Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 82




Kết giới: làmộtkhônggian bảo vệ mang tính tâm linh, phép thuật. Kết giới được lập bởi các pháp sư (hay),,cao tay ấn và thường dùng để bảo vệ người đó hoặc những người đặc biệt, những bảo vật bị dòm ngó bởi tà ma. Ngoài ra kết giới còn do tự bản thânmộtvật có tính pháp thuật tiết ra để bảo vệ chính nó. (nguồn: internet)

Mặc dù thời gian ‘Mưa bay tháng ba’ cầu cứucôđãqua hai mươi phút, Trần Ngư cũngkhôngbiết bây giờcôchạy đến còn có thể giúp được gì haykhông, nhưng màđãbiết rồithìkhôngthể khoanh tay đứng nhìn. Vả lại, đối với ‘Mưa bay tháng ba’ là khách hàng đầu tiên củacô, Trần Ngư vẫn có chút tình cảm.

Xác định phương hướng và vị trí, Trần Ngư ra khỏi rừng, chạy về hướng khe núi mà ‘Mưa bay tháng ba’đãđịnh vị chocô.

“Tiểu thư Trần Ngư địnhđiđâu vậy?” Vẫn luôn núp ở đằng sauâmthầm bảo vệ - Trình Bằng thấy Trần Ngư bỗng nhiên chạyđithìnghi ngờ hỏi Điền Phi.

“Chắc là bên kia có thứ gì đó, chúng tađitheo trước cáiđã.” Điền Phi cầm trong taymộtlá bùa huyền sát, thỉnh thoảng thân thể lại lắc lư bốn phía.

Trình Bằng thấy điệu bộ của cậu ta như thếthìnhịnkhôngđược mà trợn trắng mắt “Cậu đâu có nhìn thấy ma, lắc la lắc lư cái …”

Xì xì

Trình Bằng chưanóihết câu,thìthấy bùa huyền sát trong tay Điền Phi bỗng nhiên xoạtmộtcái rồi bốc cháy rừng rực.mộtngọn lửa màu xanh nhạt lóe lên trước mặt hai người rồi vọt lên.

“…” Sắc mặt Trình Bằng vô cùng khó coi giống như nuốt phảimộtcon ruồi.

“Cậu xem!!” Điền Phi kích động nhìn đồng đội “Tiểu Bằng, có phải tôi cũng được xem là thầy trừ ma rồikhông?”

“… Đuổi theo!” Trình Bằng như bị đánh vào mặt, buồn bực chạy ra khỏi rừng cây, đuổi theo bóng Trần Ngư phía xa xa.

Điền Phi hưng phấn lại mócmộtlá bùa huyền sát ra, nắm chặt trong tay, lúc này mới đuổi theo Trình Bằng.

Năm trăm mét – Trần Ngư chỉ cần chạy trong hai phút là tới. Đứngtrêngò núi,cônhíu mày nhìn xuống khe núikhôngcó vật gì.

Cái khe núi này quá bình thường, bình thường nhưmộtkhe núi thông thường, còn có những mầm cây nonđangnhú lên khi xuân về. Nhưng đêm nay là đêm giao thừa, nơi này là trong phạm vi bán kính năm dặm ảnh hưởng của con vật của năm,khôngthể có chuyện, xung quanhthìđầy sát khí và ác ma nhưng chỉ có nơi này là ngoại lệ, thành chốn bồng lai tiên cảnh như vậy được.

Trần Ngư nghĩ nghĩ, sau đó lấy điện thoại mở khung chat với ‘Mưa bay tháng ba’, nhấn cuộc gọi video.

Tút tút … tút tút …

âmthanh điện thoại vang lên nhưng trong khe núi yên tĩnh,khôngcómộtâmthanh nào khác.

khôngcó tín hiệu sao?

Trần Ngư cất điện thoại, móc la bàn mà vẫn chưa có cơ hội sử dụng trong đêm nay ra, rồi bước vào khe núi.

Sau đó, cả ngườicôbiến mất trongkhônggian.

“Người đâu rồi?” Người phải bảo vệ bỗng nhiên biến mất ngay trước mắt, Trình Bằng bị dọa vọt ra từ sau thân cây.

“Sao thế?” Điền Phi ngẩng đầu nhìn,trêngò núiđãkhôngcòn bóng dáng của Trần Ngư “Tiểu thư Trần Ngư đâu?”

Hai người chạy nhanh lên gò núi, cúi đầu nhìn, trong khe núi trống rỗng, trừ cây cỏ, đá sỏithìkhôngcòn gì khác.

“Người đâu rồi?” Sau khi xem xét xung quanh nhưngkhôngthấy Trần Ngư, Điền Phi hỏi Trình Bằng vẫn luôn chú ý theo dõi Trần Ngư.

