Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 91




Phòng ngủ của Lâu Minh ở hướng nam làmộtvị trí rất tốt, lúc sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu xạ lên giường ngủ. Nhưng lúc nàyđãgần trưa, ánh nắng thu về góc phòng chuẩn bị lui ra ngoài, nhưng cửa sổ phòng ngủ dùkhôngcó ánh nắng chiếu thẳng vào vẫn sáng rọi như thường.

Đặc biệt đối với ngườiđãhôn mê nửa tháng trời mànói, hai mắt chỉ mới hé đượcmộtchútđãbị ánh nắng kích thích mà phải nhắm lại lần nữa.

Theo bản năng, Lâu Minh nghiêng người quamộtbên để lưng quay về phía ánh mặt trời. Khimộtlần nữa mở mắt ra, đập vào mắt chính là tập thơanhvẫn để ở đầu giường cùng đầu ngón tay trắng nõntrênbìa thơ màu xanh nhạt.

Là Thi Thi,côấykhôngsao!

Trong nháy mắt, Lâu Minh cảm thấy an tâm, khóe miệngkhôngtự chủ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Động tác nghiêng người của Lâu Minh rấtnhẹnhưng Trần Ngư vẫn nhận ra,côđặt sách xuống, ánh mắt liền rơi vào đôi mắt đen như mực đầy thâm thúy của Lâu Minh,côkêu lên mừng rỡ “anhBa,anhtỉnh rồi!”

“Ừ!” Lâu Minh há miệng, giọngnóihơi trầm khàn.

“anhBa,anhkhát nước hả? Để em lấy nước choanh,khôngđúng, để em gọi bác sĩ đến.” Trần Ngưnói, ném quyển sách trong tay xuống, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn dáng vẻ kích động của Trần Ngư, Lâu Minh bật cười, tâm tình tự nhiên cảm thấythậtvui vẻ, cũngkhôngbiết là vì Trần Ngưđãđược cứu hay là vì khi vừa mở mắtđãnhìn thấycô.

Có lẽ đều cóđi.

Rất nhanh, Mao đại sư, bộ trưởng Lâu, ông Ngô, đoàn bác sĩ chữa bệnh như ong vỡ tổ ùa vào phòng Lâu Minh, lại quamộtđợt kiểm tra, xác định thân thể của Lâu Minhkhôngcó vấn đề gì, lại theo thứ tự rờiđi, chỉ còn Trần Ngư vẫn ở lại phòng như cũ, nhìn Lâu Minh húp cháo.

“Món cháo này chẳng có hương vị gì cả.” Trần Ngư uống hai ngụm liền chê.

“Vậy em đừng uống, đểanhcho Hà Thất chuẩn bị mấy món khác cho em.” Lâu Minhnói.

“Dạ,khôngcần đâu.” Trần Ngư lắc đầu.

“Emkhôngthích ăn mà?”

“Nhưnganhđâu ăn được mấy món đó.

“…” Lâu Minh sững người “Emkhôngcần ăn mấy món giốnganhđâu.”

“Nhưng mà … Nếu em ăn mấy món quá thơm,anhthấy thèmthìlàm sao bây giờ.” Trần Ngư đương nhiênnói“Nênanhphải nhanh khỏe lên nha, sau đó chúng ta có thể ăn cùng nhau rồi.”

Lâu Minh rất muốnnóilà mìnhkhôngthèm, nhưng nhìn vẻ mặt thànhthậtcủacônhóc,anhchỉ có thể gật đầu đồng ý “Được,anhsẽnhanh khỏe mà.”

Trần Ngư hài lòng cườimộttiếng, cúi đầu uống từ ngụm cháo. Lâu Minh dùng thìa múcmộtmuỗng cháo, trong miệng còn đọng lại hương vị mềm xốp của hạt gạo, đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị ngọt ngào thơm mát, thực ra …khôngphải làkhôngcó hương vị gì đâu.

==

Ăn cơm trưa xong, Trần Ngư đỡ Lâu Minhđidạo trong sânmộtlát, sau đó hai người ngồitrênghế mây phơi nắng. Nhân tiện, Trần Ngư cũng kể lại cho Lâu Minh nghe hoàn cảnh nguy hiểm trong đêm giao thừa hôm đó.

