Khi Trần Ngư chạy đến căn tin trường học, bọn Phương Phỉ Phỉđãlấy cơm và đồ ăn xong,đangngồi ở bàn ăn ngoắc Trần Ngư.
“Cậuđinhà vệ sinh ngủ luôn trong đó hả?” Khi lễ khai giảng kết thúc, Trần Ngư lấy cớđinhà vệ sinh để lénđisau lưng Lâu Minh.
“A? À, tại tớkhôngđem khăn tay nên phải quay về kí túc xá lấy.” Trần Ngư lúng túng cười.
“Lúc ăn cơm đừng cónóichuyệnđinhà vệ sinh có đượckhôngmấy nàng?” Hà Dukhôngnhịn được mà cắt ngang.
“Đúng đấy, ăn cơmđi, ăn cơmđi.” Phương Phỉ Phỉ lau đũa rồi đưa cho Trần Ngư, thấy sắc mặt của bạn táiđi, vì thế lo lắng hỏi “Tây Thi, sao sắc mặt cậu xấu vậy, cậukhôngkhỏe hả?”
Trương Mộc Oản và Hàn Du nghe vậy cũng nhìn qua, quả nhiên thấy dáng vẻ của Trần Ngưkhôngcó tinh thần chút nào, bờ môi tái nhợt.
“Tớkhôngsao, lúc này chạy hơi nhanh, tớ nghỉ chút xíu là được.” Trần Ngưnói.
“Trời nóng mà cậu chạy nhanh như vậy làm gì, coi chừng cảm nắng đó.” Trương Mộc Oảnnói.
“khôngsao đâu.” Trần Ngư gắpmộtmiếng xương sườn bắt đầu ăn “Chúng ta mau ăn cơmđi, ăn xong còn phải ra ngoài mua đồ nữa đó.”
“Đúng rồi, ngày mai phải tập quânsựrồi, tớ phảiđimua kem chống nắng mới được.” Nhắc đến việcđira ngoài mua sắm, ba ngườikhôngđể ý Trần Ngư nữa, bắt đầu sôi nổi bàn luận buổi chiềuđimua những gì.
Trần Ngưâmthầm thở phàomộthơi, quả nhiên vừa rồi tập trung linh lực vẽ bùa bị tiêu hao quá nhiều, xem ra phải cần hai ngày mới hồi phục lại được.
==
Lâu Minh trở về nhà họ Lâu,mộtmình ngồitrênghế trong phòng sách, cũngkhôngbiết là bùa chú màcônhóc đó vẽ có tác dụng hay do tác dụng tâm lý củaanh, Lâu Minh luôn cảm thấy trong lòng bàn tay phải cómộtluồng khí lạnh lưu chuyển.
Lâu Minh mở bàn tay, ngoại trừ vân taythìkhôngcó gì khác lạ. Nhưng sát khí trong cơ thểanhđãbiến mất chứng tỏrõvớianhmộtđiều, vừa rồicônhóc đóđãvẽmộtbùa chútrêntayanh. Giống như làmộttrò đùa, dùng ngón tay vẽ bùa chú mà lại hiệu nghiệm hơn cả nút ngọc mà Mao đại sưđãchoanhsao?
Bùa chú? Lâu Minh chợt nhớ,mộttuần trước,cônhóc này hình như có tặnganhmộtlá bùa bình an. Lúc đóanhtiện tay kẹp vào trongmộtcuốn sách. Ngày hôm đó mình đọc cuốn sách nào nhỉ? Lâu Minh quay người lại giá sách tìm tòi, lục lọimộthồi, trí nhớ củaanhrất tốt, rất nhanh tìm được cuốn sách mình muốn tìm, đó làmộtcuốn tạp chí địa lý thế giới.
Lâu Minh giở cuốn sách ra, lật đến trang sáchđãkẹp con hạc giấy, lông màykhôngkhỏi nhíu lại.thìrakhôngbiết từ lúc nào, lá bùa gấp con hạc là màu vàng nayđãbiến thành màu xám.
Reng reng reng …
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâu Minh,anhcầm điện thoại lên pháthiệnlà Mao đại sư gọi cuộc gọi video. Lâu Minh gấp cuốn tạp chí lại, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Mao đại sư.” Lâu Minh cười chào hỏi với ông bên đầu dây kia.
“Nhìn tinh thần của cậukhôngtệ.” Mao đại sư quan sát khí sắc của Lâu Minhmộthồi, pháthiệnkhuôn mặt vốn tái nhợt củaanhtrở nên hồng hào hơn, nghĩ đến việc ‘sát khí cản khí lành’ hôm nay diễn ra rất thuận lợi.
“Hôm nay may mắn có Lâm Quy tiên sinhđicùng, Mao đại sư, khi nào ông về nước?” Lâu Minh hỏi.
