Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 22




Người cứu viện tới rất nhanh, nhưng Đỗ Tiểu Nhiễm lại cảm thấy mỗi một giây một phút chờ đợi bị kéo dài vô tận.

Hiện trường hỗn loạn, tất nhiên người tới cũng hết hồn, không nghĩ tới hiện trường lộn xộn ác liệt như vậy. Lê*quý (Đôn

Mặc dù Đỗ Tiểu Nhiễm cũng bị giật mình, nhưng so với người mới tới vẫn cảm thấy mình xem như rất bình tĩnh, bởi vì một số người trong đám người mới tới vừa nhìn thấy vết thương của Vu Kỳ thì có bộ dạng như muốn cắt cổ tạ lỗi.

Vội vội vàng vàng nhìn người được đưa lên xe cứu thương, Đỗ Tiểu Nhiễm mới di chuyển đôi chân đã ngồi tê dại.

Đang muốn chống thứ gì đó để đứng dậy thì thấy một bàn tay đưa ra trước mặt.

Cô kinh ngạc nhìn chủ nhân của bàn tay kia, “Anh, anh không cùng lên xe cùng anh trai anh sao?”

Cho dù mọi người ở đây có quan hệ rất tốt với Vu Kỳ, hơn nữa lại trung thành và tận tâm, nhưng bàn về thân phận tình cảm mà nói cũng không thể sánh bằng em trai ruột đúng không?

“Anh về với em.” Vu Kỳ dịu dàng hỏi: “Bị dọa sợ hả?”

“Dọa sợ chết được.” Đỗ Tiểu Nhiễm phát hiện ngón tay mình vẫn run rẩy, đưa tay cầm lấy tay anh, chống đỡ vào anh cô từ từ dưới đứng lên.

Mới vừa rồi những người kia hoàn toàn không chú ý về phía cô bên này, nhưng cô cũng không oán trách gì, so với Vu Kỳ, mình giống như một chút tổn thương cũng không bị.

Không nghĩ tới Vu Lân lại thấy được, nhanh chóng nói: “Cánh tay em thế nào?”

Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới nói: “Mới vừa rồi lúc ngồi xuống đất đập vào khuỷu tay, nhưng không có gì đáng ngại, không có cảm giác gì đâu.”

Vu Lân không lên tiếng, trực tiếp trở lại xe lấy ít thuốc xoa bóp, cẩn thận xịt lên cho cô.

Lúc này trên đường chỉ có một số người phụ trách dọn dẹp thăm dò hiện trường, phần lớn mọi người theo xe Vu Lân đi về.

Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được nhìn thoáng qua nơi đá rơi, lúc này mới phát hiện dọc theo đường đi đều có vết máu…

Tay lại không nhịn được run lên, cô căng thẳng cuộn chặt tay mình.

Vu Lân ngồi bên cạnh thấy thế vội an ủi cô, “Vừa nhận được điện thoại của em, nhân viên chăm sóc và chữa bệnh tốt nhất ở chỗ này cũng đã tới, chuyên gia địa chất cũng vội chạy qua bên này, chỉ bị tổn thương bên ngoài nên sẽ không sao đâu.”

Ngược lại Đỗ Tiểu Nhiễm nhớ tới gì đó, lập tức nhìn về phía Vu Lân: “Nhưng mà máu, anh ấy chảy nhiều máu như thế anh không cần truyền máu cho anh trai anh sao?”

“Nhóm máu của anh trai anh rất thường gặp, người ở đây nhiều như vậy lúc nào cũng có người có thể truyền máu, còn em, cánh tay còn đau không?”

Đỗ Tiểu Nhiễm chậm chạp nữa cũng phát hiện chuyện gì xảy ra, xem ra tình cảm hai anh em nhà này không phải lạnh nhạt bình thường.

Mình cũng không biết nên có thái độ gì.

Quan trọng hơn hình như là mình thiếu một ân tình của Vu Kỳ….

