Sau khi Trần Ngưđikhônglâu, trong rừng cây lạiđiđến ba Thiên Sư, cầm đầu làmộtthiếu niên đẹp trai nho nhã (mi thanh mục tú), nếu Trần Ngư ở đâythìnhất định nhận ra người này chính là chủ nhân của chuông chiêu hồnđãgặp ở thành phố Bình – Lục Ninh.
“Quan Hải, emkhôngsao chứ?” Lục Ninh và hai người nữa vội vàng hỏi.
“Emkhôngsao.” Người thiếu niênkhôngvui vẻ gì, lắc đầu.
Pháthiệnthiếu niênkhôngvui, Lục Ninh ngạc nhiên nhìn người thanh niên đứng bên cạnh hỏi “Sao vậy ạ?”
Lo lắng cho mặt mũi của tiểu sư đệ, người thanh niên lắc đầukhôngnóigì.
Lục Ninh cũngkhônghỏi nhiều, chỉ lên tiếngnói“đãqua mười hai giờ, con vật của năm bắt đầu cắn nuốtkhôngkhí dơ bẩn, ác ma còn lạisẽcàng lợi hại hơn, mấy người chúng ta vẫn nên cùng nhau hành độngđi, đừng có tách ra.”
“Lục Ninhnóiđúng, năm người chúng ta hành động cùng nhauđi.”đicùng Lục Ninh, ngườinhỏtuổi hơn gật đầu đồng ý.
“Lương sư huynh, emđitrước dẫn đường,anhđicuối cùng, Lương Vũ và Quan Hảiđichính giữa.” Lục Ninh đề nghị.
Lương Quang gật đầu đồng ý với sắp xếp của Lục Ninh.
Năm người này, trừ Lục Ninh ra, bốn người còn lại đều là con cháu của hai dòng họ trừ ma nổi tiếng của Đế Đô, nhà họ Lương và nhà họ Tần. Vì muốn tích lũy điểm công đức, năm người kết thành độiđitrừ ma. Trong năm ngườithìtu vi kém hơn là Lương Vũ và Tần Quan Hải nên Lục Ninh để hai ngườiđigiữa.
Nhóm năm người từ từđivề phía trước, vừađivừa thuận tay trừ khử những ác ma gặp phải, đương nhiên là lực lượng chủ công vẫn là ba người phía trước và sau của nhóm.
điở giữa, Lương Vũ nhìn thiếu niên lúc trước khi xuất phát còn khí thế bừng bừng (sinh long hoạt hổ)nóimuốn chémyêutrừ ma, nay bỗng nhiên lại ủ rũ cúi đầu, nhịnkhôngđược tò mò hỏi “Quan Hải, em làm sao vậy?”
“anhLương Vũ …” Thiếu niên buồn rầu nhìn Lương Vũnói“Em chợt pháthiệnra là mìnhthậtvô dụng.”
Lương Vũ ngạc nhiên hỏi “Sao tự nhiên em lạinóivậy. Ông nộianhcòn mới khen em mà.nóiem đối với vật cóâmsát khí vô cùng nhạy cảm.”
“…” Cũng vì thế mà thiếu niên mới đem sai lầm vừa rồi nhìn con người thành ác ma mà canh cánh trong lòng a. Cũng may lúc nãy là dùng kiếm gỗ đào, nếu dùng pháp khí khác mà làm bị thương người tathìphải làm sao đây.
“Mặc dù bây giờ tu vi của em chưa thể bằng sư huynh của em được, nhưng đó là vì em khai thông muộn, đợimộtthời gian nữa mà coi, chắc chắn emsẽmạnh hơn so với sư huynh của em.” Lương Vũnói“anhmới thảm đây này, tư chất củaanhkhôngtốt, chắc chắn làkhôngqua đượcanhhọ củaanh.”
Tần Quan Hải cũng nghemộtít việc liên quan đến Lương Vũ, trước khi cậu được khai thôngthìtình trạng của cậu cũngkhôngkhác gì Lương Vũ, cũng giống như trong dòng họ những gia tộc trừ masẽcómộtsố ngườikhôngcó thiên phú gì. Mà mạnh hơn Lương Vũ, chắc là ngườianhhọ thiên tàikhônggìkhôngbiết “Lương Quang sư huynh và Lục Ninh sư huynh đều là thiên tài hiếm có trong huyền học, ba emnóitư chất của họ rất là hiếm có.”