“Chắc khoảng nửa tháng nữa tôisẽvề.” Mao đại sưnói“Đến khi cậu đến đại học Đế Đô tổ chức tọa đàm, tôi nhất địnhsẽđicùng cậu.”
“Vậy làm phiền ông.” Thực ra, thời gian tốt nhất để tổ chức tọa đàm là sausựkiện ‘sát khí cản khí lành’mộttuần, lúc đó sát khítrênngười Lâu Minh ít nhất. Nhưng khi buổi tọa đàm bắt đầu, Lâu Minh phải ở trongmộtkhônggian kín trong vòng hai giờ với mấy trăm sinh viên, giáo sư đại học. Dù mỗi lầnđi, Lâu Minh đều mang nút ngọc để hạn chế sát khí phát ra ngoài nhưnganhvẫn lo lắng trong đó có người thân thể yếu ớt hoặc có ý chíkhôngkiên địnhthìsẽbị sát khí củaanhảnh hưởng. Cho nên mỗi lầnđi, Lâu Minh đều nhờ Mao đại sư hoặc học trò của ông là Lâm Quyđicùng.
”khôngsao, đúng lúc tôi cũng muốn trở về để xem tình hình của cậu thế nào.” Mao đại sưnói.
Chợt trong lòng bàn tay truyền đếnmộtcảm giác lạnh lẽo, Lâu Minh cúi đầu nhìn bàn tay mình,trêntay vẫnkhôngcó dấu vết gì khác lạ.
“Mao đại sư.” Lâu Minh trầm ngâmmộtlúc rồi hỏi “Ông có biết vẽ bùa trấn sátkhông?”
“Bùa trấn sát?” Mao đại sư gật đầu “Đây là bùa chú cơ bản, đương nhiên là tôi vẽ được.”
“Vậy …” Lâu Minh kinh ngạc “Vậy tại sao tôi chưa bao giờ thấy ông cùngtrênngười tôi?”
“Tình huống của cậu tương đối đặc biệt,khôngthể dùng bùa trấn sát.” Mao đại sư đáp.
“khôngphải là bùa trấn sát có khả năng khắc chế sát khítrênngười tôi sao?” Lâu Minh ngạc nhiên hỏi “Tại sao lạikhôngthể dùng?”
“Bùa trấn sát đúng là có thể loại trừ sát khí, nhưng sát khí trong cơ thể cậu quá mạnh, bùa trấn sát bình thườngkhôngthể áp chế được sát khí trong người cậu, dùng cũng chỉ phí công?” Mao đại sư giải thích.
Khắc chếkhôngđược? Lâu Minh lạimộtlần nữa nhìn xuống lòng bàn tay phải, nghĩ nghĩ rồi quyết địnhkhôngnóicho Mao đại sư biết việc Trần Ngưđãvẽ bùa choanh, vì thế vòng vo hỏi “Bùa trấn sát thông thườngkhôngdùng được, nhưng chắc là phải có loại bùa trấn sát có thể áp chế được sát khí trong người tôi chứ.”
“Có chứ, nhưng bây giờkhôngtìm thấy nữa.” Giọngnóicủa Mao đại sư còn mang theo chút tiếc nuối.
Lâu Minh kinh ngạc hỏi “Tại sao?”
“Thực ra, thời đại bây giờ, huyền họcđãcó chút xuống dốc rồi, rất nhiều môn pháiđãbị thất truyền, biến mất dưới dòng chảy của lịch sử. Môn phái Lạc Sơn chính làmộttrong số đó, mà bùa trấn sát duy nhất có thể trấn áp được sát khí trong cơ thể cậu chỉ có bùa trấn sát của phái Lạc Sơn.”
“Thất truyền?” Trực giác của Lâu Minh khẳng định Trần Ngư chính là thầy trừ ma của phái Lạc Sơn.
“Đúng thế, nhưng mà dù có thể tìm được bùa trấn sát của phái Lạc Sơn tôi cũngkhôngthể dùngtrênngười cậu được.” Sau đó, Mao đại sư cònnóithêm.
“Tại sao?” Lâu Minh khó hiểu “Nếu có thể trấn áp sát khítrênngười tôithìsao lạikhôngdùng?”
“Phái Lạc Sơn trong giới huyền học có nhiều điểm rất khác biệt, bọn họ có công pháp (công phu và phương pháp) rất đặc biệt, vẽ bùa chú có tác dụng vô cùng mạnh mẽ (bá đạo), đối với ma quỷ có tác dụng sát thương rất lớn.” Mao đại sưnói“Bùa trấn sát của bọn họkhôngchỉ có tác dụng trấn sát mà đồng thời còn tạo tổn thương đối với bản thể mang sát khí. Bình thường sát khí của hồn ma đều là của ác mađãlàm nhiều điều ác, dùng bùa trấn sát vốn là để đánh cho bọn chúng ‘hồn phi phách tán’ (hồn vía tan biến) nên cũngkhôngcó vấn đề gì, tuy nhiên cậuthìkhôngthể dùng.”
