dì giúp việc tuần nào cũng tới lau dọn. Chị Linh, chị uống gì không?” Khang Nam cẩn thận nói nốt nửa câu còn lại.

Trong mộng mơ thấy Lão Vương, thức dậy lại gặp vợ cũ của Lão Vương, trái tim của Khang Nam như đi tàu lượn siêu tốc, cô đành phải tự cổ vũ bản thân.

“Không cần phiền vậy đâu, chị tới đưa hàng ship cho em thôi. Sáng nay chị dọn nhà, phát hiện gói hàng của em ngoài ban công, không biết có phải đồ cần gấp không. Tiểu Vương không ở nhà nên chị mang qua cho em.” Vi Linh Linh dứt lời, lấy một cái hộp nhỏ ra khỏi túi, đưa cho Khang Nam.

Khang Nam nhớ ra rồi. Mấy hôm trước cô mua đôi giày be bé cho Lucky, lúc hàng ship đến cô không có nhà nên nhờ Lão Vương nhận giúp, mấy ngày nay cô đã quên khuấy mất chuyện này. Cô vội nhận gói hàng từ tay Vi Linh Linh, “À, cảm ơn chị Linh, hồi trước em mua đồ cho chó lúc đi công tác, em để ở chỗ của anh Vương mà quên đi lấy, làm phiền chị và anh Vương rồi ạ.”

“Không phiền đâu, đều là hàng xóm mà, bà con xa thua láng giềng gần.” Vi Linh Linh cười nói, “Chị vừa về từ nước ngoài, còn chưa quen biết nhiều hàng xóm, em rảnh thì ghé nhà chơi nhé.”

“Vâng.”

“Vậy chị đi trước, không quấy rầy em nữa.”

Vi Linh Linh đi rồi, Khang Nam đóng cửa lại, mới phát hiện trán mình ướt đẫm mồ hôi.

[HẾT CHƯƠNG 14]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.