“Bọn họ mà tính là thiên tài cái gì,anhcòn biếtmộtđại thần khác mới gọi là thiên tài đó.” Bạntrênmạng ‘sửa đường’ đại thần, năm nay mới học đại học năm nhất làm có thể thu thập được ác ma mà ngay cả thiên tài Lương Quang cũngkhônglàm được.
nóiđến mới nhớ, ‘sửa đường’ đại thần cũng ở Đế Đô, nếu nhưanhấy cũng ra ngoài tích lũy công đứcthìbây giờ cũngđangở gần đây. Nghĩ đến đây, Lương Quang lấy điện thoại di động ra nhắn tin: Đại thần, đại thần,anhcó ra ngoài trừ makhông?
“Còn có người giỏi hơn cả Lương Quang sư huynh và Lục Ninh sư huynh sao?” Tần Quan Hải kinh ngạc.
“Đương nhiên,khôngchừng bây giờanhấyđangở gần đây đó.” Lương Vũ thấy nhắn tin xong mà đối phương vẫn chưa trả lờithìcảm thấy hơi mất mát, nhưng nghĩ đến có khả năng đối phươngđangcòn bận rộn trừ mathìcũngkhôngnghĩ nhiều nữa.
“A …” Hai ngườiđangtrò chuyện, Tần Quan Hải bỗng nhiên dừng chân, nhìn vềmộtkhe núi phía nam mà sững người.
“Sao thế?” Lương Vũ bỗng nhiên thấy Quan Hải đứng bất độngthìtò mò hỏi.
Tần Quan Hảikhôngnóigì, ánh mắt nhìn thẳng về khe núi phía nam, lông mày nhíu lại,khôngtự chủ mà run lên.
Pháthiệnthiếu niên bất thường, Lương Vũ vội vàng gọi hai ngườiđiphía trước “Lục Ninh, Thiệu sư huynh, chờmộtchút.”
đangdò đường phía trước, Lục Ninh nghe vậythìngừng lại, quay ngườiđivề phía hai người “Sao thế?”
“Quan Hải bỗng nhiên đứng bất động.” Lương Vũ giải thích.
Lục Ninh sững người lại, ánh mắt liếc nhanh trao đổi với sư huynh của Tần Quan Hải, hai ngườikhônghẹn mà cùng nhớ đến lời dặn của người lớn trong nhà cách đâykhônglâu.
Lúc này, Lương Quangđicuối cùng, vừa diệt xongmộtác ma cũngđilên, trông thấy bốn người đứng bất độngthìtò mò hỏi “Sao mọi người đứng lại hết vậy?”
Lục Ninhkhôngnóigì, chỉ nháy mắt ra hiệu về hướng Tần Quan Hải.
Hiển nhiên là Lương Quang cũng biết điều đặc biệt của Tần Quan Hải, cảm thấy kinh ngạc nhưng cũngkhônglên tiếng hỏi nữa.
Khoảng năm phút đồng hồ trôi qua, Tần Quan Hải mới dần dần phục hồi tinh thần, cậu giơ tay chỉ về phía khe núi mà cậu vẫn nhìn từ nãy “Bên kia … Hình như có vật gì đó, rất nguy hiểm.”
Tần Quan Hải là cháu trainhỏcủa chủ dòng họ Tầnhiệnnay, sinh ởmộtgia tộc huyền học thế gia như vậy nhưng trước đókhônglâu, cậu vẫnkhôngcó cách nào cảm nhận được linh lực. Cho đến khi cậu được mười ba tuổithìmới bắt đầu khai thông, sau đó có năng lực cảm nhận cực kỳ nhạy cảm, có thể dự báo trước nguy hiểm.
Trước khi ra ngoài, người nhà họ Tầnđãdặn dò, lần này để Tần Quan Hải ra ngoài trừ ma chủ yếu là để trải nghiệm. Nếu như pháthiệnđiều gì mà Tần Quan Hải cảm nhận được là vật nguy hiểmthìnhất địnhkhôngthể đụng vào.