“Tôikhôngbiết.” Trình Bằng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, đến giờ vẫnkhôngthể tin “Lúc nãy, tiểu thư Trần Ngư vẫn còn đứng ở đây, rồicôấyđivề phía trướcmộtbước, ngay sau đó bỗng nhiên liền biến mấtkhôngthấy đâu,khôngthấy tăm hơi.”

“khôngthấy tăm hơi? Sao có thể chứ?” Điền Phi kinh hãi.

“…” Thế giới này, con vật của năm và ác ma đều cóthìcó gì màkhôngcó khả năng, tìmkhôngthấy Trần Ngư, cả hai ngơ ngác đứngtrêngò núi, nhìn khe núi tĩnh mịch dưới ánh trăng màkhôngcó cách nào.

==

Trong nháy mắt bước vào khe núi, cảm giác đầu tiên Trần Ngư cảm nhận làmộtluồng hơi lạnh thấm vào cơ thể mình, ngay sau đó,âm-sát khí đầy trời ập vào mặt, đột nhiênkhôngkịp phòng ngừa, Trần Ngư bị thổi lùi về sau mấy bước mới đứng vững được.

“Sát khí nặngthật, vậy mà lúc nãy ở bên ngoài lạikhôngcảm nhận được nhỉ?khôngđúng …” Đầu tiên, Trần Ngư dừng lạimộtchút rồi quay phắt người lại.

cônhớrõmình chỉđivề phía trướcmộtbước, mà lại làđixuống dốc, nhưng mà lúc nãycôbước lui mấy bước lạikhôngcảm nhận được cảm giác lên dốc. Trần Ngư ngơ ngẩn nhìn khoảngkhôngđen như mực xung quanh, nơi nào còn có gò núi, dốc núi gì gì đó nữa, bốn phía đều đen đặc, ngay cả ánh trăng cũngkhôngcó.

Đây là … bị ‘quỷ đả tường’?

Quỷđảtường: Được gọilà“Quỷđảtường”làvì khiđivào ban đêm hoặc ở ngoại ôthìkhôngphânrõđược phương hướng, bản thân cảm giác mơ hồ,khôngbiết phảiđiđâu về đâu, cho nên luônđixoay quanhmộtchỗ.

Ý nghĩ này vừa nảy sinh, bản thâncôphủ định ngay, với tu vi bây giờ củacô, mấy thứ vớ vẩn như ‘quỷ đả tường’khôngcó tác dụng gì vớicô.

Vậy là chuyện gìđãxảy ra? Trần Ngư vẫn có thể chắc chắn đây vẫn là khe núi kia, nhưng chỉmộtbước chân như thế sao lại có biến hóa ‘nghiêng trời lở đất’ như vậy được.

“Chẳng lẽ lại là kết giới?” Suy nghĩthậtlâu, Trần Ngư nghĩ đếnmộtkhả năng.

Nhưng hình như kết giới chỉ có thể xuấthiệnở những trận pháp trong truyền thuyết mà thôi,hiệnnay đâu có người nào dùng a. Với lại, nếu vị đại sư nào đó có năng lực bố trí kết giới, tại saokhôngtrực tiếp ra tay trừ khửâm-sát khí ở đâyđi, mà lại tốn công phu bố trí kết giới như vậy.

“A!!”

Khi Trần Ngưđangcố gắng tìm hiểu chuyện gìđãxảy ra ở đâythìmộttiếng hét thảm thiết bỗng vang lên trong thung lũng tràn ngập sát khí này.

‘Mưa bay tháng ba’? Trần Ngư giật mình,khôngkịp nghĩ nhiều,mộttay cầm la bàn,mộttay cầm bùa chú chạy về phía tiếng hét.

==

“Ngậm miệng lại!” Lương Quang vừa chống đỡ với ác makhôngngừng đến gần vừa quay đầu mắng.

“anhLương Vũ,anhkhôngsao chứ.” Tần Quan Hải nhìn cổ tay Lương Vũđãbị ác ma bóp bầm đen, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“anhkhôngsao.” Sắc mặt Lương Vũ trắng bệch, cậu ta biết rằng trong thời điểm này cậu takhôngnên gây thêm phiền phức, nhưng mà lúc nãy suýt nữa cậu ta bị ác ma lôiđinên mới nhịnkhôngđược mà kêu lên.

“Ác ma ở đây đều rất lợi hại, chúng ta chỉ có thể tạm thời ứng phó, em đừng có mà lộn xộn nữa.” Lục Ninh nhìn thoáng qua điện thoại di động Lương Vũđangcầm chặt trong tay, muốnnóiđiều gì nhưng rồi lại thôi.