Cô không dám nhìn vết máu trên đất nữa vội vàng mở cửa xe ngồi vào, hít sâu một cái: “Mệt quá, tôi muốn đi về nghỉ.”

Vu Lân không nói gì thêm, ngồi vào xe vừa muốn nổ máy thì rất nhanh phía trước có một chiếc xe lái tới.

Trợ lý Mạnh thở hổn hển từ trong xe lao ra chặn trước mặt xe bọn họ, nói: “Cô Đỗ, mới vừa rồi anh Vu tỉnh lại bảo cô đi qua….”

“Nhanh như vậy đã tỉnh?” Nói xong Đỗ Tiểu Nhiễm mới phát giác mình có chút cạn tình cạn nghĩa, vội vàng bổ sung: “Tốt quá, vậy anh ấy không có nguy hiểm gì đúng không?”

“Khó mà nói, phiền cô Đỗ nhanh chóng qua bên đó.” Trợ lý Mạnh cũng không nhịn được ân hận. Hôm nay lúc Vu tiên sinh ra cửa bất kể như thế nào cũng phải bắt anh mang theo xe bảo vệ, hiện giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta hoàn toàn không có cách nào ăn nói.

Quan trọng hơn chính là vừa rồi vội quá nên phạm sai lầm, quên không dẫn cả cô Đỗ cùng đi.

Ngay lúc đó bên kia còn chưa biết thế nào, mình đã phải đích thân chạy tới chỗ cô Đỗ, vừa nghĩ anh ta đã cảm thấy đau đầu nhức óc rồi.

Đỗ Tiểu Nhiễm không do dự vội xuống xe, lần nữa ngồi vào xe trợ lý Mạnh.

Trợ lý Mạnh không lái xe, phía trước có tài xế, vừa lên xe trợ lý Mạnh liên tục gọi điện cho phía người bên chỗ Vu Kỳ, hỏi thăm cặn kẽ tình hình.

Thật ra thì xe chạy rất nhanh, chỉ hơn mười phút bọn họ đã đến bên ngoài trang viên.

Lúc này ngược lại bên trong rất có trật tự, có lẽ sau khi hốt hoảng, phần lớn mọi người đều bình tĩnh lại, chỉ là yên tĩnh quá mức.

Đỗ Tiểu Nhiễm phát hiện ngay cả chim hót trên cây cũng ít đi, không khí im ắng bao trùm cả trang viên, vẻ mặt ai cũng cứng ngắc.

Trong lòng cô nặng trĩu, sắc mặt trợ lý Mạnh cũng càng lúc càng cứng đờ.

Nơi thực hiện phẫu thuật cũng không phải là phòng phẫu thuật gì, mặc dù đi vào là có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc, nhưng ghế chờ bên cạnh rất thoải mái.

Vách tường màu trắng, sớm có bốn năm người chờ ở bên trong.

Trong đó yên lặng như tờ, chờ sau khi Đỗ Tiểu Nhiễm đi vào những người đó đồng loạt đứng dậy. Đỗ Tiểu Nhiễm cũng lắp bắp kinh hãy, mờ mịt đi tới, đợi cô ngồi xuống những người kia cũng ngồi xuống theo.

Dường như một người trong đó có lời muốn nói với cô, cố ý đến gần cô, vô cùng cung kính nhẹ giọng nói: “Cô Đỗ, mới vừa rồi tiên sinh ở bên trong còn hỏi cô có tới không? Nhưng phẫu thuật không thể kéo dài, đầu Vu tiên sinh va đập bên trong có máu tụ, nếu phẫu thuật trễ mà nói thì sẽ rất nguy hiểm, tiên sinh bảo cô không cần căng thẳng, con người anh ấy phúc lớn mạng lớn chuyện gì cũng có thể gặp dữ hóa lành. Nói cô nếu thân thể không thoải mái thì không cần ở đây, có thể đi về nghỉ ngơi, đúng rồi, còn nói không biết cô có bị thương không, nếu chỗ nào không thoải mái phải nói ra….”

