Thời gianmộttuần nữa lại trôi qua, Tết Nguyên tiêu cũngđãqua, người nằm việnđãlâu – Trần Dươngđãđược bác sĩ quyết định cho xuất viện. Đại học Đế Đôsẽkhai giảng vào ngày mai nhưng ngủ hơn nửa tháng qua – Lâu Minh vẫn còn chưa tỉnh lại.
“Nhanh thôi, chắc là khoảngmộthai ngày nữa.” Vì Lâu Minh vẫn còn hôn mê nên mấy ngày nay, ngày nào ông Ngô cũng đến xemmộtchút.
Vậy có nghĩa là sắp tỉnh lại rồi sao? Mao đại sư và bộ trưởng Lâu nghe thếthìyên lòng.
“Ngô đại sư, người tôi chođikhắp nơi tìm pháp khíđãđem về rồi, ngài kiểm tra xem có thể dùng haykhông.” Nửa tháng trước, bộ trưởng Lâuđãcho ngườiđicác nơi vơ vét các loại pháp khí, đêm qua vừa mới về tới.
“Ừ.” Ông Ngônhẹgật đầu,đitheo bộ trưởng Lâu và Mao đại sư xuống lầumột.
Bọn họ vừađi, trong phòng chỉ cònmộtmình Trần Ngư. Trong thời gian Lâu Minh hôn mê, ngày nào Trần Ngư cũng đến thăm, có khi chỉ là để ngồimộtlát, có khicôngồi ngơ ngẩn cả giờ.
Mấy ngày nay có khả năng lúc nào Lâu Minh cũng có thể tỉnh lại nên cả ngàycôđều ngồi ở đây,cômuốn khi Lâu Minh mở mắt là có thể nhìn thấycô.
Trần Ngư chống hai tay lên cằm, ngắm nghíathậtkĩ Lâu Minh cònđanghôn mê, chỉ cảm thấyanhBa nhà mình quảthậtlà càng nhìn càng đẹp mắt, đẹp trai hơn nhiều so với tất cả những người đàn ông màcôđãđược gặp, thựcsựkhônghổ là người mà Trần Ngưcôcoi trọng.
anhBa chẳng những đẹp trai mà còn vô cùng thông minh, khắp nơi trong nhà đều là sách. Ánh mắt Trần Ngư đảo qua mấy cuốn sách Lâu Minh để ở đầu giường, nghĩ thầm chắc là mấy cuốn sáchanhđọc trước khiđingủ. Trần Ngư tò mò cầm lấymộtcuốn, mở ra, pháthiệnlàmộtquyển thơhiệnđại, tự nhủ chắc đây là sách Lâu Minh thích, thế là cầm say sưa đọc.
==
Phòng khách dưới lầumộttreo sáu món pháp khí, trong đó bốn món là vũ khí chiến đấu là kiếm đồng và kiếm gỗ đào, món thứ năm làmộtla bàn, món thứ sáu làmộtcái ngọc bội.
Ông Ngô ghét bỏ đảo qua sáu món pháp khí, ánh mắt dừng lạitrênchiếc ngọc bội “Cái này có thể dùng tạm.”
“Chỉ có thể dùng đượcmộtcái thôi sao?” Sáu món pháp khí này đều là bộ trưởng Lâu vơ vét khắp cả nước, dùng số tiền rất lớn mua về, vậy mà chỉ có thể dùng được cómộtcái.
“Trước đó tôi cũngđãnói, sát khí trong cơ thể Lâu Minhkhôngphải bình thường, cần pháp khí có phẩm cấp vô cùng cao mới được. Cái ngọc bội kia cũngkhôngphải là tốt lắm, chỉ có thể dùng tạm mà thôi.” Ông Ngô giải thích “Còn mấy cái còn lại, nếu cố ý dùng để chứa sát khí, chắc chắnsẽbị vỡ nát.”
“Vậy …đãđủ chưa?” Khi bộ trưởng Lâu hỏi câu này, dường nhưkhôngkhí trong ngực bị nghẹn lại.
“Chưa đủ!” Quả nhiên là ông Ngô lắc đầunói“Mặc dù tôikhôngbiết sát khí trong linh hồn của Lâu Minh có thể tách rời ra được nhiều hay ít, nhưng mọi người vẫn nên chuẩn bị nhiều pháp khímộtchút, dù sao đến lúc thựchiệnviệc tách sát khí ra, có nhiều pháp khí vẫn hơn làkhôngđủ pháp khí để chứa đựng sát khí.”
