Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 41




Lúc Vu Kỳ tới gần, Đỗ Tiểu Nhiễm căng thẳng cúi thấp đầu nhưng cũng không né tránh.

Chỉ cảm thấy anh đang quan sát kỹ mình. Lê:Quý@Đôn

Trong lòng như đánh trống, nắm chặt túi trong tay.

Ngay sau đó cằm bị anh nhấc lên, anh không nổi giận cũng không trách mắng cô, mà giống như muốn cúi người hôn cô.

Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm căng thẳng, dùng sức đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy?”

Rồi cô nghiêng đầu chạy ra bên ngoài.

Anh ngược lại không đuổi theo cô mà là mặc cho cô chạy tới thang máy.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội mở khóa thang máy, nhưng ấn thế nào thang máy đều đứng im, ngay cả tín hiệu cũng không có.

Vào lúc này anh đã bước tới đây, cánh tay chống lên trên vách tường bên thang máy, như ôm cô vào trong ngực.

Vóc dáng anh vốn cao, Đỗ Tiểu Nhiễm lại cúi đầu ấn nút thang máy, nên cảm thấy như bị mây che trên đỉnh đầu.

Tay cô vừa thò vào trong túi vừa nói, “Anh đừng như vậy, anh còn như thế nữa tôi gọi người đấy!”

Anh cong khóe môi, khích lệ: “Kêu xem nào.”

Lúc nói chuyện vẻ mặt lỗ mãng.

Bộ dạng kia vừa muốn giễu cợt vừa muốn trêu chọc.

Nói xong còn cố ý phả hơi vào cô, khiến cô có chút ngứa.

Mặt mũi Đỗ Tiểu Nhiễm trắng bợt.

Anh ‘Dù bận mà vẫn ung dung’ vuốt tóc trên trán cô, “Cưới hỏi đàng hoàng em không thích, thích như thế này hơn?”

Ngón tay Đỗ Tiểu Nhiễm đã đụng vào bình xịt hơi cay, giọng run rẩy cảnh cáo anh: “Vu Kỳ, anh tên khốn kiếp này! Anh đừng quá đáng!”

Anh hoàn toàn không để ý lời của cô, nói xong liền muốn hôn cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh ép vào trên tường, cô xoay đầu ngăn cản anh, tay cầm bình xịt hơi cay đưa ra ngoài, hoàn toàn không kịp nhìn, vừa đưa ra liền phun về phía anh.

Nhưng lúc ấn vòi phun, lại không nghĩ rằng quá hoảng loạn nên đảo ngược vị trí vòi phun.

Rất nhanh một làn sương nồng nặc phun tới, phun ngược lên mặt cô, vị cay nồng rất lợi hại.

Đỗ Tiểu Nhiễm bị sặc, nước mắt chảy ròng ròng.

Rõ ràng rất khó chịu nhưng vẫn không chịu bỏ qua, lần nữa nhắm mắt lại điều chỉnh phương hướng, chỉa về hướng anh đang đứng phun loạn xạ, vừa phun vừa mắng: “Đồ lưu manh! Anh cách xa tôi ra một chút, anh đừng chạm vào tôi!”

Phun chưa được hai cái đã cảm thấy cổ tay nặng trĩu xuống, anh đã bắt được cổ tay cô.

Chắc là bình phun bị đoạt lấy, sau đó cằm bị người ta dùng lực nâng lên.

Ánh mắt cô đỏ au, hoàn toàn không mở ra được, nước mắt chảy rất nhiều.

Sau đó cảm thấy mình được người ta bế lên, Đỗ Tiểu Nhiễm giống như nổi điên, miệng kêu gào: “Anh buông tôi ra!”

Nói xong liền muốn lục túi xách, lại phát hiện túi xách sớm bị anh thả xuống.

Cô cũng không dám mở mắt, chỉ cố giương đôi mắt đau giống như sắp bị mù.

Không biết đến chỗ nào, cô cảm thấy anh thả mình xuống, ấn đầu mình như muốn làm gì đó.

Cô hoảng sợ dứt khoát đẩy anh ra, có lẽ bị giày vò hết kiên nhẫn anh đè tay cô  lại, mờ vòi hoa sen.

Trong miệng nói: “Em hãy ngoan ngoãn chút đi!”

Giọng điệu cứng rắn, động tác thì có thể xem như dịu dàng, cũng không làm cô đau.

Chỉ là mở vòi nước rất lớn, bọt nước vẩy ra, từng đợt từng đợt phun lên trên mặt Đỗ Tiểu Nhiễm.

Lần này không riêng gì bị rửa sạch, người cũng tỉnh táo lại.

Đỗ Tiểu Nhiễm lau nước trên mặt, quần áo trên người cô cũng ướt nhẹp.

Cô cố gắng hít hít mũi, vành mắt đỏ au nhìn mặt anh.

Anh đóng vòi nước, vẻ mặt không biểu cảm nhìn lại cô.