“anhBa, sau này nếu lại găp cương thi ngàn năm nữa,anhtuyệt đốikhôngđược ra tay nữa đâu.” Chỉ cần Lâu Minh chạm tay vào cương thithìsát khísẽbùng phát,đãtrải qua hai lần, Trần Ngư cảm thấythậtsợ hãi.

“Được.” Lâu Minh gật đầu đồng ý.

“Hôm đó, ông nội em cũng ở đó mà. Emđãnóivớianhrồi, ông nội em bắt cương thi rất giỏi, có ông ở đó căn bản làanhkhôngcần ra tay.” Trần Ngưnói“Nếu lúc đó để ông nội ra taythìanhđãkhôngphải hôn mê lâu như vậy.”

“Sau nàyanhkhôngthế nữa.” Lâu Minh cười.

“Tuy rằng sát khí củaanhcó thể bắt ma, bắt cương thi gì đó rất hiệu quả, nhưng những việc này vẫn nên để Thiên Sư bọn em làmthìhơn, sau nàyanhtuyệt đốikhôngđược làm bừa nữa nha.” Trần Ngưnóithậtlâu, lải nhà lải nhải lại quay về vấn đề này.

“Được, sau nàyanhkhônglàm bừa nữa.” Thực ra vấn đề nàykhôngphải là Lâu Minhkhônghiểu, chỉ là lúc đóanhchẳng kịp suy nghĩ gì.

“anhBa,anhkhôngbiết là hôm đó nguy hiểm như thế nào đâu, sém chút nữa là Thiên Lôi đánh xuống rồi, nếu bị Thiên Lôi đánh,thì…”

“Em cũng thích thơhiệnđại hả?” Lâu Minh sợ trưa nay Trần Ngưsẽcòn nhắc mãi vấn đề này, vì thế đành tìm chuyện dờisựchú ý củacô.

“Cái gì?” Trần Ngư còn chưa kịp phản ứng lại.

“Khianhtỉnh lại thấy emđangđọc cuốn thơhiệnđại.” Lâu Minh nhắc nhở.

“A, cuốn đó sao … khá hay đó.” Trần Ngư gật đầu.

“Em thích bài nào nhất?” Lâu Minh tùy ý hỏi.

“Em thích …anhBa,anhchờmộtchút nha.” Bị Lâu Minh hỏi như vậy, Trần Ngư chợt nhớ đến bài thơ đọc sáng nay màcôcảm thấy rất thích.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâu Minh, Trần Ngư chạyđi, nhưng chỉ hai phút saucôđãquay về, trong tay cầm quyển thơ mà họ vừanóiđến.

“anhBa, em thích nhất là bài này.” Trần Ngư ngồi xuống ghế, cầm quyển thơ đưa lại gần Lâu Minh, lật đếnmộttrang sách.

Lâu Minh tò mò nhìn, sau đó nét mặt hơi chựng lại “Em thích bài này sao?”

“Vâng, em thích nhất là bài này.” Trần Ngư gật đầuthậtmạnh.

làmộtbài thơ tình rất nổi tiếng, Thi Thi thích bài này, chẳng lẽ làcônhóc nàyđãlớn rồi sao?côấy thích ai? Ánh mắt của Lâu Minh lóe lên tia u ám.

“anhBa,anhđọc cho em nghe bài này đượckhông?” Gương mặt của Trần Ngư đỏ hồng, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.

“Cái gì?” Lâu Minh kinh ngạc.

Khuôn mặt của Trần Ngư bùngmộtcái lại đỏ hơn,côbiếtyêucầu này của mình kỳ cục,côkhôngphải làkhôngbiết chữ mà còn cần nhờ người khác đọc cho nghe hay sao,thậtlà …

“Em, … Trường học của em sắp khai giảng rồi mà.” Trần Ngư cái khó ló cái khôn, bắt đầu bịa chuyện “Hai ngày trước, lớp trưởng nhắn tin cho em,nóisau khi khai giảng lớpsẽtổ chứcmộtcuộc thi đọc diễn cảm, mỗi người đều phải chuẩn bịmộttác phẩm. Em muốn ngâm bài thơ này nhưng em có cảm giác mình ngâm thơkhônghay lắm, nên …anhBa, …anhđọc thửmộtlần cho em nghe thôi.”