Bộ trưởng Lâu nhíu nhíu màynói“Được, tôi biết rồi. Tôisẽcho người tiếp tục tìm.”
“Bộ trưởng Lâu, ngài cũng đừng nóng vội, pháp khí vốn là khó tìm.” Mao đại sưnói“Hôm qua, giới mua bán trong huyền học mới đưa ra mấy món pháp khí có phẩm cấpkhôngtệ lắm, tôiđãdò hỏi để bọn họ đưa đến cho tôi xem, chắc ngày maisẽcó, phẩm cấp còn tốt hơn so với ngọc bội này.”
“Quá tốt rồi.” Bộ trưởng Lâu nghe được tin tức tốt, vẻ mặt hớn hở hẳn lên.
Ông Ngô nghe vậy cũng gật đầu, rồi nhìn trợ lý Hà Thấtđangđứng bên cạnh “Cái trâm đâu?”
Ông Ngô đem trâm cài tóc về nghiên cứumộtngày, sau đó lại pháthiệntrâm cài tóc bị thiếu linh khí nên hôm sau đưa cho Trần Ngư đem đến biệt thự để.
“Tiểu thư Trần Ngưnóitrâm cài tóc cần bổ sung linh khí nên chúng tôiđãđể nó ở mắt trận pháp, để tôiđilấy.” Hà Thấtnóirồi quay người ra khỏi phòng khách. Trận pháp Tụ Linh trận được bố trí cạnh hòn núi giả bên ngoài phòng khách.
Chỉ chốc lát sau, Hà Thất cầmmộthộp gỗ tử đàn màu đỏ vào, rất cung kính đưa cho ông Ngô.
Ông Ngô đưa tay cầm, mở hộp ra để lộ cây trâm cài tóc đen nhánh. Kiểu dáng cây trâm vô cùng đơn giản, chỉ cómộtviên trân châu đen nằm ở phần đầu. Thân cây trâm đen nhánhkhôngbiết làm từ vật liệu gì, sau khi được bổ sung linh khí, viên trân châu nằmtrênđầu trâmđangtỏa ra ánh sáng lung linh. Nhớ đến linh quang bảy màu hôm đó, chắc là từ viên trân châu này chiếu ra.
“Linh Khí này cũng có thể dùng để tách rời sát khí cho Lâu Minh.” Mao đại sư trông thấy trâm cài tócthìnói.
“Tất nhiên là Linh Khí này có thể, nhưng mà …” Ông Ngônói“Đây là đồ vật duy nhất có thể làm sạch sát khí cho Lâu Minh, ông nhất định muốn dùng nó để phân tách sát khí sao?”
Bị ông Ngô nhắc như thế, Mao đại sư liền lắc đầu. Tất nhiên là Linh Khí có thể dùng để phân tách sát khí của Lâu Minh, nhưng phân tách sát khí cũng chỉ có thể giảm bớt sát khí trong người Lâu Minh mà thôi, cũngkhôngthể giải quyết triệt để. Giữ lại món Linh Khí này để khi sát khí trong người Lâu Minh bùng phátthìcó thể dùng để lọc sạch, so với việc dùng nó để phân tách sát khíthìcàng có giá trị hơn.
Ông Ngô xác định linh khí trong trâm cài tócđãđược khôi phụcthìlại thả vào hộp gỗ, đưa cho Hà Thất “Cậu tiếp tục để ở đóđi. Khi nào cần phân tách sát khíthìcó thể dùng.”
“?” Mao đại sư nghi ngờ nhìn ông Ngô, vừa rồi ý của ngàikhôngphải là đừng nên dùng nó để chứa đựng pháp khí hay sao?
“Để đề phòng vấn đề ngoài ý muốn phát sinh.” Ông Ngô giải thích.
Nghe thấy mấy chữ ‘ngoài ý muốn’, sắc mặt của ba người đều biến đổi. Khi lần đầu tiên ông Ngônóiđến chuyện phân tách sát khí, ông Ngô cũngđãnóitỷ lệ phần trămkhôngthể làmộttrăm phần trăm, có thể phát sinh ngoài ý muốn nhưng bọn họ đều lựa chọnkhôngnghĩ đến vấn đề này.
Vẻ mặt Hà Thất nặng nề nhận lại hộp gỗ, đem trâm cài tóc để lại trong mắt trận pháp.Đọc nhanh tại AzTruyen.net