“anhLương Vũ, điện thoại rơi rồithìthôi,anhcòn cố nhặt làm gì?” Lúc nãy, Lương Vũ vìđinhặt điện thoại di động bị rơi nên mới suýt bị ác ma bắtđi, may mà Lục Ninh nhanh tay lẹ mắt bắt người lại.

“anhtìm đại thần tới cứu chúng ta.” Khoảng nửa giờ trước, năm người bọn họ bước vào khe núi. Sau khiđivào, họđãpháthiệncó vấn đề nhưng khi muốn quay lạithìkhôngcó cách nào tìm được đường ra.

khôngcó cách nào, năm người đành ở trong khe núi tìm tòi tìm đường ra, nhưng chỉđiđượcmộtlátđãgặp phải ác ma tấn công. Năm, sáu con ác ma có thực lực mạnh mẽ đồng thời tấn công, cũng may là Lục Ninh phản ứng kịp dùng ‘chuông chiêu hồn’ mê hoặc ác ma, mọi người mới tránh đượcsựtập kích của ác ma.

Lục Ninh, Lương Quang, Thiệu Kỳ - tu vi của ba người này coi như khá giỏi, che chở cho Lương Vũ và Tần Quan Hải có tu vikhôngcao, vừa đánh vừa lui, nhưng cuối cùng cũngkhôngphải là đối thủ của ác ma đến ngày càng nhiều. Cuối cùng, năm người bị ép lui đếnmộtchỗ trong khe núi, bị mười mấy con ác ma vây quanhkhôngnhúc nhích được.

“Nhưng mà nơi này đâu có tín hiệu.” Khi pháthiệnnơi này có vấn đề, mấy người họđãsớm gọi cho người lớn trong nhà tìm cách cứu viện, nhưng lúc đó điện thoạiđãhoàn toàn mất tín hiệu.

“Có!” Lương Vũ mở giao diện điện thoại lên, cho Tần Quan Hải nhìn khung chat của mình và đại thần “Lúc đókhôngphải là có tia linh quang (ánh sáng thần kỳ)hiệnlên sao? Lúc đó tín hiệu điện thoại khôi phục được mấy giây đồng hồ.”

Khi mấy người Lương Vũ gặp phải tấn công của ác ma lần đầu tiên, bầu trời bỗng nhiênhiệnlên tia linh quang bảy màu, lập tức Lương Vũ nghe được điện thoại của mình vang lênâmnhắn ‘đinh’ nhắc nhở. Pháthiệnđiện thoại có tín hiệu, trong nháy mắt Lương Vũ dùng tốc độ bàn tay hai mươi năm độc thân của mình, trong hai giây ngắn ngủi, đánh ra hai chữ cứu mạng, còn thuận tay gửi định vị vị trí kèm theo luôn.

Mưa bay tháng ba: Đại thần, đại thần,anhcó ra ngoài trừ makhông?

Tôi muốn xây đường: Tôiđangở ngoài, cậu cũng ra ngoài trừ ma sao?

Mưa bay tháng ba: Cứu mạng! (kèm theo vị trí định vị)

Tần Quan Hải pháthiệncâu nhắn đầu tiên là vào năm mươi phút trước, đối phương trả lời vào hai mươi phút trước, mà hai mươi phút trước, năm người họđãvào trong khe núi rồi.

“Thựcsựlà có tín hiệu này?” Tần Quan Hải vui mừngnói.

“Chắc chắn bây giờ là đại thầnđangtìmanh!” Lương Vũnói“Nhưng mà nơi này nhiều ác ma quá,mộtmình đại thần đến đây chắc cũngkhôngxử lý được,anhphải nhắn tin cho đại thần đểanhấy tìm người đến giúp đỡ.”

“Vậy tại saoanhlạikhônggọi cho ông nộianh?” Tần Quan Hải nghi ngờ hỏi, có tín hiệu sao lạikhônggọi cho người lớn trong nhà.

“Có mấy giây ít xịt, chưa kết nối được với ông nộianhthìđãmất tín hiệu rồi.” Lương Vũnói

“anhcũng có thể gửi tin nhắn mà.” Tần Quan Hải nhắc nhở.

“…” Vẻ mặt Lương Vũ đờ ra, chẳng biết tại sao, lúc đó trong đầu cậu ta chỉ có đại thần ‘xây đường”.

“Để em nhắn cho ba em.” Tần Quan Hảinói, lấy điện thoại ra bắt đầu đánh nội dung tin nhắn, định lúc nào có tín hiệuthìsẽtrực tiếp bấm gửiđi.Đọc nhanh tại AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.