Trong lúc nhất thời cả hai người đều không nói gì.

Mặt đất ướt dinh dính, cô vô lực ngồi dưới đất, vòng tay ôm quanh người, vừa sợ vừa khổ sở.

“Không phải tôi làm mình làm mẩy giận dỗi với anh….. Tôi biết anh rất có tiền cũng rất xuất sắc, nhưng tôi muốn nhiều hơn, tôi nằm mơ cũng muốn có một gia đình bình thường….”

“Trước kia tôi còn nghĩ, mặc dù anh không phải là người tôi muốn, nhưng chỉ cần anh yêu tôi, có lẽ chúng ta vẫn còn có cơ hội, nhưng kể từ khi biết anh theo đuổi tôi chỉ là vì chứng minh với Vu Lân mình….”

Không biết có phải chưa rửa sạch hơi cay hay không mà nước mắt cô lại chảy xuống.

“Tôi lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên có ý nghĩ muốn cùng một người ở chung một chỗ lâu dài, muốn cùng anh xây đắp một gia đình, mặc dù không phải suy nghĩ cặn kẽ, nhưng thật lòng tin tưởng anh…”

Cô dùng sức lau nước mắt: “Thật không dễ dàng quay về nhà, muốn quên anh, tìm một công việc lần nữa bắt đầu lại, anh cũng không chịu buông tha cho tôi, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ, anh nói cho tôi biết nên làm gì bây giờ được không?”

Cô nhìn anh, muốn biết rốt cuộc tại sao anh lại tàn khốc với mình như vậy.

Ánh mắt anh giao thoa với ánh mắt cô, không có bất kỳ thay đổi nào.

Chỉ là rất nặng nề, tròng mắt tựa như sâu thăm thẳm hơn lúc trước.

Sau đó đột nhiên kéo cô tới, không nói gì hôn lên môi cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm bị dọa hoảng sợ, giãy dụa như nổi điên, khuôn mặt vừa rửa qua trắng bệt, tóc dán vào cằm và mặt.

Ngón tay anh hơi lạnh lẽo.

Cô vẫn vô lực giãy dụa, bị anh đè lên giường, Đỗ Tiểu Nhiễm mới chấp nhận dừng động tác lại.

Hoàn toàn không biết qua bao lâu, thời gian như đặc biệt kéo dài.

Không phải là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy, cô bị động thừa nhận tất cả….

Đỗ Tiểu Nhiễm đang mơ mơ màng màng thì bị tiếng chuông di động đánh thức.

Toàn thân như bị người ta nghiền qua, trên người có thêm một cánh tay ôm chặt. LeeQiuy Đôn

Đèn đã sớm tắt, trên chiếc giường cực lớn, anh dán vào rất gần.

Đỗ Tiểu Nhiễm giãy dụa nhưng phát hiện không thoát ra được, cô tức điên xoay người tát cho anh một cái.

“Buông tôi ra, điện thoại tôi đang reo! Tôi muốn nghe máy!” Cũng không biết là mấy giờ rồi, có lẽ giờ này Trương Kỳ Kỳ chưa thấy cô trở về, đang gấp gáp tìm cô.

Lúc này anh mới động đậy, từ trên gối đầu ngẩng đầu lên.

Tay anh buông lỏng ra, nhưng Đỗ Tiểu Nhiễm sực nhớ tới trên người mình không có quần áo.

Cô chần chừ, lúc đang muốn tìm quần áo anh đã từ trên giường bật đèn đầu giường lên, mượn ánh đèn yếu ớt giúp cô tìm túi xách.

Sau đó mở ra lấy giúp cô di động, còn nhìn vào trong một cái.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội cướp lấy điện thoại, quả nhiên là Trương Kỳ Kỳ vô cùng lo lắng gọi tới.

“Cậu đã chạy đi đâu vậy, mình sốt ruột muốn chết, gọi cho cậu bảy tám cuộc mà cậu không nghe thấy sao?”

“Xin lỗi nhé, tâm tình mình không tốt, vừa mới về nhà…. Điện thoại không cẩn thận ấn nút im lặng… Cậu đừng chờ mình, nghỉ ngơi trước đi…..”

“Cậu không sao là được rồi, cậu thế mà không biết gọi điện thoại cho mình à.” Trương Kỳ Kỳ thầm thì rồi cúp máy.

Lúc Đỗ Tiểu Nhiễm đang muốn đứng dậy mặc quần áo, anh lại nằm xuống, thuận tay tắt công tắc đèn, dỗ như dỗ đứa bé: “Ngủ đi.”

Cánh tay duỗi ra ôm cô vào trong ngực.

Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận muốn đánh anh, bị anh nhanh chóng đè cổ tay xuống, sau đó kéo ôm hẳn vào trong ngực.

Trong bóng tối anh khẽ vuốt ve đầu cô, “Em nói đúng, anh không thích em như em nghĩ, nhưng anh khó có được cảm thấy có người thuận mắt như thế.”