Bàn tay phải của Lâu Minh đặttrênbàn đột nhiên nắm chặt lại, trước mặthiệnlên hình ảnh Trần Ngư với đôi mắt đen tròn “Cẩn thận tôi thuanh.”
“Lâu Minh, sao cậu lại hỏi tôi cái này? Có chuyện gì sao?” Mao đại sư đột nhiên hỏi.
“khôngcó gì.” Lâu Minh vội vàng lắc đầu “Tại hôm qua tôi xem bộ phim về cương thi, thấy đạo sĩ dùng bùa trấn sát để thu phục con cương thi ngàn năm, có tác dụng rất lợi hại nên đột nhiên nhớ đến hỏi thăm ôngmộtchút.”
“thậtkhôngnghĩ cậu là người tin vào mấy thứtrênphim đó.” Mao đại sư cườinói.
Lâu Minh cười lúng túng nhưngkhôngnóigì.
“Tôi phảiđihọp rồi, tạm biệt cậu.”
“Hẹn gặp đại sư sau.”
Hai người kết thúc cuộcnóichuyện, Lâu Minh để điện thoại di động xuống, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn bàn tay phải của mình, cảm nhận luồng khí lạnh lẽo len lỏi trong cơ thể,khôngbiết luồng khí lạnh này có phải là tổn thương do bùa trấn sát như Mao đại sưđãnóihaykhông.mộtlúc lâu sau, Lâu Minh mới chợt phát ra tiếng cười khổ.
“Trong mắtcôấy, màykhôngphải chính là tai họa hay sao,côấy dùng bùa trấn sát đối với mày là đúng rồi còn gì.” Lâu Minh bất đắc dĩ lắc đầu “Xem racônhóc nàykhôngnóikhoác, đúng là có thể thu mình.”
Nhưng việc có lá bùa có thể hoàn toàn áp chế sát khí củaanhquảthậtlàmộtviệc vô cùng hấp dẫn, trầm ngâmmộtlát, Lâu Minh gọi Hà Thất đến.
“Tam thiếu.” Hà Thất đứng trước bàn chờ Lâu Minh giao việc.
“Cậu cho người đến tỉnh Thanh Sơn, tìm ông nội củacônhóc nhà họ Trần, sau đó xem có thể đưa ông ấy đến Đế Đôkhông.”(Nguyên tácthìtác giả lại để là Thanh Mộc, trong khi đầu truyện lạinóilà Thanh Sơn nên mình quyết định tự ý đổi lại là Thanh Sơn.)
“Vâng.” Mặc dù Hà Thất rất thắc mắc nhưngkhôngnóigì.
“Đúng rồi, chuyện này cậu cũng đừngnóicho người khác biết.” Lâu Minh dặn dò thêm.
“Vâng.”
Nếukhôngthể khác đượcthìLâu Minhkhôngmuốn kéocônhóc đó vào chuyện này, dù saocônhóc đó mới mười tám tuổi. Vừa mới được ba mẹ tìm về, nếu như vô tình bị kéo vào việc củaanhthìchắc chắncôsẽkhôngcòn được tự do nữa. Với lại, nếu để baanhbiết việc này, chắc là ông ấysẽđitìm thị trưởng Trần.
==
Mười hai giờ đêm, Trần Ngư đến khu rừngnhỏphía nam đại học Đế Đô nơi tụ hội nhiều linh khí nhất, yên lặng ngồi xuống khôi phục linh khí. Lúc ban ngày, vì vẽ bùa chú cho người đàn ông đầy sát khítrênngười mà Trần Ngưđãtiêu haomộtlượng lớn linh lực, nên đêm naycôkhôngthểkhôngra đây khôi phục lại.
Thực ra Trần Ngư cảm thấy mìnhđãlỗ vốn lớn rồi, ởtrênmạngmộtlá bùa đuổi ma trung cấp bán được hai mươi vạn lận đó, bắtmộtma nữ có đạo hạnh trăm năm làmộttrăm vạn. Hôm naycôvẽ bùa linh lực tiêu hao nhiều hơn nhiều so với bắt ma nữ bữa trước, màcôchỉ lấy củaanhta cómộtcây bút máy.mộtcây bút máy có giá trị bao nhiêu tiền? Có đượcmộttrăm đồngkhôngnhỉ?