“Vậy chúng ta tránhđithôi.” Tương đối nhát gan-Lương Vũnói.
“điqua xemmộtchútđi.” Lương Quang chợt cảm thấy hứng thú, đêm nay ra ngoài gặp toàn ác ma có đạo hạnhkhôngcao, đánh nhau màkhôngcó tính thách thức gì cả.
“Nhưng bác Tầnđãdặnđidặn lại là nếu Quan Hải cảm nhận được điều nguy hiểmthìnhất địnhkhôngđượcđi.” Lục Ninh khó xửnói.
“Quan Hải mới tu luyện được ba năm, năm nay là lần đầu tiênđitrừ ma, cậu ấy cảm thấy nguy hiểmkhôngcó nghĩa là cũng nguy hiểm với chúng ta.” Lương Quangnói.
Lục Ninh nghe vậythìcảm thấy Lương Quangnóicũng có lý, mặc dù Tần Quan Hải rất nhạy cảm với những vật cóâm-sát khí, nhưng tu vi của cậu quá thấp, cậu ấy cảm thấy nguy hiểm nhưng chưa chắcđãnguy hiểm với người khác.
“Như vậyđi, đểanhmộtmình qua đó xem sao.” Lương Quang thấy Lục Ninh do dựthìquyết địnhmộtmìnhanhtađiqua đó xem.
“khôngđược,đãnóilà cùng nhau hành động mà.” Lục Ninh do dựmộtchút rồinói“Thiệu sư huynh,anhở đây cùng Quan Hải và Lương Vũ chờ, em và Lương sư huynhsẽqua đó thăm dò.”
“Em … Em cũng phảiđi.”khôngđợi Thiệu sư huynh trả lời, Tần Quan Hải bỗng nhiên lên tiếng.
“khôngphải là em cảm giác có nguy hiểm sao? Nguy hiểm mà em còn muốnđi?” Lương Vũ hỏi.
“Em cảm giác nơi đó có thứ gì đó, rất tốt.” Tuy là nguy hiểm nhưng cũng rất tốt.
==
Mà bên kia, sau khi lợi dụng sát khí diệt trừ được sáu mươi ác ma, Trần Ngư móc điện thoại di động ra nhìn xem còn bao nhiêu thời gianthìlại nhìn thấy tin nhắn của ‘Mưa bay tháng ba’.
Mưa bay tháng ba: Đại thần, đại thần,anhcó ra ngoài trừ makhông?
Trần Ngư thuận tay trả lời: Tôiđangở ngoài, cậu cũngđangtrừ ma sao?
Trần Ngư trả lời xong, vừa mới đem điện thoại bỏ vào túithìlại nghe tiếng chuông báo tin nhắn đến, biết là đối phương trả lời.côđịnh lấy ra xemthìđối diện lại bay đếnmộtcon ác ma. Trần Ngư nhíu mày lại,mộtchưởng bay ra, trực tiếp đập cho ác ma kêu thét lên.
mộtkhi bắt đầu trừ ma, Trần Ngư liền quên luôn chuyện tin nhắn, đến khicônhớ rathìđãlà hai mươi phút sau. Trần Ngư lấy điện thoại ra xem, chỉ thấy có hai chữthậtto thêmmộtdấu chấm thanthậtlớn:
Cứu mạng!
…
Bây giờcômớiđiqua có còn kịpkhông?
Trần Ngư nhìn vị trí định vị phía sau pháthiện‘Mưa bay tháng ba’ cách chỗcôkhoảng năm trăm mét.
Tác giả có lời muốnnói:
Lâu Minhnóichuyện điện thoại cùng người nhà.
Mẹ Lâu: Con trai, lúc nãy sao conkhôngnhận điện thoại.
Lâu Minh xấu hổ: Conkhôngnghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Mẹ Lâu: Đêm nay con ăn món cay Tứ Xuyên sao? Môi sưng hết lên rồi kìa.
Lâu Minh im lặng che miệng …Đọc nhanh tại AzTruyen.net