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết nói gì cho phải, chờ người nọ nói hết lời mới nhỏ giọng nói, “Đầu anh ấy bị va chạm chảy máu, còn nhớ tới tôi sao….”

Trong lòng cũng không biết ghét hay là thế nào, chợt thấy phiền não.

Lúc nãy Vu Kỳ ngã lên người cô trên quần áo cô dính ít máu, giờ quần áo cô máu me nhầy nhụa, mặc không chỉ không thoải mái mà còn rất dọa người, nhưng cô cũng chẳng có tâm tình nào mà đi thay quần áo.

Những người đó cũng không mấy để ý tới quần áo cô, phần lớn lòng người ta đang ở trong phòng phẫu thuật kia.

Thời gian từng  giây từng phút trôi qua, không nghĩ tới thời gian phẫu thuật còn rất dài.

Giữa lúc đó thi thoảng có y tá đi ra ngoài, những người đó sẽ đi qua hỏi, nhưng phần lớn đều nhận được câu trả lời là một cái lắc đầu.

Thời gian còn lại không một ai lên tiếng, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ treo chính giữa bức tường.

Trong đầu Đỗ Tiểu Nhiễm tràn đầy bộ dạng Vu Kỳ đầy máu, cô căng thẳng nhìn chằm chằm vào đồng hồ, cố gắng thả lỏng đầu óc.

Mãi cho đến khi ánh sáng bên ngoài tối xuống, đèn bên trong phòng bật lên, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.

Những người kia lo lắng chờ đợi đồng loạt đứng lên, vây bác sĩ mổ chính vào giữa, Đỗ Tiểu Nhiễm không biết làm sao chợt có chút khẩn trương, ngồi tại chỗ nhìn vẻ mặt những người kia.

Vẻ mặt những người đó rất kỳ quái, nhìn không ra là vui vẻ hay buồn rầu, nếu là phẫu thuật không thành công thì phải đau đớn như đưa đám, nhưng những người đó không hề đau đớn giống vậy, song cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ đang tụm vào một chỗ như đang bàn bạc gì đó.

Đợi đến cuối cùng vẫn là trợ lý Mạnh nhớ tới cô đang ngồi bên cạnh, lúc này mới vội đi tơi cúi người thông báo: “Cô Đỗ, kiểm tra cơ thể Vu tiên sinh rất bình thường, bây giờ xem ra chắc là sẽ không có gì nguy hiểm tới tính mạng… Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Đỗ Tiểu Nhiễm vươn người ra nhìn thẳng vào mắt trợ lý Mạnh.

“Những vết thương của Vu tiên sinh đều không sao, song hiện tại vết thương trên đầu cũng không biết có để lại di chứng gì về sau không….”

“Vậy hả.” Đỗ Tiểu Nhiễm trầm ngâm, hỏi anh ta: “Hiện tại xảy ra chuyện như vậy ngoại trừ Vu Lân, Vu Kỳ không còn người người thân nào để báo tin đúng không, bây giờ anh ấy như vậy cần phải có người đứng ra làm chủ chứ?”

Thấy thế nào thì bên Vu Kỳ cũng có khối tài sản lớn nhân viên làm việc đông đảo, một khi anh xảy ra vấn đề, quả thực là như rắn mất đầu.

Nếu tình cảm anh em được tốt, còn có thể giúp đỡ một tay.

Cũng là đến bây giờ Đỗ Tiểu Nhiễm mới phát hiện thật ra thì mình chẳng biết gì về chuyện nhà họ Vu cả, ngay cả bậc cha chú thân thích của Vu Kỳ là ai cũng không biết. LêqĐôn

Trợ lý Mạnh chần chừ rồi nói: “Cô Đỗ, bất kể là về mặt luật pháp hay tình cảm, Vu tiên sinh chỉ có cô Đỗ là thân thiết nhất, nếu như Vu tiên sinh thật sự có mệnh hệ gì, vẫn hi vọng cô Đỗ có thể đứng ra chủ trì cục diện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.