Đỗ Tiểu Nhiễm giận dữ nói: “Vậy còn phải cảm ơn anh thấy tôi thuận mắt, kéo tôi tới đây muốn làm gì thì làm! Chính anh sao không chết đi, đồ lưu manh.”

Dường như anh muốn nói gì đó, đôi môi khẽ động đậy, rốt cuộc vẫn không nói ra.

Cuối cùng chỉ cười nhàn nhạt: “Được rồi.”

Đưa tay bật đèn, lần này đèn bên trong phòng sáng rực, trong lúc nhất thời giống như ban ngày.

Anh tìm quần áo vứt bên cạnh, thong thả ung dung mặc vào.

Động tác kia vô cùng chậm rãi, vẻ mặt anh từ đầu đến cuối đều cười như không cười, chỉ là nụ cười nhìn thế nào cũng khiến lòng người run rẩy.

Đỗ Tiểu Nhiễm có chút khẩn trương, theo bản năng siết chặt chăn mỏng, nhìn anh không chớp mắt, phòng bị anh hành động bước kế tiếp.

Ngược lại anh không muốn làm gì cô, sau khi mặc quần áo tử tế anh mới cười nói: “Anh chơi thoải mái rồi, đi trước một bước.”

Ánh mắt rơi vào trên người cô, sau khi thấy sắc mặt cô trắng bợt, anh nhanh chóng cúi đầu, giả vờ cài cúc áo.

Trước kia thì dễ dàng cài, lần này thì cài những hai lần mới xong.

Vẻ mặt Đỗ Tiểu Nhiễm vừa đỏ vừa tím tái, mặc dù biết anh không phải là người tốt, nhưng tai nghe anh nói lời như vậy liền cảm thấy lạnh cả người, tức giận muốn chết, mà thật sự bị tức chết tươi!

“Đồ cặn bã, khốn kiếp!” Cô tức giận cầm gối đầu bên người, ném về phía anh.

Anh đưa tay bắt lấy, gối đầu này quá nhẹ rồi.

Anh ôm gối trước ngực, lúc nãy động tác quá kịch liệt trên gối đầu còn dính sợi tóc rụng của cô.

Sau khi anh thấy, theo bản năng cầm sợi tóc lên, vuốt vuốt.

Đỗ Tiểu Nhiễm như bị điên, đầu buồn bực chôn vào trong chăn, “Anh đi đi, anh mau đi đi!”

Không biết qua bao lâu Đỗ Tiểu Nhiễm mới từ trong chăn thò đầu ra, chỉ thấy gian phòng sớm trống không, chẳng biết anh đi từ lúc nào, ngay cả gối đầu bị cô ném cũng được đặt lại chỗ cũ.

Cô bị tức đau cả bụng, thân thể cuộn tròn lại.

Nằm nghỉ trong chốc lát, cũng không thấy có người đưa quần áo tới.

Ngược lại thì điện thoại nội bộ vang lên, Đỗ Tiểu Nhiễm buồn rầu bắt máy, chợt nghe bên trong có giọng nữ khách khí nói: “Cô Đỗ, thật xin lỗi, hiện giờ phần lớn các cửa hàng đều đã đóng cửa không tìm được quần áo thích hợp, phải đợi sáng sớm mai mới có thể lấy được. Không bằng cô Đỗ cứ nghỉ ngơi trước một đêm đã, đúng rồi, cô còn cần gì không, ví dụ như bữa ăn khuya?”

“Không cần.” Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực cúp máy, nằm xuống lần nữa.

Gối đầu, chăn mỏng đáng ghét giống như cũng lây mùi của anh, ngay cả nhiệt độ cơ thể của anh dường như cũng lưu lại.

Cô tức giận bò dậy cầm điện thoại lên, sau khi ấn dãy số, nói: “Ngại quá, tôi nghĩ tôi cần, các người có thể đổi ga giường không….”

Cũng không biết có phải sau khi tóc bị dội ướt không kịp sấy khô hay không, hay là lúc đổi giường bị lạnh.

Ngày hôm sau lúc Đỗ Tiểu Nhiễm mặc quần áo mới đưa tới thì cảm thấy trên người nong nóng.

Cô rất mệt mỏi, cố chịu đựng trở về nhà Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ nghĩ rằng cô không trở về sớm, nên đã về nhà ba mẹ ăn bữa ăn sáng chủ nhật.

Đỗ Tiểu Nhiễm mở cửa phòng, lúc nằm lên trên giường, trong lòng vừa tức giận vừa hối hận, nhắm mắt lại là có thể thấy nụ cười của anh, đắc ý không cố kỵ gì như vậy.

Cô rầu rĩ mở điện thoại di động ra, nhìn từng tên người liên lạc lại phát hiện mình rất bi thương, chẳng muốn gặp một ai.

Lần nữa khép điện thoại lại, cô tìm một chiếc chăn mỏng, nhanh chóng ngủ say sưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.