Trần Ngưnóiđến mấy tiếng cuối, giọngnóicó phần chột dạ mà càng lúc càngnhỏ.

Lâu Minh nhìn chăm chú Trần Ngư, nhìn mặtcônhóc càng ngày càng đỏ, chợt bật cườimộttiếng, đôi mắt sáng lên “Được rồi, đểanhđọc cho em nghe.”

Lập tức Trần Ngư ‘chân chó’ (nịnh nọt) đưa quyển thơ đến tay Lâu Minh.

Lâu Minh liếc Trần Ngư, dưới ánh mắt sáng ngời củacônhóc,nhẹgiọng đọc.

“anhmuốn được là dòng sông chảy siết

Sôngnhỏtừ núi

Băng qua thác ghềnh

Vượt muôn đèo dốc …

Chỉ cần ngườianhyêu

Làmộtcon cánhỏ…”

Đọc đến đây, Lâu Minhkhôngnhịn được mà liếc liếc mắt nhìn Trần Ngư ngồi bên, đột nhiên cảm thấy những lời thơ này nhưmộtlời tỏ tình mờ ám.

Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, chính là câu này, ngườiyêucủaanhlà ‘cánhỏ’,côchính là ‘cánhỏ’ nha, hì hì … Trần Ngư cố gắng kiềm chế bản thân,khôngthể để cảm xúc trong nội tâm biểuhiệnra ngoài mặt, nhưng đôi mắt to trònđangsáng lấp lánhđãbán đứng cảm xúc trong lòngcô.

“Ở giữa bọt sónganh

Tung tăng bơi lội

anhmuốn được là rừng sâu

Ở bên bờ sôngnhỏ…”

Lâu Minh mỉm cười,âmthanh êm dịu mà sâu lắng tiếp tục đọc bài thơ, cho đến khi bài thơ kết thúc.

“anhBa,anhđọc hay quá.” Trần Ngư được voi đòi tiên, lấy điện thoại di động ra,nóirayêucầu “anhcó thể đọc lại lần nữakhông, để em ghiâmlại rồi học theo, khi thi đấu chắc chắnsẽgiật giải nhất luôn đó.”

Lâu Minh liếc nhìn điện thoại di độngđangđược Trần Ngư nắm chặt trong tay, còn phải đọcmộtlần nữa, muốn ghiâmđể từ từ học?

“Ừ!” Lâu Minh cũngkhôngvạch trần, đợi Trần Ngư mở phần mềm ghiâmrồinhẹnhàng đọc lạimộtlần nữa.

Nhìncônhóc hí hửng như mèo trộm cá rán, khóe miệng của Lâu Minh càng cong hơn. Xem ra làkhôngphải ảo giác củaanh,cônhóc này chắc là thíchanhrồi, nhớ lại cái hôn trong đêm giao thừa đó, Lâu Minh cũngkhôngnhịn được mà bật cười thành tiếng.

“anhBa?” Trần Ngư nghi ngờ ngẩng đầu.

“Thi Thi, khi nào ông Ngô giúpanhphân tách sát khí xong,anhcó chuyện muốnnóivới em.” Lâu Minh nhìn Trần Ngư nghiêm túcnói.

“Chuyện gì vậy ạ?” Trần Ngư tò mò.

“Bây giờkhôngthểnói!” Lâu Minh lắc đầu

“A.” Mặc dù tò mò nhưng Trần Ngư cũngkhônghỏi dò nữa, suy nghĩmộtchút cũngnói“ … Đến lúc đó em cũng có chuyện muốnnóivớianh.”

“Được, lúc đó cho emnóitrước đó.”

“Vâng.” Trần Ngư vui rạo rực đáp.

Tác giả có lời muốnnói:

Từ nay về sau, trong phòng kí túc xá nữ số 518 của đại học Đế Đô, chuông báo thức cho cả phòng luôn là giọngnóitrầm ấm của Tam thiếu.

Thế nên, khi ba bạngáicòn lại trong phòng muốn tìm bạn trai, đều cho người đó đọc bài thơ này trước, đọckhônghay bằng Tam thiếu, lập tức PASS.

Con cua: Rất ngọt có phảikhông?Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.