Nhưng dù lúc đó Trần Ngư có mang theo bùa trấn sát bên người, chắc chắn làcôvẫn chọn cách dùng linh lực để vẽ bùa. Dù sao bùa trấn sát có lực trấn áp quá mạnh mẽ, áp chế sát khí của đối phương đồng thời sát khí bên trong lá bùa cũngsẽlàm tổn thương đến cơ thể của đối phương. Đối phương lại làmộtngười sống sờ sờ,khôngphải làmộtcon ác ma haymộtcon cương thi, Trần Ngưkhôngthể làm được việc tổn thương người khác như thế.
Nhưng mà người đàn ông đó có vẻ là người có tiền, cùng lắmthìlần sau gặp lạianhta,côsẽnóianhta bồi thường lại. Trần Ngư vừa nghĩ vừa hấp thu linh khí, đến khi trời vừa rạng sángthìcôcũng kết thúc.
Thở ramộthơi, Trần Ngư từ từ mở mắt, cảm thụ linh khí tinh khiết trong cơ thể mình, nhịnkhôngđược cảm thán “khôngnghĩ ra hôm nay ở đại học Đế Đô có sao Văn Khúc hạ trần, linh khí được khí lành tưới qua quả nhiên cósựkhác biệt.”
Đinh!
Nghe tiếng điện thoại kêu, Trần Ngư lấy ra nhìn, pháthiệnlà “khách hàng” ‘Mưa bay tháng ba’ tìmcô.
Ngườianhem,anhcó đókhông? Có ở đókhông?
Tôi muốn xây đường: Đây.
Mưa bay tháng ba: Tốt quá rồi, ngườianhem, tôi có việc gấp muốn cầnanhhỗ trợ, thù lao rất hậu hĩnh.
Việc gấp? Trần Ngư nghĩ đến hôm nay mình phảiđitập quânsự, chắc khoảngmộttháng sau mới trở về trường được, thế là định từ chối.
Tôi muốn xây đường: Tôi có việc phải rời khỏi Đế Đômộttháng rồi, chắc làkhôngcó thời gian đâu.
Mưa bay tháng ba:mộttháng?khôngthành vấn đề,mộttháng sau cũng được.
anhnóilà việc gấp cơ mà?
Mưa bay tháng ba:khôngsao, chậm thêm mấy ngày cũng được.
Tôi muốn xây đường: …
Tôi muốn xây đường: Chuyện gì? Bao nhiêu tiền?
Mưa bay tháng ba: Năm trăm vạn, có thể chi trước ba trăm vạn.
Mặc dù ‘Mưa bay tháng ba’ chỉ mới giao dịchmộtlần với vị “Tôi muốn xây đường’ này nhưng với niềmyêuthích tiền của người này cũngđãhiểurõ, thế là chủ động ra giá.
Năm trăm vạn? Nhiều vậy sao? Quả nhiên là Trần Ngưđãđộng tâm.
Tôi muốn xây đường: Vẫnđibắt ma.
Mưa bay tháng ba: Đúng.
Tôi muốn xây đường: Đạo hạnh bao nhiêu năm?
Đạo hạnh: phẩm chất và tư cách tốt đẹp ở con người (thường là người theo tôn giáo nào đó)
Mưa bay tháng ba: Vẫn là đạo hạnhmộttrăm năm, nhưng lần này làmộtcon ác ma, ngườianhem có làm đượckhông?
Ác ma?thậtra lần trước bắt con ma nữmộttrăm năm, Trần Ngư cũngkhôngbỏ công sức ra nhiều lắm, chỉ có khi mở cửaâmthìcôphải tốn ít công sức mà thôi. Lần này nếu là ác mathìchỉ cần trực tiếp đánh tan là được,khôngcần phải mở cửaâm. Quan trọng nhất là,thậtnhiều tiền a, trước mắt Trần Ngưkhôngbiết muốn xâymộtcon đườngthìcần bao nhiêu tiền, dù saothìcàng nhiều càng tốt mà, đúngkhông.
Tôi muốn xây đường: Chờmộttháng sau tôi về rồinói.
Mưa bay tháng ba: Vậy làanhnhận vụ này nhé? Tiền tôi gửi vào tài khoản lúc trước phảikhông? Tôi gửi choanhkhoản chi trước nhé đểanhmua đồ chuẩn bị.
Thực ra Trần Ngư cũngkhôngcần chuẩn bị trước cái gì, nhưng mà người tađãbiết điều như thế, Trần Ngư yên lặng gửimộtchữ “Ừ” qua.
Đinh!
Quả nhiên chưa đếnmộtphút sau, điện thoại lại nhận được tin nhắn báo tài khoản tăng thêm số dư ba trăm vạn. Trần Ngư nghi ngờkhôngbiếtanhta có phải là mở sẵn giao diện online Banking haykhông, chỉ chờcôđồng ý là thựchiệnchuyển khoản liềnĐọc nhanh tại AzTruyen.net